Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

(Đang ra)

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

Aminohada

Tựa như từ hư không xuất hiện, người mẫu mới Hikari tạo nên cơn sốt trong giới thời trang, trở thành siêu sao chỉ sau một đêm. Thế nhưng, ẩn sau gương mặt xinh xắn ấy là một bí mật động trời - danh tí

7 29

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

85 1809

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

(Đang ra)

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

しゆの

Khi cả hai chia sẻ những khoảnh khắc cho nhau, tình bạn của họ ngày càng phát triển, và dù cho có ý thức hay không, họ bắt đầu bộc lộ tình cảm của bản thân, khiến cho mọi người phải đặt cho cả hai một

12 70

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

28 1569

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 104

Tập 07 - Chương 02 Sự cố mất điện

Nếu trong khí trời như vậy mà có người còn chưa về nhà, đoán chừng sẽ rất khó chịu.

Tôi nhìn cây cối đang bị gió thổi lắc lư dữ dội bên ngoài cửa sổ dãy trọ, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió mạnh bẻ gãy. Trên cửa sổ lầu trọ, cửa sổ phòng trộm cũng bị gió đập tới rung động kẽo kẹt.

Bên ngoài gió nổi mây phun, trong nhà lại rất yên tĩnh, mẹ đang ngồi trong phòng nhanh chóng gõ bàn phím, tôi và Tưởng Mộc Thanh thì cùng lên sáng tác.

Thời gian hằng ngày rất bình thường.

Từ sau lần cùng làm bài tập trung thu lúc trước, Tưởng Mộc Thanh như chuyện đương nhiên mà chuyển luôn vị trí học tập của cô ấy qua bàn máy vi tính của tôi.

Giữa chúng tôi không ảnh hưởng gì tới nhau, cô ấy rất yên tĩnh, khi làm bài tập cũng rất chuyên tâm, dường như cô ấy còn có thể tiến vào trạng thái học tập nhanh hơn cả tôi.

Chỉ có điều đúng là bàn máy tính của tôi quá nhỏ, giữa chúng tôi cũng không cách nhau quá xa, chỉ cần tôi không cẩn thận một chút sẽ đụng vào chân hoặc tay thiếu nữ. Lúc này cô ấy nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt tràn đầy ý vị, cho rằng tôi đang cố ý chiếm hời của cô ấy, làm hại tôi vất vả lắm mới có thể tập trung lại lực chú ý.

May mà mỗi lần gặp phải tình huống đột phát này tôi sẽ hỏi Tưởng Mộc Thanh một câu hỏi, mà chỉ trong chớp mắt, ánh mắt đắc ý của cô ấy đã bị vấn đề của tôi tiêu mất. Sau khi giải đề giúp tôi, chúng tôi lại rất tự nhiên mà tự trở lại nhiệm vụ học tập của mình.

Tuy ngày mai là ngày nghỉ, nếu là những học sinh khác hẳn sẽ lựa chọn nghỉ xả hơi thật thoải mái. Nhưng tôi cho rằng hôm nay, sau khi tan học về nhà lại bắt đầu làm bài tập là chuyện rất bình thường.

Bởi vì gần như các tiết học buổi chiều đều bị tiếng bàn tán về bão của các học sinh làm xao nhãng, cho nên hiện tại tôi đang bổ sung một số kiến thức đã mất đi trong lớp.

Thế nhưng dường như thiếu nữ lại không cho là như vậy.

Trước đó dường như cô ấy còn đang rất chú tâm hoàn thành bài tập nào đó còn chưa hoàn thành trên lớp, nhưng sau khi hoàn thành sau, cô ấy không còn tâm trí nào để làm những bài tập còn lại.

Cô ấy dời ánh mắt từ số bài tập của mình sang bên tôi, nhìn chằm chằm tôi.

"Không muốn làm bài tập tiếp thì em có thể về phòng chơi game, đọc tiểu thuyết."

Cảm giác được ánh mắt của cô ấy, nhưng tôi cũng không ngẩng đầu lên mà đưa ra đề nghị với cô ấy.

"Hiện tại em không muốn chơi máy vi tính."

Thiếu nữ đáp lại tôi với giọng điệu cực kỳ khẳng định.

"Đi xem tivi cũng được, hẳn hôm nay sẽ có không ít chương trình tiệc tối chào lễ?"

Tôi lại đề nghị.

"Không muốn."

Thiếu nữ không được tự nhiên mà lắc lư thân thể trên ghế, khiến chiếc ghế dưới người không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt.

"Vậy em có thể tới phòng bếp nấu cơm, như vậy đã được chưa?"

Không phải ngày thường cô ấy luôn tỏ vẻ mình rất thích xuống bếp sao, bây giờ cô ấy có thể đi rồi.

"Bây giờ còn sớm, em không đói bụng, mà Lục Phàm hẳn cũng không đói. Em biết Lục Phàm ăn bữa trưa giống em hẳn sẽ không đói, đúng không?

Thiếu nữ rất nghiêm túc nhìn chằm chằm tôi.

"Nhưng anh còn bài tập phải làm, em không nên ngồi đây quấy rầy tới anh, được không?"

Vẻ mặt tôi tràn đầy nghiêm túc nhìn cô ấy.

"Em không quấy nhiễu anh, không phải em còn chưa nói gì sao? Lẽ nào Lục Phàm không thích em xuất hiện trước mặt Lục Phàm sao?"

Nói xong, thiếu nữ lại bày ra vẻ mặt thất lạc cúi đầu, sau đó thừa dịp tôi không chú ý cô ấy nhạy bén ngẩng đầu lên quan sát nét mặt tôi.

"Không có chuyện đó, em cứ đi chơi trước đi, tôi sẽ làm xong bài tập nhanh thôi, đến lúc đó không phải anh cũng có thể chơi với em rồi à?"

Tôi không muốn thấy cô ấy đau lòng, vì vậy bắt đầu mềm giọng, dịu dàng khuyên bảo Tưởng Mộc Thanh.

"Nhưng phương thức giải trí của em là ngắm Lục Phàm."

Thiếu nữ kề sát mặt tới gần, mở to hai mắt ra, dường như cô ấy không muốn từ bỏ bất kỳ một góc nào trên mặt tôi.

"Anh có gì đẹp mà nhìn?"

Tôi cũng không biết biến sắc, không thể mỗi giây lại biến thành một màu sắc cho cô ấy nhìn, khiến cô ấy cảm thấy thú vị.

"Nhìn thấy Lục Phàm em sẽ cảm thấy rất an tâm, trong lòng sẽ rất thoải mái, rất thư giãn, phiền não gì cũng tiêu tan hết. Em chỉ muốn nhìn Lục Phàm mãi như vậy."

Thiếu nữ vừa nói tới đây, đột nhiên bên ngoài có tiếng nổ mạnh truyền đến, đèn bàn trong phòng cũng đột nhiên tắt ngấm.

Rất có thể gió đã thổi đứt sợi dây điện nào đó. Thật không khéo, hôm nay tôi không thể hoàn thành bài tập được rồi.

Có lẽ thiếu nữ còn hơi sững sờ, ngoại trừ bàn tay đang nắm chặt lấy cổ áo tôi cô ấy cũng không có phản ứng gì kịch liệt quá mức, ngược lại bên phía mẹ lại không ngừng vang lên tiếng rên la.

Hẳn là do mẹ còn chưa viết xong bản thảo, cũng chưa lưu lại, mà việc nhà mất điện đột ngột dẫn đến toàn bộ bản thảo mẹ mới vừa viết ra cũng bị mất đi luôn.

Đoán chừng bà ấy cũng không âu sầu quá lâu đã khôi phục bình thường. Bà ấy lưu luyến rời khỏi phòng làm việc đi tới trước phòng của tôi.

Thế nhưng tôi và Tưởng Mộc Thanh còn đang ôm lấy nhau.

Đột nhiên trái tim tôi đập mạnh!

Có lẽ là vì mất điện quá tối, Tưởng Mộc Thanh hô lên một tiếng sau đó chui vào trong lòng tôi.

Nhưng có lẽ đây chỉ là cô ấy mượn cớ, mặc dù có người cũng sợ tối thật, nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi trước đây, tôi nghĩ cô ấy chỉ đang cố ý tìm cớ để ôm lấy tôi.

Nhưng tôi cũng không muốn bóc trần cô ấy.

Con gái làm nũng là chuyện rất bình thường.

Là con gái thì phải sợ tối!

Mẹ tôi đi về phía tôi, cũng học theo cô ấy mà nhào đầu về phía trước, ôm lấy cả hai người chúng tôi.

Mẹ giữ một thiếu nữ thích làm nũng cũng thôi đi, thế nhưng mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi còn làm vậy, không cảm thấy rất ngây thơ sao?

"Hai người đừng giả bộ nữa, nhanh đi tìm nến đi." Tôi tức giận mà đẩy hai người bọn họ ra.

Tôi vẫn luôn sống trong cuộc sống điện đóm đầy đủ, đột nhiên mất điện khiến tôi có hơi không quen lắm.

Tôi đã quen với việc xem máy vi tính, xem đi vi. Mặc dù di động còn đầy pin nhưng tín hiệu lại trở nên không được tốt lắm, đoán chừng là tháp tín hiệu cũng đã bị cúp điện.

Mẹ không có điện không thể làm việc, tôi không thể học tập, chỉ có Tưởng Mộc Thanh lại bày ra vẻ không quan tâm lắm, vô cùng vui vẻ mà tựa vào bên cạnh tôi.

Mẹ tôi lấy được ngọn nến từ nơi nào không biết, dựa vào tia sáng do thủy tinh phản quang lại, tôi có thể thấy rõ gió lớn bên ngoài hơn.

Ngày hôm nay mưa rào kéo dài, trong khí trời như vậy, hẳn các công nhân sẽ không mạo hiểm ra ngoài làm việc.

Một nhà ba người chúng tôi bọc chăn nhỏ ngồi quanh phòng khách, đang nhàm chán nhìn đối phương.

Lúc này dường như mẹ tôi còn đang nghĩ tới công việc của mình, vẻ mặt hoảng hốt rơi vào trầm tư. Tưởng Mộc Thanh tựa trên bả vai tôi, hình như vì nguyện vọng đã được thực hiện mà cô ấy đang cười ngốc nghếch. Tôi thì lại ngây ngốc nhìn ngọn nến đang cháy trước mặt.

Chuyên tâm ở cùng cô ấy lúc mất điện.

Nói chung trước đây rất lâu, mẹ đã mua nến đỏ về phòng ngừa, hiện tại vừa lúc cũng có việc cần dùng.

Cây nến đỏ được đặt trong bát, dùng vài giọt nến dính chặt phần đế để cố định ngọn nến, phòng ngừa nó ngã xuống lại đốt cháy thứ gì đó.

Chúng tôi hoàn toàn có thể cầm một ngọn nến vào phòng mình học tập, thế nhưng tôi biết tôi vốn sẽ không thể làm như vậy, bèn dứt khoát từ bỏ việc học tập. Lúc có điện Tưởng Mộc Thanh còn không định bỏ qua cho tôi, chớ nói chi hiện tại đã mất điện, cô ấy có thể dùng cớ này để dính sát vào tôi hơn.

Mặc dù hiện tại đã đốt nến sáng, nhưng cái tay cô ấy đang giữ chặt cánh tay tôi lại hoàn toàn không có dự định buông ra.

Đã lâu rồi cô ấy không cố chấp tới nhàm chán như vậy.

Trong lúc nói chuyện, theo không khí lưu động, ngọn lửa không ngừng lấp lóe, lẳng lặng chờ đợi kim đồng hồ điểm đến giờ ăn cơm. Nếu chúng tôi ăn xong xem sớm có thể chui vào chăn ngủ sớm.

Không có điện, con mèo mun Tưởng Mộc Thanh mang tới lại dọa chúng tôi khiếp vía vài lần trong lúc chúng tôi nhàm chán.

Ban ngày nó vẫn luôn nằm trong ổ nhỏ của mình ngủ, nhưng đến buổi tối, dựa theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi của mèo, hiện tại là lúc nó bắt đầu hoạt động.

Nó vừa mở mắt đã tập trung ánh nhìn thẳng vào ngọn lửa không ngừng lóe lên trong phòng khách, một bộ cực kỳ tò mò.

Vào lúc chúng tôi không chú ý, nó bật nhảy từ dưới đất lên, dùng chân trước của mình đánh ngã nến.

Chỉ khoảnh khắc, chúng tôi đã lâm vào hoảng sợ vì ngọn nến đột nhiên tắt ngấm.

Cũng may, ngọn nến mang theo ngọn lửa nguy hiểm chỉ đổ ra bàn, không khiến vật gì bị bắt lửa.

May mà điện thoại di động có thể tạm thời chiếu sáng phòng khách. Dưới nguồn sáng từ điện thoại trong tay, Tưởng Mộc Thanh vội vàng ôm lấy con mèo vì bị nóng mà hốt hoảng, mẹ tôi lại sờ soạng đốt lại ngọn nến.

Tôi vội vàng kêu Tưởng Mộc Thanh phải chú ý mèo của cô ấy!

Sau khi cảnh cáo xong, tôi lại một lần nữa dựng ngọn nến lên, châm lửa lại.

"Tiểu Hắc mày cũng thật bướng bỉnh!"

Tưởng Mộc Thanh ôm tâm tư trừng phạt mà kéo nhẹ lỗ tai mèo của Tiểu Hắc.

"Meooo."

Đây có thể tính là nghiêm phạt sao? Trông hành động này càng giống như đang gãi ngứa hơn, Tiểu Hắc vô cùng thoải mái mà kêu một tiếng.

Đây vốn là gãi ngứa thật!

"Cốc cốc cốc!" Ngoài cửa có tiếng gõ cửa truyền tới.

Vào lúc này lại có ai tới nhà chúng ta?

Thật kỳ lạ.