*Trans+Edit: Lắc
Một đám mây hình nấm mang theo lửa đỏ từ từ bốc lên, khói đen xua tan mây mù, để lộ ra một gã khổng lồ xanh đen không thấy đầu đâu, còn thân thể thì tan nát dị thường.
Đúng lúc này, những sự sống thông minh thuộc các loại chủng tộc khác nhau cấu thành thân thể người khổng lồ kia đột nhiên sống lại, sau đó tràn về phía cái đầu như thể triều dâng, chi chít dày đặc, chen chen lấn lấn. Chưa đến vài giây đồng hồ, chúng đã dung hợp lại thành một cái đầu.
“‘Sinh lực’ quả thực ngoan cường. Không hổ là kiệt tác nổi tiếng của hệ Chiêu hồn.” Lucien chỉ Quyền trượng Thời Không đang ngưng tụ ánh sáng rực rỡ trong tay ra, xác của những con người, Elf và rồng kia liền trở nên ì ạch, động tác giống như con rối, khiến cho tốc độ hồi phục của tên khổng lồ chậm đi.
Kế đó, trong con ngươi đen láy của Lucien, ánh trăng lạnh lẽo xuất hiện, và rồi cậu biến thành Hiệp sĩ huyền thoại. Trường kiếm màu xám bạc được rút ra, hóa thành một luồng kiếm quang từ trên trời giáng xuống như thiên thạch và chém về phía người khổng lồ xanh đen.
Không phải là Lucien không muốn giải quyết bằng ma thuật, mà là con quái vật kia bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tới, không thể lãng phí thời gian. Có thể dùng Kiếm Chân Lý để nghiền ép thì đương nhiên cậu sẽ không đưa ra lựa chọn khác!
Trường kiếm màu xám bạc lóe lên, một đường rạch hư ảo liền lặng lẽ xuất hiện trên thân thể tên khổng lồ xanh đen, trực tiếp cắt xuyên qua tầng phòng thủ, khí đen, xác thịt, sau đó phân ra thành vô số nhánh nhỏ và lan tới khắp mọi vị trí trên người nó.
“Bộp, bộp, bộp.” Cùng với những âm thanh đầy dứt khoát, xác của các sự sống thông minh biến thành những khối máu thịt vụn thối rữa rồi rơi xuống, tựa như một trận mưa lớn bất ngờ ập tới.
Giữa cơn mưa xối xả của máu, thịt và mủ, Lucien được ánh trăng bạc bao quanh, từ đó làm bốc hơi đi “cơn mưa” rơi xuống cơ thể cậu. Thế rồi, cậu tiện tay đỡ lấy một quả tim nứt vỡ.
Quả tim này có màu xanh đen, nhịp đập mạnh mẽ của nó dần dần chậm lại rồi ngừng hẳn. Sau đó, những lớp máu thịt ở mặt ngoài bong ra, để lộ một vũng dịch lỏng màu xanh lục nhạt bé cỡ ngón tay cái, từ bên trong lan tỏa khí tức sự sống nồng đượm.
Lucien lôi ra một vật trông như cái ấm trà bằng bạc được khắc những hoa văn ma thuật bên trên, sau đó mở nắp, đổ Suối Bất Lão vào trong rồi đậy lại.
“Tiếp tục đi thôi. Chúng ta không còn xa vị trí mà Maskelyne đánh dấu nữa.” Đã khôi phục được thêm một chút, Rhine bèn đi tới thúc giục Lucien. Suối Bất Lão với anh không có tác dụng nào cả, trái lại còn là một tồn tại giống với kịch độc hơn.
Cất cái ấm ma thuật bằng bạc đi, Lucien toan giải trừ biến hình thì đúng lúc này, xung quanh cậu bỗng nhiên vang lên những tiếng khóc thút thít, nhiệt độ dường như cũng giảm xuống mấy chục độ.
“Hu, hu, hu.” Giữa thanh âm khiến da đầu người ta tê dại kia, những tấm bia mộ lần lượt sụp xuống, nắp quan tài bật mở. Những bộ quần áo màu đen, trắng, xám lắc lư đứng dậy như thể có sự sống riêng, sau đó uốn éo đi về phía trung tâm.
Cách đi lại của chúng nhìn trông có vẻ dị dạng, nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã hợp thành một con búp bê vải khổng lồ với lớp áo ngoài lòe loẹt màu sắc, trên mặt nở một nụ cười bí hiểm. Điều này khiến cho Lucien, người có trực giác nhạy bén nhờ biến hóa thành Hiệp sĩ huyền thoại, cảm nhận được một chút nguy hiểm.
“Đây là phong tục gì?” Lucien vô thức hỏi.
Rhine lắc đầu: “Tôi không rõ nữa. Nhiều lắm tôi cũng chỉ biết một phần ba số phong tục kỳ lạ thôi.”
Con búp bê vải tỏa ra một thứ khí tức gần với huyền thoại bậc ba. Giữa tiếng cười kỳ quái nghe như tiếng khóc thút thít, nó chầm chậm thành hình.
“Đi!”
Lucien không hề có ý định chiến đấu. Mặc dù nếu dùng hết toàn bộ sức mạnh và vật phẩm của bản thân, lại cộng thêm bộ sưu tập phong phú của Rhine, cậu vẫn có khả năng đánh bại được con búp bê vải quỷ dị này, nhưng làm vậy thì tốn thời gian vô cùng, nếu bị con quái vật thực thụ kia đuổi kịp thì sẽ rất phiền phức. Chưa kể giết xong con búp bê vải này, rất có thể vẫn còn những tử linh khác nảy nòi ra, trận chiến sẽ vì thế mà bị kéo dài vô tận.
Không có thời gian giải trừ biến thân, Lucien túm lấy cánh tay Rhine, hóa thành ánh trăng rồi bay vụt đi, soi sáng cả vùng hoang vu xám xịt.
Không bao lâu sau, một cánh cửa đen xuất hiện ngay giữa những bia mộ.
“Huhuhu.” Một tiếng cười kỳ dị như tiếng khóc đột nhiên vang lên bên tai Lucien, khiến cho Tường Không gian do Quyền trượng Thời Không tạo ra quanh người cậu bị phá tan, còn ánh trăng thì bị giải trừ.
Lucien bỗng nhiên rùng mình, chỉ biết sau cổ có cảm giác gió lạnh lùa qua. Thân thể Hiệp sĩ huyền thoại của cậu xuất hiện dấu hiệu tan rã. ‘Xem ra chỉ có những loại trang phục như Áo Choàng Grand Arcanist là không bị ảnh hưởng thôi. Và đương nhiên, chúng cũng chẳng thể phát huy được tác dụng.’
Trước con búp bê vải không thể dùng lẽ thường để lý giải này, cậu chỉ tiếp tục bay thẳng về phía cánh cửa đen, đầu không hề ngoảnh lại. Cùng lúc đó, cậu vung Kiếm Chân Lý nắm chặt trong tay ra phía sau mà chẳng cần nhìn.
“Hu!”
Ánh kiếm màu xám bạc chớp lóe, tiếng khóc thút thít thảm thiết hơn vừa rồi vô số lần vang lên. Cảm giác gió lạnh lùa qua cổ ngay tức thì dừng lại.
Lucien không kiểm tra hiệu quả ra đòn, cũng không kịp kiểm tra cánh cửa màu đen kia, chỉ có thể vội vã phi qua.
“Huhuhu!” Sau khi lao vào trong đại sảnh màu xám, một âm thanh nửa khóc nửa cười thậm chí còn khoa trương hơn lọt vào tai Lucien. Khí tức dao động, ánh trăng trên người cậu liền sáng lên, cánh cửa đen tức thì bị thổi cho đóng sầm lại.
“Rầm, rầm, rầm!”
Tiếng đập cửa vang lên, cánh cửa đen cong về phía trước, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị đập nát.
Lucien sởn tóc gáy. Vừa tính toán tọa độ, cậu vừa mở những cánh cửa đen khác nhau và băng qua.
Sau khi đi qua vài đại sảnh xám, Lucien và Rhine cuối cùng cũng thoát khỏi con búp bê vải quỷ dị.
“Địa điểm mà ông Maskelyne để lại ở ngay bên cạnh chúng ta…” Đang tính toán, đồng tử của Lucien bỗng nhiên co vào, những cảm xúc vốn được vô số ma thuật giữ cho bình ổn của cậu không nhịn được mà lại sục sôi, trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập dồn dập không thể kiểm soát.
Ở đó có thể thấy điều gì?
Có thể tìm thấy bí mật của con quái vật không?
Đó sẽ là một khung cảnh không sao tưởng tượng nổi, hay là điềm báo cho sự kinh hoàng và tuyệt vọng?
Trái lại, Rhine vẫn giữ được bình tĩnh. Chỉnh trang lại sơ mi đen và áo khoác đỏ, anh chỉ vào một trong những cánh cửa đen rồi mỉm cười nói: “Nó hẳn là ở phía sau nhỉ?”
“Ừm.” Lucien bước qua rồi dùng ma thuật kiểm tra. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, cậu mới từ từ đẩy cửa ra.
Cánh cửa không một tiếng động lùi lại, mọi thứ phía sau liền hiển hiện trước mắt Lucien và Rhine.
“Sao lại như vậy?” Lucien cố gắng kiểm soát cảm xúc, không để lý trí bị nỗi thất vọng che mờ.
Đằng sau cánh cửa đen là một đại sảnh màu xám trông giống hệt những nơi khác, ngay cả đống hoa văn ma thuật màu trắng bạc cũng không còn.
“Kiểm tra cẩn thận đã.” Rhine thu lại biểu cảm tươi cười, sau đó bước vào đại sảnh màu xám và tập trung tìm kiếm dấu vết của tất cả mọi thứ.
Tới khi xác nhận tọa độ không có vấn đề gì, Lucien cũng theo sau. Đột nhiên, cậu cảm ứng được Hào Quang Mặt Trời đeo trên ngực mình xuất hiện những dao động rất nhỏ, giống như đang tương tác với một thứ nào đó trong đại sảnh.
Đi theo cảm ứng này, Lucien dừng lại trước một cây cột xám, sau đó dùng đủ loại ma thuật để kiểm tra nó.
Một hồi sau, cậu thở dài nói: “Không hổ là nhà tiên tri bậc ba. Cánh cửa bí mật này chính là kiểu mẫu điển hình của che giấu đấy. Nếu mà không có Hào Quang Mặt Trời chỉ dẫn, may ra chỉ có huyền thoại đỉnh phong mới phát hiện ra được. Chỉ cần sơ suất một xíu thôi cũng có thể bỏ sót.”
Vừa nói, Lucien vừa kích hoạt cánh cửa bí mật, sau đó cầm Hào Quang Mặt Trời dán lên đó. Dù rằng vẫn còn không ít biện pháp khả dĩ khác để phá giải, nhưng dùng Hào Quang Mặt Trời là đơn giản nhất, tiết kiệm thời gian nhất.
Đại sảnh màu xám tỏa ra ánh sáng mặt trời, thứ không thuộc về nơi này. Một cánh cửa bí mật từ từ mở ra, để lộ một căn mật thất màu xám bừa bộn, bên trong chứa đầy những ống nghiệm ma thuật vỡ nát, lò luyện kim và vạc chế thuốc.
Có vẻ là do chủ nhân tâm trạng bất ổn hoặc là tất tả rời đi nên mới tạo ra khung cảnh kiểu này. Bởi nếu như đây mà là do trận chiến huyền thoại gây ra, Lucien tin chúng căn bản sẽ chẳng duy trì được hiện trạng này.
Cách bố trí căn mật thất này mang đậm dáng vẻ của một phòng thí nghiệm ma thuật cổ đại điển hình. Lucien chẳng tốn sức cũng tìm thấy được chiếc bàn ẩn, trên đó đặt ba vật: một là thân mình của con rối, hai là cuốn sổ ghi chép ma thuật, cuối cùng là một chiếc gương màu xám đậm với vô số những hoa văn bí ẩn đang lơ lửng lúc ẩn lúc hiện bên trên.
“Gương Vận Mênh, quả nhiên là phòng thí nghiệm của Maskelyne.” Liếc mắt liền nhận ra tấm gương, Rhine bèn thuận miệng giải thích cho Lucien: “Maskelyne đã từng cùng McLeod hợp tác tạo ra một vật phẩm huyền thoại có thể phản chiếu được dòng sông vận mệnh. Có điều, ngay cả Á Thần cũng chẳng đạt đến được trình độ đó, thế nên cuối cùng họ chỉ chế tác ra được một vật phẩm bị hạn chế số lần sử dụng. Và trong hai lần sử dụng, nó đều phát huy được hiệu quả vô cùng tốt, một lần thì dự đoán được chuẩn xác tung tích di vật của Thanos, lần còn lại thì cậu biết rồi đấy, đó là dự đoán về việc ngài ấy sẽ bị mắc kẹt.”
“Thì ra là vật phẩm huyền thoại của hệ Chiêm tinh.” Lucien phát hiện Rhine hiểu biết nhiều hơn bản thân tưởng tượng. Cậu bèn thả lên Gương Vận Mệnh một phép Giám Định.
“Gương Vận Mệnh, vật phẩm huyền thoại bậc ba cấp hoàn mỹ. Có thể dự đoán chính xác những gì đã xảy ra trong quá khứ và một số cảnh tượng trong tương lai ở mức độ tương đối chính xác. Nó là hiện diện của dòng sông vận mệnh dài, là thứ không nền tồn tại ở trong thế giới này, vậy nên sau khi sử dụng năm lần sẽ bị phá hủy hoàn toàn.
Số lần đã sử dụng: bốn.
Vận mệnh từ lâu đã được định sẵn, chỉ là đôi mắt của phàm nhân không thể nhìn thấu được màn sương dày đặc ấy.
Từ Waldo K. Maskelyne.”
“Còn có mỗi một lần. Xem ra ông Maskelyne đã sử dụng nó sau khi bị nhốt ở đây.” Lucien cầm Gương Vận Mệnh lên, ngữ khí nặng nề nói.
Rhine mỉm cười: “Đổi lại là tôi thì tôi cũng sẽ dùng Gương Vận Mệnh để dự đoán bí mật của con quái vật kia. Không biết ngài ấy có kết luận gì chưa nhỉ?”
Lucien không vội mở cuốn sổ ghi chép ma thuật ra mà cầm lấy thân con rối màu xanh lục: “Sao bộ phận con rối của ông McLeod lại xuất hiện trong phòng thí nghiệm của ông Maskelyne?”
“Có thể đây là manh mối mà Maskelyne tìm thấy sau khi McLeod ‘mất tích’ cũng nên.” Rhine nhìn quanh bốn phía rồi tự nhiên bật cười: “Nơi này đã được Maskelyne xử lý rồi. Tốc độ lưu chuyển thời gian ở đây khớp với thế giới bên ngoài. Ngay cả khi con quái vật sắp đến thì chúng ta cũng vẫn có thời gian để phục hồi.”
Vẫn không mở cuốn sổ ghi chép ma thuật ra, Lucien sắc mặt ngưng trọng nói: “Tôi có hai nghi vấn.”
“Là gì?” Rhine hỏi.
“Một là điều mà tôi đã từng nhắc đến trước đây. Tại sao con quái vật kia lại không phá hủy những vật phẩm này? Với sức mạnh của nó thì tôi không nghĩ nó lại không phát hiện ra chúng, phải không?” Lucien nắm tay phải lại rồi gõ nhẹ vào cằm. “Nghĩ theo hướng ngược lại, trừ bỏ đi một chút giãy giụa sau cùng giữa lúc tuyệt vọng mà phải để lại giấy tờ, ghi chép và vật phẩm, tại sao đám người ông Maskelyne lại tin rằng con quái vật sẽ không phá hủy chúng?”
Rhine không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe Lucien phân tích.
“Nghi vấn thứ hai là, có nhiều đại sảnh xám như vậy mà chúng ta lại tìm thấy những mảnh giấy xám, những bộ phận con rối một cách hết sức dễ dàng và đơn giản. Không phải quá trùng hợp rồi sao?”
“Cậu nghi ngờ con quái vật đó cố tình đánh lạc hướng chúng ta ư?” Rhine mím môi.
“Có khả năng, nhưng đánh lạc hướng chúng ta để làm gì? Chẳng lẽ lại đánh không nổi chúng ta?” Lucien lúc trước từng nghi ngờ rằng con quái vật đã khiến bọn họ hãm sâu vào trong ảo ảnh hoặc mộng cảnh thông qua ám thị, thế nhưng thư viện linh hồn lại vẫn có thể mở được một cách bình thường.
Hít nhẹ một hơi, Lucien trầm giọng nói: “Có lẽ trong cuốn ghi chép này sẽ chứa một ít manh mối.”
Cuốn sổ ghi chép ma thuật mở ra, nét chữ quen thuộc của Maskelyne liền xuất hiện:
“…Bọn ta đã tìm thấy một phòng thí nghiệm bí mật của Ngài Thanos thông qua Gương Vận Mệnh. Ngài ấy thế mà lại tiến hành một thí nghiệm như vậy, thật ngoài sức tưởng tượng, làm cho bọn ta phải mở rộng tầm mắt…”