Sáng sớm, tôi tỉnh lại. Tay phải bị đè lên cả đêm cũng không tê dại như trong tưởng tượng của tôi. Tôi hơi hoạt động vài cái đã có thể dễ dàng khôi phục huyết khí, có thể tự do hoạt động. Ừm? Sao không thấy cái đầu trên cánh tay đâu? Chú ý tới lực ép trên cơ thể cũng đã biến mất, tôi vội vàng nhìn về phía khuỷu tay mình, phát hiện rỗng tuếch. Trong lòng cảm thấy việc lớn có chút không ổn, tôi lại vội vàng vươn tay trái xuống gối đầu tìm kiếm, phát hiện không biết thanh đao bổ củi nguy hiểm kia đã chạy đi đâu. Tưởng Mộc Thanh và đao bổ củi đồng thời biến mất, đây là một vấn đề cực lớn, cực nghiêm trọng. Tôi vội vàng bắt đầu mặc quần áo, nghĩ tới chuyện đi ngăn cản chuyện không tốt có thể xảy ra. Rất có thể Tưởng Mộc Thanh đã cầm đao bổ củi đi đối phó với Trà Đồ, nhưng Trà Đồ cũng không dễ trêu như vậy. Nếu giữa hai người bọn họ nổ ra quyết đấu thật, phảng phất như một cao thủ võ lâm thân thể cường kiện đối mặt với một người phụ nữ đã có chồng yếu đuối lâm thời cầm vũ khí lên, chênh lệch thực lực quá lớn, Tưởng Mộc Thanh không có chút phần thắng nào. Đoán chừng hiện tại cả người lẫn đao của Tưởng Mộc Thanh đã bị đánh ngã trên đất, hy vọng cô ấy không bị thương. Lấy tính cách của cô ấy tuyệt đối không phải loại người tùy tiện nhận thua. Sau khi bị đánh ngã, miễn là còn một hơi cuối cùng, cô ấy còn sẽ tiếp tục đứng lên công kích. Dù sao thì cô ấy vẫn luôn bày ra dáng vẻ không biết sống chết. Tôi vội vàng chạy ra khỏi phòng, đi tới viện. Không thấy người. Sau đó tôi lại nhìn về phía thính đường, ông bà nội, Tưởng Mộc Thanh, Trà Đồ đang bình hòa ăn điểm tâm với nhau. Tình cảnh hòa bình khiến tôi hơi kinh ngạc.
"Đã ăn điểm tâm sao không gọi cháu?"
Tôi cũng vội vàng ngồi xuống, ngồi bên cạnh Tưởng Mộc Thanh.
"Ngày nghỉ, muốn cháu được ngủ nướng thêm một chút nữa. Hiện tại cũng không phải đi học, không cần phải thức khuya dậy sớm làm gì." Bà nội vô cùng từ ái nói với tôi.
"Mấy đứa nhóc thôi, nào có gì mà khổ cực với không khổ cực. Người trẻ tuổi nên làm việc nhiều một chút. Chẳng qua hiện tại cô đứa nhóc này đều đã chịu trách nhiệm làm hết mọi việc, chẳng còn chuyện gì tới phiên thằng nhóc này." Ông nội lại bày ra vẻ mặt bình tĩnh nhìn tôi.
Ông nội đã loại tôi ra khỏi tất cả các công việc nhà cửa rồi sao? Tôi cảm thấy mình hệt như một tên phế nhân ăn chùa. Cũng đúng, mấy việc như hái trà đòi hỏi tinh tế tỉ mỉ, rất thích hợp cho cô gái làm. Lá trà được phối hợp giữa mùi thơm cơ thể xử nữ phối hợp với sương sớm buổi sáng, nói không chừng còn có khả năng tăng hiệu quả phẩm chất của lá trà cũng nên. Chờ đã, tại sao lại là hai?
Tôi vội vàng hỏi ông nội: "Không phải chỉ có Tưởng Mộc Thanh đang làm giúp sao? Vì sao lại thành hai?"
Ông nội còn chưa mở miệng trả lời tôi, Trà Đồ đã dừng ăn nem rán trong miệng nói cho tôi biết.
"Bởi vì tính cả em nữa nha?"
"Vì sao đột nhiên lại tính cả em nữa?"
Tôi có chút giật mình hỏi Trà Đồ, nhưng mắt lại có chút bận tâm liếc về phía Tưởng Mộc Thanh. Tưởng Mộc Thanh lại có vẻ rất bình tĩnh, lẽ nào cô ấy không để ý tới màn "thí luyện" vốn chỉ dành riêng cho mình đã bị người khác chen chân sao?
"Bởi mấy cô bé này hoàn toàn tự nguyện. Nhiều thêm một người làm việc, tốc độ thu lá trà của nhà chúng ta cũng nhanh hơn."
Ông nội từ chối cho ý kiến. Sau khi ăn xong, Tưởng Mộc Thanh và Trà Đồ không đợi tôi ra tay, các cô ấy đã phân công hợp lý mà thu dọn hết bát đũa tới phòng bếp. Bà nội cũng vui vẻ thanh nhàn. Lần này bà ấy cũng không theo bọn họ vào bếp mà đi vào buồng trong tìm đồ gì đó. Chờ khi bà nội đi ra, trong tay bà ấy đã cầm hai bộ trang phục mới may xong, một bộ hoa văn màu xanh, một bộ hoa văn màu đen, đều là loại trang phục mấy cô gái hái trà mặc trong ngày hội nhảy múa hái trà. Loại trang phục này giống với áo lót thời cổ đại, ở rìa trái của tà áo có một nút thắt để cởi mặc áo, nửa người dưới lại là một cái quần bình thường phối màu theo nguyên bộ. Phía trên là họa tiết hoa sơn trà giống hệt nhau lấm tấm dày đặc, y phục kiểu nữ bó sát thắt lưng, đặc biệt có thể hiện ra đường cong thân thể nữ tính dịu dàng.
"Bà định làm gì vậy?" Tôi hỏi.
"Vào lễ cúng trà tết Trung nguyên, trên trấn muốn tổ chức nhảy múa hái trà. Mới vừa rồi bà đã hỏi, cả hai cô bé đều nguyện ý tham gia, vì vậy giờ bà đang định để hai cô bé thử đồ." Bà nội cất kỹ đồ xong ngồi xuống chờ hai người.
"Ah, còn phải nhảy múa hái trà nữa sao."
Tôi nhớ trước đây tôi thường xuyên thấy người trên trấn nhảy múa mấy động tác như đang hái trà vào ngày lễ ngày tết, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói ngay cả tết Trung nguyên cũng cần nhảy. Người nhảy múa nhất định phải là nữ trẻ tuổi, quá trình cúng tế không quá phức tạp, cũng chỉ là vừa đi vừa nhảy trong trấn, vòng một vòng lớn sau đó trở lại từ đường Lục gia, cung phụng lá trà mới hái năm nay cho tổ tiên sau đó lại đến sông thả hoa đăng. Trong hoa đăng lại bỏ tượng trưng vài lá trà, bày đồ cúng Hà Thần trong sông. Tổ tiên và Hà Thần uống trà mới rồi sẽ phù hộ cho chúng tôi có thể sản xuất ra trà ngon hơn, thượng du cũng có thể chảy xuống cam tuyền thích hợp để pha trà. Vũ đạo cũng không có yêu cầu gì quá chính quy, chỉ yêu cầu có thể bắt chước giống với động tác hái trà là được. Cho nên người tham gia chỉ cần luyện tập một ngày là đủ. Xem ra ông nội muốn dẫn cả Tưởng Mộc Thanh và Trà Đồ đi hái trà, đồng thời dạy vũ đạo hái trà cho các cô ấy. Tưởng Mộc Thanh và Trà Đồ rửa bát đĩa xong, bà nội lại dẫn các cô ấy đi thay quần áo.
"Chị là khách, chị chọn trước đi." Trà Đồ tỏ vẻ rất rộng lượng vung tay lên, để Tưởng Mộc Thanh chọn trước.
Hành vi rất lễ phép, nhưng biểu hiện ra ngoài lại là dáng vẻ ưu tiên phái nữ trước. Khi còn bé Trà Đồ đã lớn lên ở đây, thấy loại y phục này cũng không kinh sợ hay cảm thấy kỳ lạ gì. Mà Tưởng Mộc Thanh lần đầu tiên nhìn thấy hai bộ trang phục gần như ngoài màu sắc khác nhau ra thì không còn bất kỳ chênh lệch gì, lại lộ vẻ do dự. Sau đó cô ấy len lén đưa ánh mắt nhìn về phía tôi. Là đang trưng cầu ý kiến của tôi sao? Tôi bất đắc dĩ vỗ mặt. Vì vậy tôi vốn định không đưa ra bất cứ ý kiến gì lại tạm dời ánh mắt về phía khác, làm bộ như không nhìn thấy tình cảnh các cô ấy đang chọn y phục. Tôi cho rằng Tưởng Mộc Thanh phải học được cách có chủ kiến riêng của mình, không nên chuyện gì cũng đều chiều theo ý tôi, nếu không cô ấy sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi bóng ma yandere. Thật ra nếu dựa theo hình dáng của hai bộ trang phục này, tôi cảm thấy tuy chúng đều có họa tiết hoa sơn trà màu trắng, thế nhưng nền màu lam có vẻ càng thêm sáng sủa thanh tú hơn một chút, phù hợp cho các cô gái ở tuổi này mặc. Tuy Tưởng Mộc Thanh không thu được đáp án từ trong mắt tôi, thế nhưng dường như trong lúc mưa dầm thấm đất, tựa hồ như cô ấy đã hiểu được gu thẩm mỹ của tôi. Cô ấy hơi chần chờ một chút sau đó cầm bộ màu lam kia lên. Sau đó lại quan sát vẻ mặt tôi. Thật ra hẳn lúc này trên mặt tôi đang toát ra vẻ mong đợi. Vì vậy Tưởng Mộc Thanh cũng càng thêm tin chắc lựa chọn của mình, chọn lấy bộ y phục kia.
"Bà nội, dựa theo lẽ thường không phải Trà gia mặc đồ nền lam còn Lục gia mặc đồ nền đen sao? Không biết hiện tại có còn quy củ này không." Trà Đồ nhìn thấy Tưởng Mộc Thanh chọn bộ trang phục màu lam, hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi, hiện tại mọi người tùy tiện mặc, miễn là nhân số màu làm với màu đen bằng nhau là được. Như vậy khi thờ cúng lễ bái cũng sẽ không có vẻ khó xem." Bà nội cười cười giải thích.
"Nếu chị đã chọn màu xanh thì tôi đây cũng chỉ có thể mặc màu đen của Lục gia rồi." Trà Đồ ý vị thâm trường nói với Tưởng Mộc Thanh.
Tuy đã không còn yêu cầu cứng nhắc trên phương diện này, nhưng mặc vào trang phục màu đen của Lục gia có nghĩa là người của Lục gia nha. Tưởng Mộc Thanh vừa nghe nói thế lại có chút hối hận.
"Chị, hiện tại muốn đổi còn kịp..."
Trà Đồ tiếp tục trêu đùa Tưởng Mộc Thanh. Thì ra thái độ bỡn cợt tôi dạy cô ấy thời tiểu học tới hiện tại cô ấy còn giữ rất tốt đây. Lúc này Tưởng Mộc Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đổi y phục với Trà Đồ. Thế nhưng đúng lúc này Trà Đồ lại nói tiếp.
"Trước đây chỉ có con gái Lục gia mới có thể mặc trang phục này. Chị, sau khi chị mặc vào chị sẽ là cháu gái Lục gia."
Đều họ Lục, còn nói gì tới chuyện gả vào Lục gia. Đây là logic bình thường của Tưởng Mộc Thanh. Cô nhóc Trà Đồ này cũng thật là, dường như lúc rảnh rỗi cô ấy lại thích trêu đùa Tưởng Mộc Thanh một chút.
"..."
Tưởng Mộc Thanh vừa muốn đưa y phục ra lại phát hiện mình bị hố, vội vàng lúng túng thu hồi y phục. Sắc mặt cô ấy có chút u ám, hệt như muốn nổi nóng với Trà Đồ. Ngàn vạn lần không thể để các cô ấy nảy sinh va chạm. Tôi vội vàng kéo tay Tưởng Mộc Thanh rời khỏi phòng khách, để cô ấy tới gian phòng tôi thay quần áo. Cô ấy thay quần áo trong phòng, tôi đứng bên ngoài trông coi.
"Lục Phàm, em không biết đội cái mũ này..." Trong phòng truyền tới giọng nói của Tưởng Mộc Thanh.
Nói là mũ nhưng thật ra đó lại là một loại khăn đội đầu kiểu buộc, đồng bộ với màu vải của trang phục. Bình thường sẽ mang khăn đội đầu, chờ khi mặt trời mọc lại đội lên thêm một chiếc mũ rơm che nắng phía trên.
"Để anh giúp em."
Tôi mở cửa đi vào. Tôi chải sơ lại mái tóc cô ấy cố gắng thật lâu cũng không thể buộc lại được, sau đó dùng dây cột lại, rồi lại mở khăn đội đầu trùm lấy tóc, sau khi chải tóc thành búi tôi lại cột khăn đội đầu thành hình nơ con bướm ở sau búi tóc. Nói thật, tôi làm cũng không đẹp gì, chắc phải gọi bà nội đến làm giúp thôi. Tưởng Mộc Thanh hướng về phía gương hơi kéo khăn đội đầu xuống một chút, cau mày, dường như có chút không hài lòng với tạo hình này.
"Hay là anh kêu bà nội tới làm cho em? Anh không giỏi làm chuyện này lắm." Tôi đề nghị.
"Không cần, đây là ấn ký Lục Phàm lưu lại trên người em, không thể dễ dàng để nó mất đi được!" Tưởng Mộc Thanh nhìn tạo hình có chút buồn cười của cô ấy trong gương, đột nhiên nở nụ cười.
Vì sao tôi lại cảm thấy lời nói này có chút quái dị nhỉ?
"Ha ha..."
"Cười đã chưa... Ha ha..."
Dường như tôi cũng cảm thấy tạo hình của cô ấy có chút buồn cười, không nhịn được mà thầm cười trộm.
"Ôi ôi, hai người còn muốn chơi tới lúc nào nữa?"
Lúc này Trà Đồ cũng chạy tới, thấy chúng tôi đang mè nheo với nhau, cô ấy lại bày ra vẻ không nhịn được. Trà Đồ đã mặc y phục xong, khăn đội đầu là bà nội buộc lên. So với bàn tay tinh xảo của bà nội, tôi quả thực không đành lòng nhìn thẳng tác phẩm của mình. Trà Đồ nhìn tôi một chút, sau đó lại nhìn Tưởng Mộc Thanh một chút, đột nhiên đưa tay hủy đi khăn đội đầu đã được buộc chắc.
"Đại ca, xin hãy làm búi tóc giống vậy cho tiểu đệ đi, tiểu đệ cảm kích khôn cùng!"
"Em..."
Rõ ràng đã được búi xong em lại tháo ra là muốn làm gì nữa?! Mặc dù tôi vô cùng không hiểu, nhưng vẫn buộc lại một lần nữa cho cô ấy. Không đợi tôi buộc xong, Tưởng Mộc Thanh đã tháo cả búi tóc của mình ra.
"Em muốn làm gì?" Tôi đang luống cuống tay chân làm tóc cho Trà Đồ, lại phát hiện bên cạnh lại có người hủy diệt thành quả tôi vất vả lắm mới hoàn thành được.
"Rõ ràng búi tóc của Trà Đồ đẹp hơn của em, em muốn Lục Phàm búi lại cho em lần nữa!"
Tưởng Mộc Thanh tức giận đứng bên cạnh tôi. Cả người tôi toát mồ hôi lạnh, sau khi cột chắc giúp Trà Đồ, tôi lại để Tưởng Mộc Thanh ngồi trước gương, một lần nữa búi tóc lên cho cô ấy. Thế nhưng vào lúc tay tôi còn chưa chải vuốt sợi tóc cho Tưởng Mộc Thanh, Trà Đồ ở bên cạnh lại lấy búi tóc xuống.
...
"Hai em đang đùa anh sao?"
Sắc mặt tôi tái nhợt mà nhìn hai người bọn họ.
"Rõ ràng thủ pháp anh đang làm cho chị dịu dàng hơn lúc làm cho em, em cũng là con gái mà! Anh đối xử với em quá thô bạo, em muốn được làm lại!"
Hai tay Trà Đồ chống nạnh, một bộ không phục. Cô gái bạo lực như cô còn có lúc cảm thấy người khác thô bạo với cô sao? Tôi cũng phục cô rồi.
"Lại lần nữa!"
"Lại lần nữa!"
Hai cô gái trăm miệng một lời nói.