Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

19 105

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

58 726

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

(Đang ra)

Yahari Ore no Seishun Love Comedy wa Machigatteiru another

Wataru Watari

Cả 2 ngoặc tay hứa 1 cách bẽn lẽn, rồi cái ngoặc tay đó dần trở thành cái nắm tay. Câu chuyện khép lại.

17 72

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

14 43

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

(Đang ra)

KẺ VÔ HẠN VÀ KẺ THẦN THÁNH

ROBERT RATH

Không có hòa bình giữa các vì sao, vì trong bóng tối nghiệt ngã của tương lai xa, chỉ có chiến tranh.

20 146

Vol 07 - Thời đại hoàng kim (580-669) - Chương 626 - Quái vật quỷ dị lộ diện

*Trans+Edit: Lắc

“Một u linh không tưởng…”

So với ghi chú lúc trước, hai dòng chữ màu xám đen này được viết rất đậm và cẩu thả, phảng phất lộ ra sự kinh hoàng, hoang mang từ giữa những con chữ.

‘Thứ quái vật gì mà lại có thể dọa một Pháp sư huyền thoại sợ hãi như vậy? Vả lại, đã có thời gian thì sao ông ta không rời đi? Bọn họ ắt hẳn là đều nắm vững quy luật thay đổi tọa độ ở đây rồi chứ…’ Lucien mặt không đổi sắc, thế nhưng trong đầu lại đang phân tích đủ loại dị thường.

Có thể tạo ra một cuốn sổ tay ma thuật trải qua nhiều năm vẫn không có dấu hiệu mục nát nào dưới hoàn cảnh không có người bảo quản, có thể tạo ra một căn mật thất đặc biệt bên trong đại sảnh màu xám tro và dùng nó làm phòng thí nghiệm, Lucien chắc chắn người viết là một Pháp sư huyền thoại. Một người như vậy tuyệt nhiên sẽ không sợ hãi ngay cả khi đụng độ một Á Thần. Cùng lắm thì họ cũng sẽ chỉ tuyệt vọng và nản chí, xin tha và đầu hàng, chứ không đến nỗi sợ hãi tới nghệt ra như một đứa trẻ con bị ma quỷ hù chết.

Đây rốt cuộc là loại u linh nào?

Lucien mơ hồ cảm thấy cái cảm giác bí ẩn và rùng rợn mà thông điệp này tạo ra có gì đó quen thuộc, nhưng khi lục lại trí nhớ, cậu lại không phát hiện được bất kỳ trải nghiệm nào khớp với nó.

Cầm cánh tay rối, Rhine nói, giọng điệu như thể đang thưởng thức một món đồ trang sức: “Cách chế tạo con rối thế thân này rất độc đáo. Theo như tôi biết, người duy nhất biết cách chỉ có McLeod. Đây hẳn là di vật của ngài ta.”

Anh nhấn mạnh giọng điệu vào từ “di vật”.

“McLeod, Vua Giả Kim của Đế chế Ma thuật cổ đại, một Pháp sư huyền thoại bậc ba?” Lucien lặp lại.

Theo thông tin từ Viken và Adol, McLeod là một trong tám hoặc chín Pháp sư huyền thoại, trong đó có Maskelyne, đi thăm dò Linh Giới. Xem ra cuối cùng họ quả thực đã “mất tích” ở đây.

Sở dĩ Lucien chỉ dùng một con số chung chung thay vì con số chính xác là bởi Viken không ghi lại tất cả các thành viên, Adol cũng chỉ biết một vài người tương đối nổi danh mà thôi, còn lại thì chỉ có thể dựa vào suy đoán. Việc “mất tích” của các pháp sư cổ đại trong Đế chế Ma thuật cổ đại hiển nhiên không phải tất cả đều là do khám phá Linh Giới.

“Theo hiểu biết của tôi thì rất có thể là ngài ta.” Rhine đưa ngón tay thon dài vuốt ve cánh tay rối màu xanh lục nhạt được phủ đầy những họa tiết kỳ lạ.

Lucien mỉm cười nói: Anh là Người Quan Sát mà. Phán đoán của anh chính xác hơn của tôi.”

Rhine cười haha một tiếng rồi gõ ngón tay lên con rối như thể đang chơi đàn piano: “Con rối thế thân này là một vật phẩm huyền thoại hiếm có dùng một lần. Ngoài ra, nó nhìn trông cũng không có vẻ gì là bị hư hỏng, mà là được McLeod cố tình tháo rời thành nhiều phần. Nếu tìm được tất cả, chúng ta hẳn là sẽ có thể lắp chúng lại hoàn chỉnh.”

“Bọn họ cố ý tháo rời nó? Thế thì có khả năng sau khi lắp ráp hoàn chỉnh xong, chúng ta sẽ lấy được thông tin quan trọng mà McLeod để lại.” Lucien có vẻ trầm tư nói. Đây chính là một phương thức để tránh bị tiên tri trong hệ Chiêm tinh.

“Nơi này không biết có bao nhiêu cửa, bao nhiêu đại sảnh màu xám. Chúng ta cũng không biết tọa độ cụ thể nơi mà McLeod cất giữ các bộ phận khác của con rối. Cho dù có dành ra hàng nghìn, hàng vạn năm ở đây cũng chưa chắc đã tìm thấy chúng đâu.” Rhine cười cười rồi đưa con rối qua. “Tôi giữ nó cũng chẳng để làm gì, cậu cầm lấy mà tham khảo và phân tích.”

Lucien vốn dĩ đã có hứng thú với phương pháp chế tạo “con rối thế thân” đặc biệt trong cuốn sổ ma thuật này, chưa kể nó lại không hoàn thiện, không thể sử dụng được, cho nên cậu liền cầm lấy không chút do dự.

Cậu đặt tay phải lên con rối và dùng sức, thế nhưng nó lại không hề di chuyển. Tay phải Rhine đang nắm chặt lấy con rối đó.

Lucien bối rối nhìn Rhine. Không phải anh bảo cho cậu rồi ư?

Nhìn biểu cảm bối rối của Lucien, Rhine nhếch khóe môi, hài hước nói: “Không nói một lời cảm ơn mà đã muốn cầm đi à?”

Giữa lúc Rhine đang nói, Lucien chợt thấy đôi mắt bạc trong trẻo của anh bỗng trở nên mông lung, giống như vầng trăng bạc lạnh lẽo, mộng ảo giữa đêm khuya, khiến cho linh hồn mọi người đều không kìm được mà lún sâu vào bên trong.

Lucien đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, muốn được chìm vào giấc ngủ yên bình.

Hỏng rồi!

Là năng lực mê hoặc thiên phú của Ma cà rồng!

Sao tự nhiên Rhine lại động thủ với cậu?

Tiếng rào chắn tâm linh hư ảo vỡ vụn vang lên trong linh hồn Lucien, khiến cho cậu tỉnh táo lại đôi chút, thế nhưng đôi mắt kia giống như vầng trăng bạc sáng rực giữa bầu trời đêm, làm cho người ta không cách nào di dời sự chú ý.

Ánh sáng nhàn nhạt của Dịch chuyển Quãng Ngắn tỏa ra, Kích hoạt Chú thuật tự động được thi triển khi linh hồn bị công kích.

Đúng lúc này, tay phải cầm con rối của Rhine khẽ cử động, những gợn sóng đen lăn tăn men theo con rối lan đến tay Lucien, triệt tiêu dao động ma thuật và ngăn cậu dịch chuyển bỏ trốn.

Chú thuật Định Tự, Chú thuật Tự Liệt Khí liên tiếp được kích hoạt, nhưng tất cả đều bị thủ đoạn kỳ quái của Rhine triệt tiêu. Cái miệng đỏ tươi của anh mở ra, hai chiếc răng nanh sắc nhọn cắm phập vào Lucien với dáng vẻ vẫn như một quý ông lịch lãm.

“Không nói cảm ơn là bất lịch sự lắm đấy.”

Đột nhiên, nhãn thần của Lucien thoáng trở nên thư thái. Ánh trăng bung tỏa, hàm răng Rhine cắn vào những gợn sóng hư ảo, khiến cho biểu cảm của anh hơi cứng lại. Cùng lúc đó, anh cảm thấy con rối nhẹ đi. Tay phải của Lucien đã buông ra.

Lucien chỉ cảm thấy một sự thanh mát nhè nhẹ truyền tới từ Nhẫn Congus trên tay trái mình. Nó có năng lực làm suy yếu ảo ảnh rất mạnh, còn có những hiệu quả như Kích hoạt Chú thuật, giúp cho cậu giành thêm được thời gian!

“Ngươi không phải Rhine!” Lucien tay trái cầm Khiên Chân Lý, tay phải rút ra một thanh trường kiếm màu xám bạc.

Trước đó, mặc dù có lo lắng Rhine sẽ tấn công mình vì lý do khác, nhưng cậu chưa bao giờ hoài nghi anh là kẻ giả mạo. Bởi cho dù là khí tức, Huyết mạch Bản nguyên của anh hay từ hiệu quả giám định bằng ma thuật, tất cả đều chứng minh anh tuyệt đối chính là Bá tước Ngân Nhãn, là Người Quan Sát. Tuy nhiên, vừa rồi khi Rhine sử dụng thủ đoạn kỳ quái để triệt tiêu những thần chú như Kích hoạt Chú thuật Chú thuật Định Tự của cậu, Lucien mới phát giác ra một chút dị thường.

“Rhine” bất chợt thu tay về và nhanh chóng nhảy ra xa, né đòn chém tới từ Kiếm Chân Lý của Lucien. Hắn cười ha hả nói: “Ký ức giống, ngoại hình giống, máu giống, cơ thể cũng giống. Thế sao ta lại không phải Rhine? Tất cả những thứ đó lẽ nào không có ý nghĩa với một sinh vật thông minh?”

“Ngươi chính là tên u linh không tưởng đó, ác quỷ.” Lucien giơ Khiên Chân Lý lên, chặn lại đòn tấn công bất ngờ lao tới của “Rhine”. Hắn xòe năm ngón tay ra, những móng tay được cắt tỉa gọn gàng tỏa ra thứ ánh sáng còn lạnh lẽo hơn cả thanh trường kiếm kim loại kia hung hãn cào vào Khiên Chân Lý.

Giữa âm thanh khiến người ta nghe mà ghê răng, Lucien chém ra một nhát kiếm ngang hông. Kiếm quang màu xám bạc dữ dội cắt một khe nứt lớn trên bức tường của căn mật thất.

“Rhine” tựa hồ không có phản ứng gì, nhưng khi kiếm quang chạm đến thân thể, chỉ có hư ảnh của hắn là vỡ tan, còn hắn sau đó chớp hiện trên bầu trời và lao xuống như một con chim ưng, mười ngón tay nhọn hoắt xòe ra, sau lưng dang rộng đôi cánh dơi che khuất mái vòm.

‘Tốc độ của hắn không chậm hơn hình chiếu của Chúa Tể Địa Ngục là bao. Ma cà rồng quả nhiên là một chủng tộc nổi tiếng về tốc độ và sự linh hoạt, nhưng sức tấn công thì có vẻ không đủ, chỉ có bộ dạng là ở huyền thoại bậc hai mà thôi, chưa đủ để phá vỡ được Khiên Chân Lý.’ Lucien bình tĩnh phân tích tình hình. Sau khi “Rhine” tăng tốc, thân ảnh của hắn liền xuất hiện khắp cả bốn phương tám hướng, khiến cho ý chí lực chuyển hóa từ trường linh lực của Lucien không sao phân biệt được thật giả. Cậu chỉ có thể dùng Khiên Chân Lý để kiên cường chống đỡ, chứ không thể dùng Kiếm Chân Lý để phản công.

Kiếm quang màu xám bạc không ngừng chém lên bức tường xám và gây ra những âm thanh lanh lảnh vui tai, đồng thời tạo ra những vết nứt sâu hoắm hết cái này đến cái khác.

Nhìn những vết nứt này, Lucien đột nhiên nảy ra một ý: ‘Căn mật thất này không lớn, nhưng lại rất kiên cố…’

“Địa ngục Cầu!” Cậu bất chợt niệm chú văn, một quả cầu ánh sáng tỏa rạng như mặt trời bay ra từ trong Áo Choàng Grand Arcanist và đánh thẳng vào “Rhine”. Không ngoài dự đoán, hắn né được và đập vào tường.

“Rầm!”

Sóng âm quét qua cả căn mật thất như thể thực chất. Axit màu xanh đậm khiến cho không khí bắt đầu bị ăn mòn. Chớp điện màu trắng bạc biến cả căn phòng thành một khu rừng sấm sét. Ngọn lửa ngùn ngụt thiêu đốt hết thảy. Tứ phía dường như đã biến thành địa ngục thực sự.

Không một ngóc ngách nào của căn mật thất thoát khỏi sát thương ở phạm vi này, cả Lucien cũng không ngoại lệ. Chẳng qua trốn phía sau Khiên Chân Lý, cậu giống như đang được ở trong một thế giới khác.

Bên trong khung cảnh địa ngục này, các hư ảnh đều vỡ tan, chân thân của “Rhine” hiện ra với những luồng khí đen nhàn nhạt quấn quanh.

‘Cơ hội!’ Lucien khóa chặt chân thân của hắn, sau đó, với Kiếm Chân Lý đang tích thế chờ thời, cậu vung tay chém ra.

Kiếm quang màu xám bạc vạch nên một đường hình lưỡi liềm, cắt xuyên qua ngọn lửa, cắt xuyên qua chớp điện, cắt xuyên qua một “Rhine” không kịp né tránh, và rồi cắt xuyên qua luồng khí đen xung quanh hắn, chém mở da thịt hắn.

Bị những vết nứt hư ảo phá hủy từng tấc da thịt, thế nhưng “Rhine” lại nhếch khóe môi, để lộ ra một nụ cười cổ quái. Kế đó, hắn đặt tay phải lên ngực và khẽ cúi đầu, dáng vẻ ung dung, tao nhã như một nhạc sĩ đang rời khỏi sân khấu.

Một cách lặng lẽ, thân thể của “Rhine” vỡ vụn ra hoàn toàn và biến mất ngay tại chỗ, cánh tay rối cũng rơi bịch xuống đất.

Sau khi cảnh tượng kinh hoàng do Địa ngục Cầu gây ra dần lắng xuống, hết thảy xung quanh đều yên bình trở lại, “Rhine” cũng không xuất hiện nữa.

Lucien không hề khinh suất. Vừa cầm Khiên Chân Lý, cậu vừa cẩn thận nhặt cánh tay rối lên, nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào mà McLeod để lại trên đó. Đồng thời, trong lòng cậu dấy lên một niềm nghi hoặc rất lớn: ‘Tên u linh này mặc dù có thể thực sự biến thành người khác, khiến cho người quen của họ khó lòng phân biệt, dễ bề tạo ra những vụ ám sát kỳ quái, nhưng thực lực của nó chỉ là huyền thoại bậc hai, mạnh hơn mình có một chút, thế thì làm sao hù dọa được McLeod? Làm sao có thể khiến cho những Pháp sư huyền thoại như Maskelyne mất tích?

Cơ mà nó cũng có chỗ kỳ quặc. Bị Kiếm Chân Lý chém trúng mà lại không chết hẳn…’

Lucien lắc đầu, cảm thấy nơi này vẫn còn quá nhiều bí ẩn, vượt quá khả năng khám phá của cậu hiện tại.

‘Dòng chảy thời gian ở đây còn chậm hơn bên ngoài. Đám truy đuổi phía sau mình hẳn đã vào gần hết, hiệu quả của Thần Quyến Thuật chắc cũng đã kết thúc. Mình có thể quay lại được rồi.’ Lucien không muốn mạo hiểm thêm nữa. Cậu tính toán tọa độ hiện tại và tọa độ của lối vào dựa trên quy luật thay đổi tọa độ rồi tìm đường quay trở về.

Đúng lúc này, một cánh cửa đen khác cót két mở ra.

Lucien cảnh giác nhìn, Khiên Chân Lý trong tay không hề buông lỏng. Cậu tin là nó có thể chặn được đợt tấn công đầu tiên từ tất cả các cường giả dưới cấp bậc Á Thần.

Cánh cửa mở ra, một bóng người quen thuộc hiện ra trước mắt Lucien. Bóng người này có mái tóc dài màu bạc suôn mượt, áo khoác đỏ, sơ mi đen, vết máu đỏ sẫm trước ngực và đôi môi nhợt nhạt hơn bình thường. Lại là Rhine!

“Chào Lucien, lại gặp nhau rồi.” Anh mỉm cười nói, nhưng rồi mặt chợt biến sắc:

“Này, đừng có mà chào hỏi bằng Kiếm Chân Lý!”