*Trans+Edit: Lắc
Trường kiếm màu xám bạc khẽ vung, Rhine đột ngột dịch chuyển tới sau cánh cửa còn chưa đóng, chỉ để lại chỗ đó một dư ảnh từ từ biến mất. Anh vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Cậu cũng gặp con quái vật có thể ngụy trang thành người khác rồi à?”
Trong ngữ khí của anh có mang theo chút ít nhẹ nhõm, xem chừng đã xác nhận được Lucien là hàng thật.
Lucien cảnh giác nhìn anh. Sau khi yểm lên bản thân Cơ giới hóa Tâm trí và Rào chắn Tâm linh một lần nữa, cậu trở nên tương đối lý trí và điềm tĩnh, không trực tiếp tấn công ngay. “Rhine, làm sao tôi có thể chắc chắn anh là người thật?”
Ít nhất anh phải chứng minh bằng một sự thật không thể chối cãi, còn không thì đường ai nấy đi thôi.
Rhine kéo cửa, không để nó đóng lại, sau đó mỉm cười nói: “Tôi hiểu. Khí tức, huyết mạch, xác thịt, ký ức các loại đều không thể phân biệt được có phải là quái vật ngụy trang hay không. Tôi cũng vì vậy mới bị trọng thương. Nhưng có một điểm, tôi tin là con quái vật đó không thể bắt chước được, trừ phi nó là Thần Chân Lý.”
“Là gì?” Lucien đã mơ hồ đoán ra câu trả lời của Rhine.
Một cặp cánh dơi khổng lồ xuất hiện phía sau lưng chiếc áo khoác đỏ của anh. Ánh trăng bạc nhàn nhạt sáng lên, một thứ khí tức như từ trên cao nhìn xuống và đầy siêu việt giáng thế, khiến cho nơi đại sảnh xám xịt này dường như có một vầng trăng bạc thực thụ đang mọc lên. “Là khí tức của Thủy tổ. Con quái vật kia chắc chắn không cách nào có thể ngụy trang thành Á Thần được. Ngoài ra, nhờ khí tức quấn quanh tay trái của cậu, tôi cũng biết cậu không phải là giả.”
Cảm nhận được khí tức quen thuộc của Alterna, Lucien cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự để lộ ra khí tức còn sót lại của Ngân Nguyệt và tồn tại thần bí trong Linh Giới trên tay trái: “Được rồi, tôi tin anh là Rhine. Nếu con quái vật kia mà có thể bắt chước được cả khí tức của một Á Thần thì tôi có bị lừa hay không cũng chẳng thoát được.”
Rhine bật ho hai tiếng, một xíu máu rỉ ra khỏi khóe miệng. Dù rằng đối với Ma cà rồng mà nói, thổ huyết là một thương thế rất nghiêm trọng, song, anh vẫn không bận tâm mà mỉm cười: “Cẩn thận là một sự lựa chọn bình thường. Tôi chính vì nhất thời bất cẩn mà mới thế này đây.”
“Con quái vật mà tôi gặp phải đã đóng giả thành anh. Anh thì sao?” Lucien cất Kiếm Chân Lý đi, nhưng Khiên Chân Lý thì không hạ xuống. Cậu vẫn đang cảnh giác.
Rhine lại ho hai tiếng lần nữa: “Nó cải trang thành một thân vương Huyết tộc khác, một người có quan hệ tốt với tôi.”
“Ồ, như vậy xem ra con quái vật không chỉ có thể ngụy trang thành những sự sống đã bước vào ‘mê cung xám’, mà còn có thể mô phỏng cả những cường giả khác nữa.” Lucien nghi hoặc nói. Điều này dựa trên nguyên lý gì?
“Mê cung xám” là cách mà Lucien gọi những đại sảnh xám xịt có cánh cửa đen.
“Mê cung xám? Ha ha, nơi này được gọi là ‘Thế giới cổng’, ít nhất thì các Pháp sư huyền thoại mất tích ở đây gọi nó như vậy.” Rhine sửa lại cách đặt tên của Lucien. “Tôi nghi là Thế giới Cổng này có gì đó kỳ quái. Có khả năng ký ức của chúng ta ở đây không được bảo mật, vậy nên con quái vật đã dựa vào ký ức của tôi để ngụy trang.”
Ký ức không được bảo mật, thế thì bí mật đến từ Trái Đất của cậu thì sao? Còn thư viện linh hồn thì sao? Lucien cau mày suy ngẫm về vấn đề nghiêm túc này. Đợi thêm lát nữa có khi nào cậu sẽ thấy con quái vật kia bắt chước Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng Lão Quân, Gundam, Super Saiyan, Tàu khu trục Ngôi sao hoặc pháo lùi hay không?
Thật là một thế giới đặc sắc…
“Thế giới Cổng? Anh đã tìm thấy thứ mà đám người Viken để lại rồi à?” Do không thể đem mấy chuyện như thư viện linh hồn ra thảo luận, Lucien bèn đổi chủ đề sang một trọng điểm khác.
Rhine lắc đầu: “Tôi đến đây là vì truy dấu theo mảnh vỡ bí ẩn trong người Sard. Trước lúc bị tấn công, tôi chỉ tìm thấy vài mảnh giấy rách có ghi chép một chút bên trên thôi.”
Không hề giấu giếm, anh lấy mấy tờ giấy màu xám ra rồi phi chúng đến chỗ Lucien.
Cẩn thận dùng Bàn tay Pháp sư cầm lấy nó, Lucien vội vàng xem lướt qua.
“…Ở đây chỉ đơn giản là có quá nhiều cánh cửa đen. Đằng sau mỗi một cánh cửa đều có thể ẩn chứa những điều bất ngờ, nhưng đương nhiên cũng có khả năng là nguy hiểm. Bọn ta đặt tên cho nó là ‘Thế giới Cổng’…”
“…Bọn ta vô tình phát hiện một số sinh vật kỳ quái sau vài cánh cửa. Chúng có vẻ giống với những nghiên cứu trước đây của bọn ta. Nếu không phải đã có một số kết quả nghiên cứu, bọn ta có lẽ sẽ không bao giờ phát hiện ra chúng…”
“…Có lẽ bọn ta sẽ tìm ra được cách để tới nơi đó từ việc nghiên cứu những sinh vật này…”
“…Hình như đã từng có người vào được đây…”
Lucien không hề xa lạ gì với nét chữ viết tay trên hai tờ giấy trong số này. Một cái là của McLeod mà cậu mới thấy ban nãy, cái còn lại thì thuộc về Nhà Tiên Tri Maskelyne.
“Sinh vật kỳ quái. Lẽ nào lại có nhiều con quái vật giống vậy?” Cảm thấy da đầu ngứa ran, Lucien nói, trong lòng thầm suy ngẫm về nội dung của tờ giấy cuối cùng. Đã từng có người vào được đây trước? Trước cả đám người Maskelyne ư?
Rhine đóng cánh cửa đen lại, lấy khăn tay trắng ra lau máu ở khóe môi rồi lắc đầu nói: “Không thể. Nếu có nhiều quái vật như vậy, đám người Maskelyne sẽ chẳng có cơ hội phát hiện ra chúng rồi còn ung dung ghi chép như vậy đâu.”
Ý của anh là đám người Maskelyne ắt hẳn vừa vào chẳng được bao lâu đã bị vây giết rồi. Suy cho cùng, thực lực của bọn họ không bằng một người có thể triệu hồi Ngân Nguyệt giáng thế như anh. Hơn nữa, nhân số bọn họ lại đông, rất dễ tạo cơ hội cho đám quái vật giỏi ngụy trang kia thừa cơ lợi dụng.
“Cũng đúng. Đến cả anh Rhine còn bị đánh lén trọng thương cơ mà.” Lucien khẽ gật gù. “À phải rồi, Rhine, con quái vật mà anh gặp phải mạnh đến mức nào?”
Rhine gấp khăn tay lại rồi bỏ vào túi áo khoác: “Huyền thoại đỉnh phong, huyền thoại đỉnh phong hàng thật giá thật. Tôi phải triệu hồi sức mạnh của Thủy tổ mới đánh lui được nó. Thế nhưng cho dù không đánh bại được nó, tôi đáng lẽ vẫn có thể trốn thoát nếu không trót lơ là.”
Đoạn, anh mỉm cười hóm hỉnh nói: “Tôi vậy mà lại là một người ở trình độ huyền thoại bậc ba.”
“Thế sao con quái vật mà tôi gặp lại chỉ ở huyền thoại bậc hai?” Lucien khá là nghi hoặc về chuyện này. “Chúng ta gặp những con quái vật khác nhau ư?”
“Nếu là quái vật khác thì sao chúng lại tình cờ cao hơn chúng ta một bậc?” Rhine nhạy bén phát giác ra một điểm đáng nghi. “Trừ bỏ năng lực triệu hồi Thủy tổ thì tôi là huyền thoại bậc ba. Còn cậu, nếu không có trang bị nâng cấp lên thì hẳn cậu cũng chỉ là huyền thoại bậc một thôi phải không?”
Ở nơi này, anh không rõ chênh lệch thời gian giữa bên trong và thế giới bên ngoài là bao nhiêu, thành thử không chắc một tên “quái vật” có tốc độ thăng cấp không tưởng như Lucien đã lên đến huyền thoại bậc hai hay chưa.
Lucien lại có cảm giác quen thuộc kỳ quái. Có vẻ cậu đã từng gặp tình huống này ở đâu đó rồi, nhưng lại không tìm thấy gì khớp với tình trạng hiện tại, kết quả chỉ đành cân nhắc nói: “Đúng vậy, huyền thoại bậc một. Có lẽ do xuất phát từ một hạn chế đặc biệt nào đó nên con quái vật chỉ có thể phát huy được thực lực cao hơn mục tiêu một bậc.”
“Có khả năng.” Rhine vẫn nở nụ cười thường trực, giống như đang khuyến khích Lucien tiếp tục suy đoán.
Đột nhiên một suy nghĩ nảy ra, cậu bèn mỉm cười nhìn Rhine: “Rhine này, nếu suy đoán của tôi là đúng, anh nghĩ chúng ta sẽ phải đụng độ một hay hai con quái vật khi chúng ta hợp tác cùng nhau? Chúng sẽ là huyền thoại bậc hai hay là đỉnh phong?”
“Hẳn phải là đỉnh phong.” Rhine nghĩ ngợi một hồi rồi đáp.
Lucien “lạnh lùng” quay đi: “Chia tay thôi.”
“Ngại quá, tôi vừa hay lại cùng đường với cậu.” Rhine hài hước đáp. “Vả lại, một Người Quan Sát kinh nghiệm dày dạn và biết nhiều bí mật như tôi có thể rất hữu dụng ở đây đấy. Chưa kể vừa rồi cũng chỉ là suy đoán của chúng ta.”
Lucien mỉm cười: “Tôi cũng lo nếu hành động một mình sẽ gặp phải quái vật bậc huyền thoại đỉnh phong, cho nên để anh làm vật tế vẫn là tốt nhất, Rhine. Chắc là sẽ không xuất hiện quái vật cấp bậc Á Thần đâu nhỉ… Ừm, Rhine này, tôi không định tiếp tục thăm dò nữa mà chuẩn bị trở về. Nơi này cách lối vào không xa, chỉ phải qua mười mấy cánh cửa đen nữa thôi. Anh muốn đi cùng không?”
“Tôi bị trọng thương thế này, rõ ràng không thích hợp để ở lại đây thêm nữa.” Rhine lấy ra một cánh tay rối màu xanh lục nhạt. “May mà gặp được người biết quy luật thay đổi tọa độ là cậu, không thì tôi chẳng biết mình sẽ phải mất bao lâu mới tìm ra nó nữa. Cái này là trả trước. Nó là một bộ phận của con rối thế thân do McLeod dùng phương pháp độc nhất chế tác ra. Cậu sẽ thu hoạch được không ít nếu phân tích nó đấy.”
Quan sát môi trường và tổng kết quy luật chính là thế mạnh của pháp sư, mà Arcanist lại càng đặc biệt giỏi trong phương diện này. Bản thân Rhine thì cũng là người rất biết mình biết ta.
Lucien mặt mũi lập tức tái xanh, một lần nữa lại cảnh giới phòng bị: “Rhine, đặt cánh tay rối xuống đất đi.”
“Sao thế? Ban nãy cậu bị lừa tặng cánh tay rối à?” Rhine cực kỳ vui vẻ cười nói rồi thản nhiên ném cánh tay rối xuống đất, sau đó nhìn Lucien dùng Bàn tay Pháp sư nhặt nó lên.
Sau khi cầm lên tay, cậu mới nhận ra đó chính là cánh tay còn lại của con rối, vừa vặn là một cặp.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu đẩy cánh cửa đen phía sau ra. Thứ xuất hiện trước mặt cậu là một đại sảnh màu xám quen thuộc, trên mặt đất có những vết tích còn sót lại của một hoa văn ma thuật phức tạp màu trắng bạc.
‘Không, đây không phải cái lúc trước.’ Lucien nhanh chóng nhận ra hoa văn ma thuật phức tạp này hợp thành một bộ phận khác của hình sao sáu cánh.
“Hở? Giấy rách này?” Rhine cũng tìm thấy một mảnh giấy màu xám nhạt và đưa cho Lucien.
“Không!”
Nó giống như mảnh giấy có chữ “ác quỷ” được viết trên đó, đều bộc lộ một sự điên loạn và sợ hãi. Trong khi ghi nhớ những hoa văn ma thuật phức tạp kia, cậu cũng tìm thấy chân phải của con rối.
Là người đã thu thập được ba bộ phận, Lucien không những không vui, trái lại còn cực kỳ nghi hoặc và nghiêm trọng nói: “Tại sao những mảnh giấy và bộ phận rối này lại đợi chúng ta tới phát hiện?”
“Trong Thế giới Cổng có quá nhiều đại sảnh, quái vật có lẽ cũng chưa thể tìm được tất cả cũng nên.” Rhine suy đoán một khả năng.
Lucien lắc đầu: “Thế sao nó lại có thể tìm thấy chúng ta chuẩn xác như vậy?”
……
Trong một đại sảnh màu xám, được vô số ma thuật cảnh giới xung quanh, Douglas và Fernando vững vàng bước đi xuyên qua.
“Ở đây ngoài đại sảnh và cửa đen ra thì chẳng có gì khác sao?” Fernando nhìn quanh tứ phía. Ngay cả nguy hiểm hay quái vật cũng không có ư? Thế thì còn làm người ta cảnh giác hơn nữa, bởi đây là nơi tận cùng của Linh Giới, nơi mất tích của rất nhiều Pháp sư huyền thoại!
Douglas nhìn quanh một vòng: “Vị trí thay đổi rất nhanh, nhưng khớp với quy luật thay đổi tọa độ mà Maskelyne để lại. Có điều, như vậy thì sẽ rất khó để gặp được Lucien. Chúng ta chỉ có thể làm ám hiệu dọc đường rồi để cậu ấy phát hiện mà tự mình đi ra, đồng thời cũng để lại ám hiệu cho chúng ta mà thôi.”
“Thằng nhóc nhất định sẽ nấp ở gần lối vào một thời gian rồi mới quay trở lại. Chúng ta chỉ cần cũng tính toán xấp xỉ thời gian là được.”
Vừa nói, ông vừa dùng ma thuật mở một cánh cửa đen ra.
……
“Nó cảm nhận được khí tức sự sống chăng?” Rhine lại suy đoán lần nữa.
Lời còn chưa dứt, cả hai liền cùng lúc ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn về phía cánh cửa đen đang từ từ mở ra.