Kỳ vọng vỡ tan, cô ấy không phải Lạc Tuyết.
Thiếu nữ trước mắt có mái tóc dài màu đen, tuy nơi thái dương có rất nhiều sợi tóc tán loạn, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những sợi tóc này là do cô ấy cố ý chải thành hình xoắn.
Muốn tạo thành kiểu tóc này hẳn sẽ mất rất nhiều sức lực, chẳng qua thoạt nhìn nó cũng rất đẹp. Giống loại người lôi thôi lếch thếch như Tưởng Mộc Thanh, dù có rửa mặt chải đầu rồi hớt tóc cẩn thận nhưng từ trước tới nay Tưởng Mộc Thanh chưa từng chải lên, vẫn luôn để nó tùy ý tản ra.
Ban nãy vì đối diện với ánh sáng mặt trời khiến tầm mắt tôi hơi mơ hồ. Tôi chớp chớp mắt, cố gắng điều chỉnh tầm mắt, một lần nữa quan sát cô gái trước mặt, phát hiện tôi hoàn toàn không nhận ra cô ấy.
Một cô gái xa lạ. Cô ấy là ai? Vì sao cô ấy lại biết tên của tôi? Chẳng qua nếu như cô ấy là người ở trong trấn này, biết được tên của tôi cũng không có gì kỳ quái. Dù sao thì khi tôi còn bé cũng từng là người rất hiếm thấy trong trấn. (Cười)
"Xin hỏi cậu là ai?"
Tôi lúng túng cười với cô ấy.
"Lục Phàm, cậu hỏi câu này thật khiến người ta đau lòng!"
Thiếu nữ nhếch cái miệng nhỏ lên, có chút mất hứng.
"Ha ha, đã qua lâu lắm rồi, mình nhớ không rõ lắm." Tôi gãi đầu.
Nếu là bạn bè lúc trước sao tôi có thể không nhớ rõ được. Ở bên này, bạn bè của tôi chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoài mấy nam sinh cùng nhau lăn lộn còn có thể là ai?
"Cho cậu một gợi ý, mình biết khi còn bé Lục Phàm cậu rất am hiểu áo ngực của nữ sinh, còn thả con côn trùng màu xanh xám vào trong balo của nữ sinh." Cô ấy cười hơi xấu xa.
"Ôi ôi, lịch sử đen tối như vậy cậu có thể đừng nhắc lại được không? Khi còn bé là mình không hiểu chuyện!" Tôi đỏ mặt lên, vội vàng khoát tay.
"Giúp Vương Nhị Cẩu đánh Lý Thiết Đản, còn cùng Lý Thiết Đản tiểu vào ly nước của giáo viên." Cô ấy còn nghiêm trang nói tiếp.
"A a a, rốt cục cậu là ai? Vì sao cậu lại biết những chuyện này!" Tôi hô lên.
Bây giờ tôi gần như đã có thể kết luận, cô ấy là nữ sinh cùng lớp thời tiểu học của
tôi, bởi vì những bạn khác lớp không thể hiểu rõ những chuyện này như vậy.
"Còn có người cá trên bục giảng, ha ha ha, quá buồn cười."
Thiếu nữ gần như biết toàn bộ "công tích vĩ đại" mà tôi từng làm ra.
"Miễn bàn tới người cá kia đi, mình vẽ xấu không gì sánh được."
Nhìn dáng vẻ thiếu nữ che mặt cười trộm, tôi chỉ hận không thể tìm ra một cái lỗ để chui vào. Tôi không có ấn tượng quá sâu với các nữ sinh cùng lớp thời tiểu học. Bởi vì thời tiểu học tôi vẫn luôn thích chọc các cô ấy. Mà vào lúc học tiểu học, từ trước đến nay các cô ấy vẫn luôn duy trì khoảng cách hơn ba mét với tôi. Rốt cuộc cô ấy là ai đây? Cô đừng trêu ngươi tôi như vậy nữa có được không!
"Còn có chuyện đốt kho hàng... Lục Phàm, mình đã nói tới điểm này rồi, chẳng lẽ cậu vẫn không thể nhớ nổi sao?" Mặt cô gái đầy thất lạc.
"Xin lỗi... Mình thực sự không nhớ nổi mà? Rốt cục cậu là ai?" Tôi hậm hực cười cười.
"Như vậy... Chỉ có thể như vậy sao?" Thiếu nữ dùng tay vịn cằm, làm ra vẻ chăm chú suy tính.
"Đại ca, xin hãy dạy mình khí khái nam tử hán chân chính đi!"
Đột nhiên cô ấy cố gằn cổ, phát ra giọng nói thô nặng của nam sinh bình thường, tay rất có lực mà chỉ về phía tôi.
"..."
"A, cậu là... cậu là..."
Tôi nhìn dáng vẻ của cô ấy, mặt mày thực sự có phần giống với người nào đó trong trí nhớ của tôi. Nhớ lại ký ức cũ, tôi sợ đến trực tiếp hít sâu một hơi.
...
Tôi thỉnh thoảng nhớ tới cuộc sống cuồng loạn không kiềm chế được thời tiểu học, hiện tại vừa nhìn thấy một số người quen trước kia, tôi lại có cảm giác không ngẩng đầu lên nổi. Trong lớp có rất nhiều nữ sinh cảm thấy tôi là tên biến thái, mà đám nam sinh đại khái lại cảm thấy tôi là kẻ ngu ngốc. Tôi cũng không trách bọn họ, hiện tại tôi cũng cảm thấy mình khi đó rất biến thái, rất ngu ngốc. Tuy lúc đó tôi ngây ngốc tự nhận hành vi của mình là vô cùng cool ngầu. Nhưng khiến tôi không nghĩ tới là không ngờ còn có người tán thành tư thái cô độc của tôi, vậy mà chung quanh tôi lại xuất hiện một tùy tùng cuồng nhiệt vô cùng, là một nam sinh nhỏ hơn tôi một lớp —— Trà Đồ.
Đoán chừng rất nhiều người không nhận ra chữ phía sau, nó được phát âm là /tú/, chỉ nhiều hơn chữ "trà" một nét ngang(1).
(1) 茶: Trà 荼: Đồ
Nói tới chữ "Đồ" và chữ "Trà", hai chữ vẫn có sâu xa. Chữ "trà" được thấy trong quyển điển tịch 《 Thảo Mộc 》 triều Đường. Là do chữ "đồ" chữ diễn hóa ra. Thời kì Đường Huyền Tông, quyển 《 Khởi nguồn văn tự âm nghĩa 》 đã giảm một nét trong chữ "đồ" và nhận định đó là chữ "trà".
Cho nên nói, ở cổ đại, "đồ" chính là "trà", nhưng bây giờ "đồ" lại là một loại rau đắng. Đương nhiên, tôi khi còn bé tôi không biết điển cố này, nhưng vẫn thích gọi cậu ta là "Trà Trà".
Bởi vì khi còn bé thằng nhóc này chẳng phân biệt được "Trà" "Đồ", khi viết tên không phải viết thành "Đồ Trà" thì cũng viết thành "Trà Trà" "Đồ Đồ" . (Được rồi, thật ra tôi cũng không phân rõ. )
Khi đó thoạt nhìn cậu ta là nam sinh tương đối nho nhã yếu đuối, thường xuyên bị đám nam nữ sinh trong lớp bắt nạt.
Cũng đúng. Được xem như một nam sinh, thế nhưng khi cậu ta nói chuyện lại cứ nhỏ giọng, ẻo lả vô cùng. Khi làm trực nhật cậu ta cũng không thể gánh nổi việc nặng, người cũng đần đần. Tuy cậu ta vẫn luôn chú ý cẩn thận, nhưng vẫn luôn mắc sai lầm, chỉ cần bị giáo viên phê bình vài câu cậu ta sẽ khóc nhè.
Lần đầu tiên tôi gặp cậu ta là ở trong phòng giáo vụ. Khi đó tôi vì quậy phá, mà rốt cục là quậy phá thế nào tôi cũng đã quên mất, nói chung là lúc ấy tôi đang bị phạt, phải đội sách lên đầu phạt đưng trong phòng giáo vụ. Mà cậu ta lại vì thành tích cuộc thi không tốt, còn không cẩn thận làm rớt hỏng chậu hoa trong lớp hay cái gì đấy, bị giáo viên lớp cậu ta gọi lên phê bình.
Giáo viên còn chưa nói mấy câu cậu ta đã bắt đầu khóc. "Trà Đồ này, em phải học bạn Lục Phàm một chút, khi gặp chuyện cũng phải kiên cường lên mới được." Giáo viên lớp cậu ta thấy cậu ta khóc như vậy cũng không đành lòng phê bình cậu ta nữa, lại thấy tôi đang hỗn chiến với giáo viên lớp chúng tôi bèn thuận miệng nói. "Ngàn vạn lần đừng học theo, tôi không biết rốt cuộc đời trước tôi đã làm chuyện gì mới gặp phải loại học sinh này. Cậu ta nếu một ngày không gây chuyện chắc tôi phải thắp hương cảm ơn trời đất. Tôi đã sắp buồn chết rồi, thầy còn muốn tạo ra một hỗn thế ma vương cho lớp thầy sao!" Giáo viên lớp tôi bắt đầu há miệng phàn nàn.
Lúc này, tôi không tự chủ được mà cảm thấy tự hào. Bởi vì rất ít khi tôi được giáo viên biểu dương, cho dù loại biểu dương này cũng không tính là khen ngợi.
"Lục Phàm..."
Không nghĩ tới cậu ta lại có thể nghiêng đầu lại nghiêm trang nhìn tôi.
"..."
Nhìn cái gì vậy, cậu là gay sao? Chờ khi chúng tôi đi ra khỏi phòng giáo vụ, đột nhiên cậu ta lấy tay kéo góc áo tôi, kéo giật tôi đang đi ra ngoài.
"Bạn Lục Phàm, xin hỏi bạn có thể dạy mình có khí khái nam tử hán chân chính không?" Cậu ta vô cùng nhu nhược hỏi.
"Ừm?"
Tôi trừng mắt nhìn ánh mắt hơi rụt rè sợ hãi của cậu ta
Lúc đó tôi đang lo mình không có đối tượng để phát tiết tinh lực, đã có người đưa tới cửa, đương nhiên tôi cũng sẽ vui vẻ mà nhận. Sau đó, tôi dạy hết tất cả những chuyện tôi đã làm cho cậu ta làm một lần. Dần dần, tôi và cậu ta cũng bắt đầu cùng nhận phê bình, ông nội cậu ta và ông nội tôi cũng rất hay cùng xuất hiện trong phòng giáo vụ.
Cha mẹ cậu ta đi làm xa, cậu ta được gửi tới nhà ông bà nội trên trấn nuôi giúp. Nhưng khác với ông nội tôi, ông cậu ta lại cảm thấy vui vẻ vì cậu ta nghịch ngợm.
Còn nói: "Như vậy mới giống con trai."
Tuy nhiên, cậu ta cũng bắt đầu bị bạn học xa lánh, thành tích học tập cũng bắt đầu giảm xuống. Thế nhưng cậu ta cũng trở nên càng thêm kiên cường hơn trước kia, gặp phải chuyện gì cũng sẽ không tùy tiện khóc lóc nữa.
Dần dần, đừng nói là có người bắt nạt cậu ta, ngay cả các bạn học trong lớp cậu ta cũng không dám tới gần cậu ta. Vì vậy rốt cục trên mặt cậu ta cũng lộ ra nụ cười. Biến cậu ta thành bộ dáng như vậy, thật ra tôi cũng rất áy náy. Vốn dĩ cậu ta có thể an tĩnh đến trường như những đứa trẻ bình thường, nhưng sau đó thì hay rồi, cậu ta lại theo tôi nhiều lần ra vào phòng giáo vụ.
Chẳng qua hiện tại nghĩ lại, chí ít lúc đó tôi cũng có thể dạy người yếu đuối là cậu ta có chút "dũng khí".
Ngày tháng cuồng loạn không kiềm chế được của tôi và cậu ta, vì tôi gặp phải Lạc Tuyết mà ngưng hẳn. Vì trở về dạy Lạc Tuyết học tập, dỗ Lạc Tuyết hài lòng, tôi bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài, chậm rãi chuyển hết tinh lực cho mấy trò đùa dai vào học tập, đồng thời cũng dần dần cách xa người vẫn đang bướng bỉnh là cậu ta. Cậu ta không tài nào hiểu nổi, sau cùng chúng tôi xích mích, tôi và cậu ta còn đánh nhau một trận.
Lúc đó, ban đầu trong lòng tôi rất áy náy, cho nên tôi mặc cho cậu ta đánh tôi. Dù sao thì tôi vì một cô gái mà vứt bỏ tình hữu nghị giữa anh em, là lỗi của tôi.
Mãi tới khi...
"Rốt cục tiểu yêu quái tóc trắng kia có gì tốt mà Lục Phàm cậu bị người đó mê mẩn tâm trí như vậy!" Cậu ta ngừng tay, phẫn hận nói.
"Cậu không được nói Lạc Tuyết như vậy!"
Tôi mở đôi mắt đã bị đánh xanh tím, cảnh cáo nói.
"Tôi cứ nói đấy! Tiểu yêu quái, tiểu yêu quái, cậu có thể làm gì tôi?"
Cậu ta vẫn không biết trời cao đất rộng mà nói bậy như cũ.
"A a a!" Tôi trực tiếp đè ngã cậu ta trên mặt đất, hung tợn đấm từng đấm lên mặt cậu ta.
Tôi nhớ lần ấy tôi đã đánh cậu ta rất thảm, cậu ta cũng khóc rất thảm. Sau đó rất lâu tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng cậu ta ở trường. Sau đó nữa, sau khi nghe ngóng, tôi biết cậu ta đã theo cha mẹ tới trong thành học tiểu học.
...
Cho nên nói, tình huống hiện tại là thế nào? Nếu như cô gái trước mặt là Trà Đồ, vậy vì sao cậu ta lại biến thành nữ sinh?
"Cậu là em gái của Trà Đồ?"
Tôi tò mò hỏi. Chẳng lẽ là một người cháu khác của nhà ông nội Trà Đồ trong thôn kia?
"Không phải."
"Cậu là chị gái của Trà Đồ?"
"Cũng không phải!"
"Bà con xa hay là bạn bè và vân vân?"
"Không phải, không phải, mình chính là Trà Đồ mà!"
Mặt cô gái đầy giận dữ, nghiêm túc nói cho tôi biết.
"..."
Cậu đang đùa tôi sao! Rõ ràng Trà Đồ là nam sinh! Là tôi tự mình biến "yếu đuối thụ" thành "bá vương công", sao tôi có thể không biết?!
"Cậu đi làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính?"
Tôi nhìn kỹ mặt của cô ấy một chút, dường như gương mặt này vẫn có mấy phần giống với Trà Đồ nhu nhược trước đây.
Tôi hơi tỉnh táo lại một chút, không tự chủ được nhích người về phía sau.
"Cậu tên ngu ngốc này! Tôi vốn là nữ sinh!" Thiếu nữ đỏ mặt quát tôi.
"Thế nhưng trước đây cậu cũng không như vậy!"
Tôi nào có thể tin tưởng. Tên nhân yêu(2) này! Xem ra màn trị liệu của tôi hoàn toàn không có tác dụng, khí khái đàn ông trên người cậu ta đều biến mất, cuối cùng không thể ngăn cản cậu ta làm phẫu thuật chuyển đổi giới tính.
(2) Nhân yêu: Nam thích giả nữ.
"Ôi, trước đây ông nội mình thích cháu trai, nhưng mình lại là con gái, ông nội mất hứng mới nuôi mình như cháu trai. Khi còn bé tất cả y phục của mình đều là y phục nam sinh, kiểu tóc cũng phải là đầu húi cua giống nam sinh, vì vậy thoạt nhìn mình mới là một nam sinh. Nhưng thực ra mình là nữ sinh, thật!"
Cô ấy thấy tôi sợ tới ngốc trệ ra, vô thức cảm thấy buồn cười.
"A a a, cậu là nữ sinh còn học khí khái đàn ông cái quỷ gì!"
Ôi trời ơi, khi còn bé đến cùng tôi đã làm nên chuyện ngu xuẩn cỡ nào?! Tôi không cách nào tưởng tượng nổi sự thực, một nữ sinh đã từng làm hết tất cả những chuyện xấu tôi từng làm khi bé.
"Đều do ông nội mình, khi còn bé mình vẫn cho rằng mình là nam sinh, mình mặc quần áo giống nam sinh, cũng để đầu húi cua. Sau khi chuyển vào trong thành học tập mình mới biết mình là nữ sinh."
"Chẳng lẽ khi cậu đi vệ sinh không phát hiện điểm khác biệt giữa nam sinh và nữ sinh sao? Cậu tên ngốc này!" Cô ấy lại có thể cùng vào nhà vệ sinh nam với tôi từ năm lớp ba đến năm lớp năm tiểu học.
"Mình cũng biết hai bên khác biệt, thế nhưng mình không dám hỏi, mình sợ thân thể mình có vấn đề gì... Huống hồ, có đôi khi Lục Phàm đi WC cũng ngồi mà! Mình cũng không suy nghĩ nhiều..." Gương mặt cô ấy hơi đỏ lên, ngượng ngùng nói.
"..."
Lúc nhập học, chẳng lẽ trường học không điều tra giới tính cẩn thận sao? Xem ra hiện tại các trường tiểu học ở thôn trấn có chút không được nề nếp. Ông nội của cô ấy đúng là một tên ngốc.