Tôi không thể nhớ nổi lần tôi chơi trò chơi với bạn trước đó là lúc nào.
Có lẽ là lúc học tiểu học, chúng tôi chơi mấy loại trò chơi trốn tìm như "năm mười" hay mấy loại trò chơi khảo nghiệm định lực và sức phản ứng như "một hai ba bốn người gỗ", cũng có thể là trò chơi sắm vai nhân vật RPG đơn sơ nhất như "thái gia gia", bạn làm ba tôi làm mẹ và vân vân. Cũng không phải tôi cảm thấy phiền khi chơi trò chơi với bạn bè, chỉ có điều cơ hội chơi trò chơi với nhau như vậy thật sự quá ít ỏi. Một phần vì khi chúng tôi đã trưởng thành, đã tự có suy nghĩ của mình, không thể nào chơi mấy trò chơi ngây thơ như mấy đứa nhỏ nữa. Một phần khác vì chúng tôi đều phải gánh lấy việc học nặng nhọc, ngoại trừ lúc lên lớp ra, ngay cả cơ hội gặp mặt nhau cũng quá thiếu thốn. Quan trọng nhất là chúng tôi mơ hồ khái niệm bạn bè, cuối cùng bạn bè có thể làm gì? Tôi không nghĩ tới hiện tại có được bạn bè sẽ có ích lợi gì với tôi. Vào lúc tôi học cấp ba, thoạt nhìn đối với tôi, bạn bè là tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao. Bọn họ chỉ là người hằng ngày lên lớp học với tôi, nếu quan hệ tốt có thể cùng ăn cơm trưa với nhau, quan hệ lại tốt thêm một chút nữa thì có thể tới nhà nhau làm bài tập. Nhưng như vậy có ý nghĩa gì đâu?
Nếu như có thể, các học sinh trường trung học phổ thông số một đều ước gì mình có thể lên lớp một mình, như vậy mình cũng có thể độc hưởng tài nguyên giáo dục. Khi ăn cơm trưa cũng có thể tùy tiện ngồi bên cạnh người xa lạ mà ăn, ăn cơm với bạn bè chỉ tổ ảnh hưởng tới tốc độ ăn. Về phần cùng về nhà làm bài tập, nếu như phối hợp không tốt, mỗi người đều có lòng riêng, như vậy cuối cùng sẽ chỉ phiền phức lẫn nhau.
Cũng không phải tôi không muốn có thêm bạn, chỉ hi vọng có thể tạo thành tình bạn rất nhạt với tất cả mọi người. Tôi không cần dốc hết sức lực để giữ gìn quan hệ với bọn họ, nhưng khi cần nhau, khi gọi điện thoại có thể gọi ra tên của nhau, sau đó lấy thái độ như đang giúp đỡ người xa lạ để giúp đỡ lẫn nhau là được rồi.
Giống như Quách Thông, tôi thường chẳng mấy khi gọi điện thoại cho cậu ta, nhưng khi có chuyện tôi sẽ nói thẳng qua điện thoại, không cần phải nói mấy lời khách sáo hay bày lễ nghi khiến người chán ghét. Có đôi khi rất lâu không liên hệ, cũng có đôi khi chúng tôi lại có thể trò chuyện thật vui qua điện thoại suốt mấy giờ đồng hồ.
Tôi đi học cậu ta ngủ, không ảnh hưởng lẫn nhau. Tôi tăng tốc độ ăn cơm, cậu ta cũng tăng tốc độ ăn cơm, không ảnh hưởng lẫn nhau. Tôi làm bài tập cậu ta chép bài tập, cũng không ảnh hưởng lẫn nhau.
Chỉ có điều sau này, chuyện thành tích của cậu ta cao hơn tôi vẫn luôn khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu. Thiên tài không cần nỗ lực, hoặc chỉ cần hơi nỗ lực một chút là có thể thoải mái mà vượt xa người thường sao? Khi thượng đế tạo ra con người thật không công bằng. Ngẫm lại tôi và Quách Thông có từng chơi trò chơi với nhau không?
Ngoại trừ mấy trò game online cũng không còn gì khác, mà xem hoạt hình, cậu ta cũng chỉ cảm thấy hứng thú với dân công mạn (chỉ mấy bộ Manga nhiều tập nổi tiếng của Nhật Bản, ý là "mấy bộ hoạt hình mà ngay cả dân công bận rộn cũng đều nghe nhiều tới quen thuộc"), mà mặt đối mặt chơi trò chơi cùng nhau chúng tôi thật chưa từng có bao giờ. Cho nên nói, hiện tại tôi phải làm gì đây?
Hai thiếu nữ cuộn chân ngồi trên giường trong phòng tôi quan sát lẫn nhau, hệt như hai đại quân địch quốc đang giằng co với nhau. Đương nhiên bầu không khí cũng vô cùng lúng túng. Chắc hẳn Tưởng Mộc Thanh đã từng thấy Trà Đồ nắm tay tôi nên mới mất hứng. Vì vậy tôi nhanh chóng giải thích cho cô ấy về quan hệ giữa tôi và Trà Đồ —— Bạn chênh lệch một lớp thời tiểu học. Thế nhưng Trà Đồ cũng có vẻ cực kỳ không vui, tôi chẳng thể nào hiểu nổi, nhìn thấy bạn cấp ba của đại ca mình thì có gì mà phải bất mãn? Hai người mới vừa gặp mặt, vì sao tôi lại cảm thấy như hai người đã kết oán kết thù từ lâu. Vì giảm bớt không khí ngột ngạt này, chúng tôi vẫn nên chơi trò chơi đơn giản một chút thì hơn. Ban nãy tôi suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra trò gì thích hợp, chỉ có thể lựa chọn trò chơi ba người xưa nhất nhỉ?
"Bằng không chúng ta chơi đấu địa chủ đi!"
Tôi rút ra một bộ bài từ trong túi xách ra. Hai người mới vừa rồi còn đang đối mặt nhìn chằm chằm nhau, hiện tại lại cùng nhìn về phía tôi.
...
"Chẳng lẽ hai em không muốn làm địa chủ sao?"
Tôi bất đắc dĩ nhìn ba tấm bài địa chủ còn lưu lại.
"Không muốn!"
Tưởng Mộc Thanh giơ bài lên, tức giận nói.
"Vẫn nên để đại ca làm thì hơn."
Trà Đồ bày ra dáng vẻ giọng điệu cung kính của đàn em xã hội đen khi nói chuyện với lão đại mà trả lời tôi. Mỗi lần cô ấy thân mật gọi tôi là "đại ca", gò má Tưởng Mộc Thanh lại co quắp một trận. Tôi biết cô ấy đang cực lực nhẫn nại cảm xúc muốn bùng nổ. Trước đó mỗi lần chơi đều là tôi làm địa chủ. Bất kể bài của tôi kém tới mức nào, tôi cũng có thể thắng. Nguyên nhân là vì các cô ấy cũng không muốn làm địa chủ. Hơn nữa với tư cách là hai người nông dân vốn nên liên thủ với nhau đối kháng địa chủ, thế mà hai cô ấy lại đè ép lẫn nhau. Ngược lại khi tôi ra bài, các cô ấy lại cố ý nắm lấy bài lớn trong tay một đường thả tôi thông hành.
"Không được, lần này bài của anh quá kém, anh muốn làm nông dân."
Tôi vô cùng kiên quyết nói. Coi như ván này có thua tôi cũng không thể để trò chơi tiếp tục một cách nhàm chán như vậy.
"Không được!"
Hai thiếu nữ lại trăm miệng một lời nói. Rơi vào đường cùng, chúng tôi vốn từ "đấu địa chủ" biến thành ba người nông dân đấu với nhau, sau cùng vẫn là tôi thắng. Xem ra tôi nhất định phải làm địa chủ nhỉ?
"Như vậy đi, chúng ta thuận theo chiều kim đồng hồ thay phiên nhau làm địa chủ, không cho phép bất kỳ người nào cự tuyệt." Cuối cùng tôi hạ tử lệnh, khiến các cô ấy không thể không làm địa chủ.
Đầu tiên là Tưởng Mộc Thanh làm địa chủ, tôi và Trà Đồ làm nông dân. Rốt cục Tưởng Mộc Thanh cũng bày ra thực lực chân chính, đánh tôi và Trà Đồ thua tan tác, gần như nghiền ép tiêu diệt chúng tôi. Thậm chí tôi và Trà Đồ còn chưa ra được bao nhiêu lá, Tưởng Mộc Thanh đã liên tục ra bài, hơn phân nửa bài trong tay cô ấy đã được đánh ra. Đương nhiên trong này cũng có nhân tố tôi giúp cô ấy. Khi đến lượt tôi ra bài tôi lại không ra, để cô ấy thuận lợi đánh tiếp. Lúc này, chú ý thấy tôi đang giúp cô ấy, gương mặt vẫn luôn âm trầm của Tưởng Mộc Thanh mới hơi hòa hoãn được một chút.
"Đại ca, vì sao anh không ra lá bài này? Rõ ràng anh dùng lá này chúng ta có thể thắng nha!"
Trà Đồ nhìn lá bài còn dư lại trong tay tôi, biết tôi cố ý xả nước, thẳng thắn lộ ra ngoài.
"Xin lỗi, anh không nhìn thấy, ha ha."
Tôi không thể làm gì khác hơn là nói xin lỗi cô ấy. Sau đó, là Trà Đồ làm địa chủ. Tôi vốn muốn lặp lại chiêu cũ, một lần nữa thả nước cho Trà Đồ, thế nhưng Tưởng Mộc Thanh vô cùng tự nhiên nhích lại gần nhìn bài trong tay tôi, chỉ vào lá bài kia, ra hiệu để tôi đánh. Nhìn ánh mắt cầu xin tha thứ của Trà Đồ, lại nhìn nhìn chỉ lệnh ngang ngược của Tưởng Mộc Thanh, tôi bắt đầu do dự. Nếu như tôi phụ sự kỳ vọng của Tưởng Mộc Thanh mà trợ giúp Trà Đồ, không thể nghi ngờ Trà Đồ sẽ bị Tưởng Mộc Thanh nhắm vào. Chẳng qua Trà Đồ rất cường thế, tôi lo lắng cuối cùng người bị thương sẽ là Tưởng Mộc Thanh. Trợ giúp người yếu, để Trà Đồ tức giận một chút cũng không sao cả. Mấy ngày nữa cô ấy lại phải trở về trường trung học phổ thông trong thành, sau này rất khó có thể gặp lại. Mà Tưởng Mộc Thanh, phỏng chừng cô ấy còn phải ở chung với tôi một thời gian rất dài nữa. Tôi ra bài dựa theo chỉ lệnh của Tưởng Mộc Thanh, thành công đấu thắng địa chủ.
"Hai người gian dối xem bài lẫn nhau, không chơi không chơi nữa, một chút thú vị cũng không có." Trà Đồ tức giận nói, càng thêm nghi ngờ nhìn chằm chằm tôi và Tưởng Mộc Thanh.
Vừa xem thời gian, đã hơn 12 giờ, đã là đêm khuya, chẳng lẽ ông nội Trà và ông nội tôi còn chưa nói chuyện xong sao?
"Đã trễ thế này vẫn chưa về nhà sao?" Tôi sửa sang lại bài, hỏi Trà Đồ.
"Em thấy sợ rằng hôm nay em không thể về nhà được. Đoán chừng ông nội em đã uống say. Ông ấy vừa say, chân không cách nào nhúc nhích nổi, buổi tối hôm nay em với ông em ngủ lại đây cũng được." Trà Đồ rất tự nhiên nói.
Khi còn bé Trà Đồ thường xuyên đến nhà chúng tôi chơi. Chúng tôi vẫn luôn ngủ chung một giường. Ngẫm lại vì sao lúc đó tôi không phát hiện người đang nằm bên người tôi là nữ sinh nhỉ! Được rồi, lúc đó tôi cũng không biết sự khác biệt giữa nam sinh và nữ sinh, tôi cho rằng chỉ cần kiểu tóc và trang phục khác nhau là khác nhau.
"Ở lại đây!?"
Tưởng Mộc Thanh vừa nghe vậy lại kìm lòng không đặng mà kêu lên một tiếng, hệt như muốn nổi đóa, toàn thân bốc lên địch ý nồng đậm.
"Khi còn bé tôi và đại ca còn thường xuyên ngủ chung. Có vấn đề gì sao?" Vẻ mặt Trà Đồ tràn đầy tự nhiên nói cho Tưởng Mộc Thanh.
"Ngủ chung, còn... thường xuyên?"
Tưởng Mộc Thanh cào mạnh lên cánh tay tôi, còn dùng ánh mắt tức giận trừng tôi.
"Khi còn bé mấy đứa nhóc ngủ chung với nhau cũng rất bình thường." Tôi giải thích.
"Không chỉ ngủ chung, tôi cùng từng cùng đại ca làm rất nhiều chuyện. Chị có muốn nghe từng chuyện từng chuyện một không? Nhiều lắm, kể cả tối cũng không thể kể hết được đâu?"
Vẻ mặt Trà Đồ tràn đầy thâm ý nhìn Tưởng Mộc Thanh đang tức giận, giọng điệu vô cùng ngả ngớn cố ý nói.
"Lục Phàm!"
Dường như Tưởng Mộc Thanh đã có xu thế sụp đổ. Trà Đồ, em không nên cố ý khiêu khích Tưởng Mộc Thanh, cô ấy sẽ coi là thật!
"Nào có đâu, bọn anh chỉ chơi mấy trò chơi bình thường thôi..."
Tôi vô cùng lo lắng nhìn Tưởng Mộc Thanh, sắc mặt cô ấy thực sự vô cùng khó coi.
"Đúng rồi, cùng nhau tắm trong phòng tắm, rất bình thường..."
Trà Đồ cố ý lật tới lật lui cái áo.
"Tắm, tắm... Lục Phàm... Chuyện này là thế nào?"
Tưởng Mộc Thanh quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt như hoàn toàn hư thoát.
"Là cùng tắm rửa đó, khi ấy còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, em không nên suy nghĩ nhiều có được không?"
Tắm chung, đúng là từng có thật. Có một lần chúng tôi cùng quậy phá ở ngoài, khiến cả người bẩn thỉu. Khi trở lại nhà tôi, bà nội đã cùng tắm cho cả hai người chúng tôi. Trà Đồ rất mất hứng nhìn về phía tôi đang liều mạng giải thích cho Tưởng Mộc Thanh, dường như còn muốn nói thêm gì nữa, có điều đúng lúc này bà nội lại đẩy cửa ra đi vào.
"Mấy cháu, muộn như vậy rồi còn chưa ngủ sao? Trà Đồ, ông nội cháu đã ngủ rồi, chiếu của cháu cũng đã trải xong, hôm nay cháu ở lại nhà bà một hôm đi. Mau mau đi rửa mặt đi ngủ. Bạn Tưởng cũng đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya với đứa nhóc nhà bà làm gì."
Bà nội thấy chúng tôi đều đang ngồi trên giường, mà trên giường còn có mấy lá bài rơi vãi chung quanh, cho rằng chúng tôi còn đang rất hăng hái chơi bài bèn giục chúng tôi đi ngủ. Tuy Tưởng Mộc Thanh rất buồn ngủ, nhưng cô ấy cực kỳ không tình nguyện, không muốn rời khỏi phòng này. Bà nội phải đốc xúc nhiều lần cô ấy mới bắt đầu xuống giường rời đi. Trà Đồ lại dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Tưởng Mộc Thanh, muốn hỏi cái gì nhưng cứ muốn nói lại thôi. Thấy Tưởng Mộc Thanh rời đi, cô ấy cũng đành phải ngừng, theo Tưởng Mộc Thanh đi ra ngoài. Tôi thì lo lắng nhìn hai người bọn họ, chỉ sợ giữa các cô ấy nảy sinh mâu thuẫn hay xung đột gì đó. Thấp thỏm bất an rửa mặt xong, tôi lại nằm trên giường nghĩ biện pháp tách hai người bọn họ ra.
Tưởng Mộc Thanh không thể chấp nhận nổi chuyện có bất kỳ một bạn nữ nào xuất hiện bên cạnh tôi, chớ nói chi là bạn nữ từng có liên hệ vô cùng rắc rối với tôi lúc nhỏ. Tồn tại gần như cùng loại với thanh mai trúc mã này sẽ càng khiến cô ấy phản cảm và căm thù hơn. Tôi không thể hạn chế tự do của bất kỳ ai. Miễn là ở trong thôn trấn này, tôi không cách nào tránh để các cô ấy gặp nhau. Hơn nữa các cô ấy vẫn luôn bày ra vẻ muốn gây sự với nhau, khó tránh khỏi sẽ chủ động tới gần.
Cho nên nói, biện pháp duy nhất để tách hai cô ấy ra chính là tôi dẫn theo Tưởng Mộc Thanh sớm ngày quay về nhà mình? Rõ ràng tôi còn muốn đợi tới tết Trung Nguyên tham gia thả đèn sông đây. Lúc này, bên ngoài phòng tối om có tiếng bước chân truyền đến, sau đó là tiếng ma sát do đẩy cửa tạo ra. Hôm nay còn chưa xong sao? Tôi nhìn người đứng bên cạnh tôi.
"Em muốn... Làm... Cái gì..."
Tôi tưởng cô ấy còn chưa định bỏ qua mà tới dây dưa tôi một hồi, cho nên hơi mất kiên nhẫn. Nhưng khi thấy đồ vật cô ấy cầm trong tay, tôi chợt ngồi dậy.Đã gần mười lăm, ngoài cửa sổ ánh trăng rất to rất tròn. Ánh trăng chiếu vào phòng khiến tôi cảm thấy trong phòng cũng không quá tối. Dù sao căn nhà này cũng mang kiến trúc kiểu cũ, cũng cân nhắc kỹ tới chuyện lấy ánh sáng tự nhiên, cho dù là ánh trăng hay là ánh mặt trời. Dù sao thời cổ đại cũng không có đèn điện, nến và đèn lại là thứ xa xỉ, phải sử dụng tiết kiệm. Tôi thấy thứ đồ cô gái cầm trong tay đang phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ, sáng loáng, rất chói mắt.
...
Còn lớn hơn cả dao phay, là búa bổ củi...