*Trans+Edit: Lắc
Bất kể có lo lắng cho Natasha đến đâu, hiện tại Lucien cũng chẳng thể làm gì được, đến cả cơ hội để giải cứu cậu còn không có… Ý nghĩ này vừa nảy ra, Lucien liền gạt bỏ hết những suy nghĩ hỗn loạn để tập trung vào nghi lễ triệu hồi, vào Thân vương Dracula và vào mặt trăng bạc phía trên.
Sức mạnh kinh hoàng đến từ cường giả bậc huyền thoại đỉnh phong đã bị vòng phép phòng thủ, thứ vừa được kích hoạt hoàn toàn, chặn lại bên ngoài, do đó Lucien không hề cảm thấy dù chỉ một chút áp lực hay cảm giác ngăn trở nào. Sau khi gạt bỏ những suy nghĩ không cần thiết và hướng mắt lên trên, thấy một lớp ánh trăng bạc mong mỏng vẫn còn sót lại, linh hồn cậu lại một lần nữa cảm nhận được mối liên kết kỳ lạ khó lòng giải thích.
‘Mình vẫn cảm nhận được ánh trăng bạc. Mặc dù vòng phép này không mạnh như bình thường, nhưng xét về cấp độ thì vẫn không hề thua kém Dracula là mấy! Với cả hình như còn có một chút dấu vết do Ngân Nguyệt Thần Alterna để lại thì phải!’ Lucien nhanh chóng phán đoán.
Cặp cánh dơi khổng lồ che phủ bầu trời. Trên không trung, Thân vương Dracula phẫn nộ nhìn xuống con côn trùng ở bên trong lâu đài. Bất thình lình, hắn biến thành bóng tối dày đặc và lấp kín cả không gian, cắt đứt mối liên hệ giữa lâu đài và mặt trăng bạc.
Mặc dù không thể nhìn thấu lớp ngụy trang của thứ côn trùng kia do bị vòng phép chặn lại, nhưng ở khoảng cách gần chừng này, Dracula vẫn có thể khẳng định đó không phải là Rhine, vậy nên tâm tình hắn lúc này phần thì tốt, phần thì xấu. Tốt ở chỗ, nhất định đã có chuyện xảy ra với Rhine, có như vậy mới phải để thứ ruồi nhặng này thực hiện nghi lễ triệu hồi thay cho mình, thế thì cho dù hắn có phá hủy lâu đài Người Quan Sát cũng chẳng sao hết. Nhưng điều làm hắn bực bội, đó là con côn trùng kia lại dám cả gan gài bẫy hắn để triệu hồi Ngân Nguyệt Thần.
“Một linh hồn bẩn thỉu như ngươi mà cũng xứng được kết nối với Thủy tổ?” Thân vương Dracula đưa đôi mắt đỏ thẫm lạnh lùng nhìn Lucien, nhưng chỉ thấy cậu chẳng bị ảnh hưởng chút gì, hai tay vẫn giơ cao, đôi mắt nhắm nghiền, áo choàng ma thuật bay phấp phới trong gió, chiếc kính độc nhãn phản chiếu ra một thứ ánh sáng mờ nhạt. Cậu mở miệng, một loạt những cổ ngữ của Huyết tộc bật ra và kết nối thành một câu chú hư hư thực thực.
‘Kết nối với mặt trăng bạc bị ngăn trở rồi, sao hắn vẫn triệu hồi được?’
Nghi lễ thần bí, câu thần chú phức tạp, khó hiểu và ấn ký linh hồn kỳ quái đều là phong cách độc nhất của Rhine. Dracula đã lẻn vào lâu đài này rất nhiều lần nhưng chưa lần nào tìm ra được bí mật, đồng thời cũng rất khó để có thể giao tiếp trực diện với Thủy tổ đáng kính, chính bởi vậy, hắn mới không hiểu rõ tình hình cụ thể hiện tại. Ấy vậy mà ngay lúc này, một con côn trùng nhãi nhép lại có thể đến gần Ngân Nguyệt Thần hơn cả hắn. Chứng kiến điều đó, một cơn tức giận không thể kiềm chế trong lòng hắn bừng bừng nổi lên – Cho dù không thể giao tiếp với Ngân Nguyệt Thần, con ruồi này vẫn hiểu biết nhiều hơn hắn!
Dracula khẽ ngẩng đầu lên rồi phát ra một tiếng gầm vô thanh. Vạn vật trong phạm vi hàng chục kilomet ngay tức thì tan thành tro bụi, duy chỉ còn lâu đài Người Quan Sát cùng vách đá được bao bọc trong tấm khiên ánh sáng là vẫn nguyên vẹn.
Dưới tiếng gầm, kết cấu phức tạp của tấm khiên ánh sáng vỡ vụn ra từng lớp một và rung chuyển dữ dội, tựa hồ có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Giữa tình huống nguy hiểm như vậy, do không cảm nhận được trực tiếp áp lực và sức mạnh kinh hoàng tác động đến linh hồn mình, Lucien lại giống như chỉ đang xem một bộ phim có hiệu ứng đặc biệt chấn động, tâm trí cậu vẫn tĩnh lặng, miệng không ngừng niệm chú.
Đột nhiên, một chút ánh sáng của mặt trăng bạc xuất hiện dưới chân Lucien, rồi chẳng mấy chốc lại hình thành nên một vầng hào quang màu trắng bạc sáng ngời.
‘Sao vẫn có thể kết nối được? Lẽ nào một thứ côn trùng như hắn lại có thể triệu hồi được Thủy tổ?’
Một cách lặng lẽ, bóng tối đang bao trùm xung quanh bỗng biến thành một bầy dơi che phủ cả bầu trời và mặt trăng, con nào con nấy đều to cỡ đầu người, hàm răng sắc nhọn, miệng đỏ lòm máu. Bọn chúng bao phủ hết mọi ngóc ngách và đáp lên tấm khiên ánh sáng. Sau đó, với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy, tấm khiên mờ đi như thể năng lượng chống đỡ vòng phép đang bị hút mất. Cứ mỗi khi một con dơi bị vòng phép giết chết, ngay lập tức lại có con khác sinh ra từ trong bóng tối.
Sức mạnh của Thân vương Dracula thực sự nằm ngoài sự tưởng tượng của Lucien. Không ngờ hắn lại có thể trực tiếp hấp thụ năng lượng y như uống máu!
“…Huyết mạch xin kêu gọi, thỉnh cầu sự tái xuất của đấng viễn cổ, để cho bóng tối sâu thẳm nhất được vầng trăng bạc soi rọi…” Lucien nhắm nghiền mắt, không hề nhìn tới tấm khiên ánh sáng, thứ có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, chỉ một mực niệm lên chú văn thần bí và chìm sâu vào trạng thái thăng hoa linh hồn đầy kỳ ảo.
Dù đã mờ đi đến cực điểm, tấm khiên ánh sáng vẫn ngoan cường không vỡ. Có vẻ bị tác động bởi mối liên kết giữa câu chú thần bí với mặt trăng bạc, Thân vương Dracula tỏ ra có chút mất kiên nhẫn. Bỗng nhiên, đám dơi to lớn bay lên và tụ hợp lại, hóa thành một cái miệng đỏ lòm, lớn đến mức có thể nuốt chửng cả tòa lâu đài.
Cái miệng há ra, hai chiếc răng nanh màu trắng sáng lên dưới ánh trăng bạc cắn mạnh vào tấm khiên ánh sáng mờ ảo.
“Rắc!” Một âm thanh nứt vỡ như vọng tới từ sâu thẳm bên trong linh hồn vang lên. Ngay sau đó, tấm khiên ánh sáng biến mất vào hư vô.
“Vòng phép phòng thủ bị tổn hại nghiêm trọng, cấp độ phòng ngự giảm…”
Ngay khi giọng nói đều đều của Michalik vang lên, tầng phòng thủ thứ hai đã bị chiếc răng nanh hút máu kia trực tiếp cắn thủng!
Đúng lúc này, Lucien chợt có cảm giác mình đang nhìn xuống Dracula. Cậu rõ ràng vẫn đang ở trong lâu đài, Dracula cũng vẫn đang hung hăng tấn công từ trên cao, ấy vậy mà không hiểu sao cậu lại có cảm giác mình đang ở nơi cao hơn và lạnh lùng nhìn xuống hắn. Không chỉ vậy, Lucien còn dường như đã nhìn thấy rất nhiều khung cảnh kỳ quái, không rõ ràng và mơ hồ khó tả, chúng vươn rộng ra mọi hướng, bao hàm đủ mọi khả năng.
Cái miệng đỏ lòm nuốt chửng cả bầu trời cuộn mình vào trong bóng tối và biến mất. Thay vào đó, một bàn tay nhợt nhạt khổng lồ vươn ra, móng tay sắc bén lấp lóe ánh sáng cào xuống.
“Đồ giòi bọ khốn kiếp! Ta phải xem xem nhà ngươi rốt cuộc là ai!”
Lucien những tưởng lâu đài Người Quan Sát sẽ phải trụ được vài phút, ngờ đâu còn chưa duy trì được nổi 30 giây!
Làn sóng năng lượng dao động từ tấm khiên ánh sáng vừa vỡ ra kia dần dần biến mất. Nhưng ngay khi chuẩn bị nhìn rõ được mặt mũi con côn trùng đó, Dracula lại thấy đằng sau đối phương lúc này đã xuất hiện một vầng trăng bạc nhỏ đang tỏa sáng. Ánh sáng nhè nhẹ nhưng trong trẻo đó bao phủ lấy con côn trùng, ngăn lại mọi ánh mắt rình mò.
Mặt trăng bạc nhỏ dần dần to lên, như thể trăng bạc đích thực đã trực tiếp xuất hiện bên trong lâu đài!
Song, ngay khoảnh khắc này, trên bầu trời, vầng trăng bạc xinh đẹp và sáng rỡ đột nhiên biến mất một cách kỳ quái, chỉ còn lại những vì sao thưa thớt soi sáng màn đêm u tối, nhờ vậy mới không đến nỗi nhìn không ra năm ngón tay của chính mình.
Tại vầng trăng bạc phía sau Lucien, một thân ảnh tóc vàng hiện ra, đôi mắt đỏ rực vô cùng nổi bật, vừa lạnh lùng, thờ ơ, vừa có chút gì đó thâm sâu khó lường.
Khi thân ảnh tóc vàng này xuất hiện, linh hồn Lucien liền thoát khỏi cảm giác từ trên cao nhìn xuống kỳ quái kia, thay vào đó là cảm giác như đang bị một thứ sức mạnh hắc ám bao la, vô tận bao trùm. Tuy nhiên, luồng sức mạnh này lại không hề tà ác chút nào. Nó ấm áp, yên bình, như thể hơi ấm của người thân trong đêm tối, như nơi an nghỉ cuối cùng của cuộc đời, tràn ngập cảm giác cao thượng và thiêng liêng.
Vừa nhìn thấy thân ảnh tóc vàng kia, một tia hoảng sợ ngay lập tức hiện lên trong đôi đồng tử màu đỏ sẫm của Dracula. Đôi cánh dơi hắc ám sau lưng hắn khẩn trương vỗ mạnh như thể muốn tẩu thoát.
Con côn trùng đó đã thực sự triệu hồi được Thủy tổ rồi!
Một con côn trùng chẳng có huyết thống cao quý của Huyết tộc lại thực sự có thể triệu hồi được Thủy tổ!
Cảm nhận được một mối liên kết đặc biệt, Lucien khẽ hạ tay phải, thân ảnh tóc vàng tay cầm một thanh trường kiếm trông bình thường ở phía sau cũng chém xuống.
Một tia nguyệt quang chiếu sáng cả bầu trời bất ngờ xuất hiện sau lưng Dracula và xẻ hắn làm đôi.
“Aaaaaaaaa!” Giữa tiếng hét đau đớn kinh hoàng, một luồng khói đen từ hai nửa cơ thể Dracula phun ra. Chúng đột nhiên xoắn vào nhau, sau đó bay vào trong bóng tối không chút do dự.
Lucien có chút tiếc nuối vì bản thân vẫn còn quá yếu. Ngay cả khi có sự hỗ trợ của Ngân Nguyệt Thần Alterna, cậu cũng chỉ có thể làm Dracula bị thương nhẹ. Đương nhiên, có lẽ suốt hàng ngàn năm qua hắn cũng chưa từng rơi vào tình cảnh khốn khổ như vậy!
Kỳ thực, là một Thân vương Ma cà rồng ở bậc huyền thoại đỉnh phong, cho dù có phải đối mặt trực diện với Ngân Nguyệt Thần Alterna, Dracula cũng sẽ không đến mức không thể tự vệ như hiện tại, thậm chí còn có khả năng cầm cự được rất lâu để tìm thời cơ trốn thoát. Chẳng qua là do sự áp chế huyết thống của Thủy tổ đối với đời hậu duệ Ma cà rồng đầu tiên cộng với nỗi sợ hãi khắc sâu trong tâm hồn mới khiến hắn mất hết ý chí chiến đấu như vậy.
Ngay sau đòn chém này, sức mạnh thiêng liêng vô hạn nọ liền rời khỏi cơ thể Lucien, sau đó cùng vầng trăng bạc từ từ vươn lên không trung, hòa mình vào màn đêm.
Bất chợt, mặt trăng bạc thực thụ vừa biến mất trước đó lại xuất hiện trên bầu trời, chỉ khác ở chỗ, bên trong đó còn mơ hồ xuất hiện một thân ảnh tóc vàng.
“Gì vậy?”
Trong khi nghi hoặc tự hỏi, Lucien vẫn không chút do dự kích hoạt cuộn phép Nhảy Không Gian. Không tận dụng cơ hội này mà tẩu thoát, rất có thể Dracula sẽ lại mò về sau khi nghi lễ kết thúc, thậm chí có khi Ngân Nguyệt Thần Alterna cũng sẽ quay lại để tiện tay diệt khẩu cậu trước khi biến mất hoàn toàn cũng nên!
Ngay khi cảm thấy không gian hỗn loạn biến đổi, Lucien nhìn lên vầng trăng bạc cao cao trên bầu trời lần cuối.
Bất chấp lẽ thường, mặt trăng bạc chiếm cứ hơn nửa bầu trời. Ánh trăng rực rỡ và chói lóa tuôn ra, bên trong thấp thoáng một thân ảnh tóc vàng. Không chỉ vậy, trong phạm vi xung quanh vầng trăng bạc, một lớp đen, trắng, xám ngưng kết vô cùng rắn không hiểu sao đột nhiên xuất hiện, bên trong có thể mơ hồ nhìn thấy vô số sinh vật đang lởn vởn.
Thân ảnh tóc vàng cầm trường kiếm chém xuống, mặt trăng bạc lập tức đâm thẳng vào lớp ba màu đen, trắng, xám đó.
Từ bên trong lớp ngưng kết hư ảo, một quả cầu ánh sáng có đen, trắng, xám, có sinh, tử, có tĩnh mịch, có ngưng đọng bay lên và va chạm với mặt trăng bạc.
Trong đôi đồng tử của Lucien, hình ảnh quả cầu ánh sáng mờ ảo, bất định hiện ra giống như những cụm mây đen, trắng, xám bao phủ dày đặc. Ở nó, cậu cảm nhận được một cảm giác giống như nó có thể biến đổi vô hạn, cùng với đó là cảm giác quái lạ như bị nhìn từ trên cao xuống.
Thời gian tựa hồ ngừng lại trong tích tắc. Đến khi tất thảy trở lại bình thường, mặt trăng, thứ lúc này đã trở thành một quả cầu hư ảo đỏ rực được bọc trong lớp đen, trắng, xám, lao xuống như sao băng, xuyên thủng mọi rào cản không gian, kéo theo một cái đuôi ánh sáng và đâm vào một thế giới vừa rộng lớn vừa xa lạ.
Thế giới này có vẻ là một dị độ không gian chưa được khám phá, một thứ nguyên rộng lớn chưa từng thấy!
Giờ phút này, trên bầu trời, mặt trăng bạc thực thụ vẫn đang treo cao, nhưng bên ngoài lại được nhuộm thêm một lớp màu đỏ tươi kỳ quái khó tả, từ đó mang đến một bầu không khí ảm đạm và ghê rợn.
“Mặt trăng đỏ rực” tròn trịa này chính là ấn tượng cuối cùng, cũng là ấn tượng sâu đậm nhất của Lucien trước khi nhảy vào không gian.
……
Allyn, bên trong một tòa tháp chiêm tinh rất cao.
“Chúng ta phải tìm ra dị độ không gian đó rồi khám phá xem đã có chuyện gì xảy ra.” Douglas trịnh trọng nói.
Bên cạnh ông, một ông lão râu bạc trắng đội mũ xám chóp nhọn nhìn lên mặt trăng đỏ rực trên bầu trời. Hai tay ông vô thức xoa xoa vào quả cầu pha lê trước mặt, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Mặt trăng đỏ rực… Thời đại của hỗn loạn và giết chóc, cải cách và phát triển mạnh mẽ đã bắt đầu rồi sao?”
Màu đỏ rực dần dần nhạt đi, vầng trăng bạc lại khôi phục ánh sáng lành lạnh vốn có.