Ông nội của tôi tên Lục Giáp. Lục có ý nghĩa là “lục địa, đại địa”, Giáp thì là “thứ nhất, tốt nhất”.
Cho nên nói, chỉ từ cái tên đã có thể thấy ông nội là “người đàn ông mạnh nhất trên mặt đất”. Đương nhiên, nếu có người nói lý do này quá gượng ép, tôi vẫn có thể tìm được càng nhiều lý do hơn.
Ông nội gần như cùng tuổi với nước cộng hòa, là một trong số những người làm trà lâu nhất trong trấn. Có thể cẩn thận chăm chỉ làm việc lâu như vậy, chẳng lẽ lại không thể tính là một loại mạnh mẽ sao?
Ông ấy thuộc nhóm sinh viên sớm nhất trong trấn. Vào năm tháng đó, thi lên đại học khó hơn cả thi lên tiến sĩ bây giờ, chẳng lẽ vậy còn chưa thể tính là một loại mạnh mẽ?
Tuy nhiên sau cùng, vì đủ loại điều kiện xã hội lúc ấy cùng với những biến cố của bản thân, ông ấy vẫn chọn về trấn nhỏ này phát triển sự nghiệp. Hơi có cảm giác như đang dùng dao mổ trâu để giết gà, thế nhưng khí chất ông ấy biểu hiện ra lại khá phù hợp với phong phạm của một sinh viên.
Bình thường ông ấy hay đeo một chiếc mắt kính kiểu Tây Dương, mặc trường sam màu xám hoặc màu đen, mái tóc thưa thớt gần như đã có xu hướng trọc, nhưng ông ấy vẫn cắt sửa những sợi tóc còn lại một cách chỉnh tề. Khi tham gia một số cuộc họp có tính chất quan trọng, ông ấy còn dùng chút keo vuốt tóc.
Tuy bình thường ông ấy cũng đi làm những chuyện mà nông dân trồng chè nên làm như trồng trà, hái trà, xào trà… Nhưng dù sao ông ấy cũng là người đã từng nhận được nền giáo dục cao đẳng, có tầm nhìn khác với những người khác trong trấn.
Từ tổng thể tới nói, ông ấy dám làm người tiên phong trong mọi chuyện, thật sự theo đuổi sáng tạo.
Khi những người khác trong trấn còn đang nghiêm túc gia công lá trà theo đúng trình tự, sau đó hoàn thành việc đóng gói tiêu thụ, ông nội tôi đã học được cách ép trà thành bánh như viên gạch, tiết kiệm không gian vận tải.
Khi những người khác trong trấn đang học ép lá trà thành bánh, ông nội tôi đã bắt đầu khắc hoa lên bánh trà đã được ép xong, biến lá trà bình thường thành những tác phẩm nghệ thuật.
Khi những người khác trong trấn bắt đầu học chế tác lá trà kiểu thủ công mỹ nghệ, ông nội tôi lại là người đầu tiên lợi dụng lá trà để tạo ra đủ loại bánh ngọt, trong đó có bánh ngọt trứng luộc nước là, bánh mì lá trà, bánh bích quy lá trà, lá trà chiên giòn…
Khi mấy món bánh ngọt từ trà lại được mở rộng, ông nội tôi bắt đầu ứng dụng lá trà vào lĩnh vực đồ uống lạnh, như kem lá trà, ống ngọt lá trà, kem ly lá trà…
Khi người khác tranh thủ mô phỏng theo mấy món của ông nội, ông ấy lại chuẩn bị liên hệ với xưởng chế thuốc ở vùng khác, dự định lợi dụng lá trà để giảm huyết áp, giảm mỡ trong máu, tránh ung thư… Nói chung là bắt đầu điều chế dược với đủ loại giá trị dược dụng.
Trong hơn sáu mươi năm cuộc đời của ông nội, ông ấy gần như chưa từng ngừng sáng tạo trong lỉnh vực trồng trà, chế tác, gia công, tiêu thụ. Mà trong đầu óc ông ấy như có thể nảy sinh ra đủ loại ý tưởng kỳ diệu.
Trái lại, bà nội tôi lại có vẻ vô cùng bình thường. Bà ấy có thể tính là một nông phụ chân chính, mỗi ngày đi sớm về tối bận công việc với ông nội, đồng thời còn rất chuyên chú chăm sóc bữa ăn giấc ngủ của ông nội, ủng hộ tất cả thử nghiệm sự nghiệp đầy mạo hiểm của ông nội.
Đặc biệt đáng nhắc tới là bà nội có tài thủ công nghiệp không ai sánh bằng, tay nghề nấu nướng của bà ấy có thể nói là xuất thần nhập hóa, biết làm vô số món ăn, trong đó gà hầm lá trà cách thủy là món ngon nhất. Lá trà hơi đắng có thể loại bỏ vị mỡ của thịt gà, còn lưu lại hương trà thơm ngát.
Còn có kỹ thuật thêu thùa cao siêu của bà ấy. Nhớ lại khi còn bé, tất cả y phục trên người tôi đều do bà nội may cho tôi.
Không chỉ có tôi mà cả cha tôi lúc bé cũng vậy, ngay cả chăn giường dùng khi ông bà nội tôi kết hôn, thậm chí là khi cha mẹ tôi kết hôn cũng do bà nội tự tay may từng mũi kim một.
Thật đúng là nam chủ ngoại, nữ chủ nội, một gia đình vô cùng hài hòa. Thế nhưng từ khi cha mẹ tôi vì bận rộn công việc mà ném tôi tới đây, hoàn cảnh gia đình hài hòa này đã bị phá vỡ.
Khi còn bé, tôi bướng bỉnh vô cùng, nói một cách không khách khí, tôi chính là hỗn thế ma vương trong trấn này.
Vậy rốt cuộc lúc đó tôi đã bướng bỉnh tới cỡ nào? Nói vậy, bạn có biết thế nào là hỗn thế ma vương không? Chính là loại người không sợ trời không sợ đất, người cản giết người, phật cản giết phật!
Khi còn bé, những chuyện xấu tôi cố ý hoặc vô tình làm thật nhiều không kể xiết.
Đầu tiên cứ nói tới việc nhỏ trước đi.
Vào mùa hè nóng bức, các nữ sinh mặc trang phục khá mát mẻ, có thể lộ ra dây áo ngực phía sau.
Với tư cách là hỗn thế ma vương, đương nhiên tôi sẽ không trực tiếp cởi dây áo ra, mà tôi kéo nó tới khi cảm thấy nó sắp rớt ra, lại chờ lúc nữ sinh sắp đứng lên trả lời câu hỏi, tôi hơi nhúc nhích, áo ngực tự động rơi xuống, ngay trước mặt giáo viên, áo ngực của nữ sinh rơi xuống trong áo sơ mi, khiến toàn bộ học sinh trong lớp phải chú ý tới.
Nữ sinh khóc lóc che ngực chạy ra ngoài, mà tôi thì bị tất cả giáo viên bắt tới phòng làm việc phê bình giáo dục một phen. Tình tiết nghiêm trọng, giáo viên còn có thể gọi cả ông nội tôi tới cùng răn dạy.
Ngoại trừ việc tháo dây áo của nữ sinh, mấy chuyện như bắt châu chấu, sâu lông… nhét vào trong cặp sách của nữ sinh thật đúng là nhiều không kể xiết, cuối cùng tôi khiến tất cả nữ sinh không dám tới gần tôi trong phạm vi ba mét.
Đương hiên, tần suất ông nội xuất hiện ở trường học cũng càng lúc càng cao, chuyện này cũng góp một phần không nhỏ vào việc khiến ông ấy lấy chổi tét mông tôi.
Sau đó, tôi được đổi lại ngồi cùng bàn với nam sinh. Mỗi khi có nam sinh ngồi cùng bàn với tôi, không có ngoại lệ, tất cả đều bị tôi dạy hư. Cái gì mà dẫn theo Vương Nhị Cẩu cùng bàn đi đánh Lý Thiết Đản, hoặc dẫn theo Lý Thiết Đản bôi nước tiểu lên miệng ly mà giáo viên để quên trong phòng học.
Đến sau cùng, giáo viên bất đắc dĩ phải cho tôi ngồi một mình một bàn ngay phía dưới bục giảng, bàn vừa lúc đối diện với bục giảng, như vậy tôi mới chịu yên tĩnh vài ngày.
Thế nhưng cũng không lâu lắm, tôi lại bắt đầu dùng bút xóa màu trắng vẽ vời trước bàn giáo viên.
Tôi nhớ bản thân mình từng vẽ một cái đuôi của mỹ nhân ngư, vừa lúc cái đuôi này nối liền với giáo viên đang giảng bài trên bục giảng.
Toàn bộ giáo viên đều biến thành “nhân ngư”, các học sinh nhìn mà trong bụng nở hoa.
Tôi nhớ lần ấy ông nội đã đập nát mông tôi, bà nội còn phải dẫn tôi tới phòng khám trong trấn khám xem. Hiện tại nghĩ lại thật đúng là dở khóc dở cười.
Đương nhiên những lỗi lầm to tát tôi cũng từng phạm phải. Tôi cùng với các học sinh khác chơi lửa ở kho trữ lá trà trong trấn, dẫn tới phát hỏa đốt hết lá trà thành phẩm đã được phơi khô. May mà ông nội tôi phát hiện kịp thời, dập tắt mồi lửa, nếu không tôi đã gây ra sai lầm lớn.
Lần ấy, ông nội tôi tức tới mức muốn đuổi tôi ra khỏi nhà. Sau cùng vẫn nhờ bà nội tôi đau khổ cầu xin, nói nể tình tôi là đứa cháu duy nhất của Lục gia mà tha cho tôi lần này.
Như vậy tôi mới có thể may mắn tránh khỏi. Nếu tôi có anh chị em gì đấy, đoán chừng lần ấy tôi khó có thể thoát nạn.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, thậm chí ông nội tôi còn nghi ngờ tôi có bệnh tâm thần, còn từng đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra thử. Cuối cùng tất cả bình thường.
Từ đó về sau, mỗi ngày ánh mắt ông nội tôi nhìn tôi như đang nhìn ôn thần, cẩn thận đề phòng đủ loại cử động bất lương của tôi. Ông ấy đặt công việc qua một bên, một lòng một dạ dạy dỗ tôi, thế nhưng chuyện lại không đơn giản như tưởng tượng, lúc trước tôi bướng bỉnh vô cùng, thành tích vẫn luôn lót đáy.
Thế nhưng khiến ông nội không nghĩ tới là, trong lúc lơ đãng, tất cả đã thay đổi.
Thay đổi từ sau khi tôi thi toán được 29 điểm, vì bị ông nội giận dữ mắng mỏ mà muốn bỏ nhà ra đi, cuối cùng gặp được cô gái có mái tóc bạch kim rất yên tĩnh --- Lạc Tuyết.
Trong một số thời khắc, yên tĩnh là có thể lây nhiễm. Lạc Tuyết có tính cách quá an tĩnh, sự an tĩnh của cô ấy khiến tôi vốn táo bạo cũng dần an tĩnh lại mà ở bên cạnh cô ấy, cố gắng học tập.
Mãi tới khi tôi lên thành phố học trung học cơ sở, mãi tới khi cô ấy qua đời, mãi tới khi tôi thi đậu trường trung học phổ thông số một thành phố, mãi tới khi gặp được cô gái sau lưng, cho tới bây giờ.
…
“Ai u, cháu trai ngoan! Cuối cùng cháu cũng chịu tới đây rồi!” Tôi mới vừa cõng Tưởng Mộc Thanh tới góc đường cách cửa nhà không xa, bà cụ đang ngồi hóng mát bên cạnh cổng đã bắt đâu giơ quạt lên, cất bước chạy chậm về phía tôi.
Mái tóc của bà cụ được chải ra sau gáy, dùng một chiếc trâm gỗ ghim lại chỉnh tề. Trên đầu bà ấy đã có đầy tóc bạc, tóc đen lại ít tới thảm thương.
“Bà nội, bà cẩn thận một chút, chậm chậm thôi, đừng chạy.”
Tôi thấy bà ấy chạy như vậy lại lo lắng, sợ bà ấy ngã sấp xuống.
“Cô bé kia đâu?”
Bà nội híp mắt, tôi đang cõng Tưởng Mộc Thanh nhưng vì hai mắt bà nội không còn tốt nữa, cho nên dường như bà nội chỉ thấy được một mình tôi.
“Cô ấy ở đây.” Tôi vội vàng thả Tưởng Mộc Thanh xuống, tranh thủ bước lên đỡ lấy cánh tay bà nội, sau đó giới thiệu Tưởng Mộc Thanh cho bà nội.
“Tưởng Mộc Thanh, đây là bà nội của anh.” Tôi giới thiệu bà nội của tôi cho Tưởng Mộc Thanh trước.
Tưởng Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn bà nội, cung kính cúi chào rồi cười nói: “Cháu chào bà.”
“Cô bé này thật hiểu chuyện.” Bà nội nhìn Tưởng Mộc Thanh khắp từ trên xuống dưới, cảm thấy Tưởng Mộc Thanh có vẻ ngoài xinh đẹp lại khéo léo tinh tế, bèn khen một câu.
“Bà nội, cô ấy là Tưởng Mộc Thanh, là bạn học của cháu, cũng là…” Những lời phía trước tôi nói rất có thứ tự, nhưng tới phía sau, tôi bắt đầu nghẹn họng/
Cứ dõng dạc giới thiệu cô nữ sinh xinh đẹp bên cạnh là bạn gái mình, thật khiến người ta thẹn thùng.
Lúc này Tưởng Mộc Thanh cũng đang chăm chú nhìn tôi, thậm chí tôi còn chú ý thấy khóe miệng của cô ấy hơi có biến động.
Mà bà nội thì đang chờ lời giới thiệu của tôi, phảng phất như đang mong đợi gì đó.
“Cũng là bạn nữ rất thân thiết của cháu.” Tôi dùng cách gọi đầy đủ của bạn gái để giới thiệu.
“…”
Chú ý thấy tôi không chịu ngoan ngoãn nói ra hai chữ “bạn gái” như đã nói trước, Tưởng Mộc Thanh hơi sững sờ, sau đó vẻ mặt vốn đang mỉm cười thân thiện với bà nội cũng lập tức trở nên cứng ngắc.
“Bạn nữ thân thiết? Dường như đây là lần đầu tiên bà nghe thấy kiểu giới thiệu như vậy.”
Bà nội cũng sửng sốt, nhưng dù thế nào đi nữa, khi nhìn thấy Tưởng Mộc Thanh bà nội luôn có cảm giác vui vẻ khó hiểu.
Tưởng Mộc Thanh nghiêng đầu lại hung tợn liếc tôi, sau đó đột nhiên cô ấy bước lên trước một bước, nhào vào trong lòng bà nội khóc lớn lên.
“Bà nội, lúc đi đường Lục Phàm bắt nạt cháu!” Tiếng khóc nức nở mang theo tủi thân khiến người đau lòng.
Cô ấy bắt đầu mách lẻo tội của tôi với bà nội.
“Ôi, ai dám bắt nạt cô gái nhà chúng ta?”
Bà nội thấy hành động đột ngột của cô ấy có hơi không kịp phản ứng, nhưng bà nội vẫn vội vàng rút cánh tay mình ra khỏi tay tôi, sau đó dùng cả hai tay ôm lấy thân thể Tưởng Mộc Thanh.
Tưởng Mộc Thanh hơi cao hơn bà nội một chút, cho nên cô ấy gần như phải khom người ôm lấy bà nội.
“Ôi… Cái kia…” Tôi muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp nữa.
Nếu cô ấy thêm mắm thêm muối kể lại chuyện kia một lần…
Tôi như thấy được số mệnh tương lai của mình.