Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

(Đang ra)

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

Hibari Yu

Một mối quan hệ bí mật, nơi hai kẻ vụng về chập chững dò dẫm khám phá tuổi thanh xuân.

3 10

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

(Đang ra)

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

サドガワイツキ

Chẳng liên quan gì đến bố mày cả!!!! Giờ còn cách nào cứu vãn tính thế không á? Đương nhiên là không rồi hahaha. Thế nên, cứ mau mau mà đi chết đi nhé!!!

4 14

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

26 465

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

235 1145

Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827) - Chương 712 - Kẻ bám đuôi

*Trans+Edit: Lắc

“Hậu duệ của anh cũng chết trong vụ thờ phụng ác ma lần này à? Sao giáo hội lại không công bố?” Katrina kinh ngạc hỏi ngược lại.

Ma cà rồng cũng là một tồn tại “tà ác” y hệt pháp sư, giáo hội hoàn toàn có thể coi đó là thủ phạm của vụ việc.

Tử tước Carendia khẽ xoay xoay ly rượu vang trong tay: “Đó là hậu duệ tôi để lại hồi du ngoạn Đế quốc Schachran trước đây. Cậu ta là một quý tộc xuất sắc. Cũng chính vì vậy mà khi giáo hội xác nhận được thân phận Huyết tộc từ thi thể, các quý tộc đã gây sức ép, buộc giáo hội phải che đậy, tránh làm tổn hại đến hình tượng của giới quý tộc. Dù sao thì vụ việc cũng đã có pháp sư ‘tà ác’ gánh tội hết rồi.”

“Ra là thế… Vậy ngài Tử tước, anh có tìm được manh mối gì không?” Katrina nhẹ nhàng gật đầu. Nghi hoặc trong lòng đã được xóa bỏ, cô bèn chờ mong hỏi, hy vọng vị Tử tước ma cà rồng cũng tìm đến nghĩa trang này có thể nắm giữ nhiều manh mối hơn.

Tử tước Carendia uể oải dựa vào thân cây, dáng vẻ một chút cũng không coi trọng hình tượng của một ma cà rồng: “Từ xa tôi đã có thể cảm nhận được cái chết của hậu duệ, nhưng lại không xác định được cụ thể là ai. Đợi tới khi tôi thu thập đủ tin tức rồi đến nơi thì phần lớn manh mối quý giá đều đã biến mất rồi. Chưa biết chừng thông tin cô có còn nhiều hơn tôi ấy chứ.”

“Anh đã kiểm tra thi thể của hiệp sĩ kia chưa? Anh ta bị cái gì phong ấn huyết mạch?” Katrina vừa hỏi vừa dùng ma thuật quật mộ lên, nhưng vẫn không hề buông lỏng cảnh giác cơ bản. “Người quen” chung quy vẫn chỉ là “người quen”, nó không đồng nghĩa với việc nguy hiểm có thể loại trừ.

“Tôi quả thật rất giỏi trong việc phân biệt các dấu vết trên thi thể.” Tử tước Carendia tỏ vẻ “cô hỏi đúng người rồi đấy”, nhưng kế đó lại khẽ lắc đầu: “Nhưng cũng phải có xác thì tôi mới kiểm tra được.”

Katrina ngẩn ra: “Ý anh là trong mộ không có xác?”

Huyệt mộ được đào lên, quan tài chầm chậm bay ra ngoài dưới sức mạnh của ma thuật. Nắp quan tài màu đen bật sang một bên, để lộ ra bên trong chỉ có một vài bộ quần áo quý tộc và một hũ tro cốt.

“Chúng ta có thể nghĩ ra được thi thể có vấn đề, vậy thì lý gì đám người tổ chức tụ hội thờ phụng ác ma lại không? Từ tình báo tôi nghe ngóng được, mặc dù quý tộc đã ém nhẹm vụ việc, nhưng thân phận kép vừa là ma cà rồng vừa là kẻ thờ phụng ác ma khiến cho bọn chúng không dám khinh suất, thế nên mới cho ‘thanh tẩy bằng lửa’ trước, sau đó mới hạ táng.” Dưới ánh trăng bạc, sắc mặt tử tước Carendia có phần sáng tối chập chờn.

Thân phận kép giữa ma cà rồng và kẻ thờ phụng ác ma? Vậy vị hiệp sĩ này đúng là hậu duệ của tử tước Carendia rồi… Katrina thầm nghĩ.

“Tôi đã điều tra gia quyến của cậu ta, nhưng không phát hiện thấy chỗ nào khả nghi. Những người thường ngày cậu ta hay giao du thân thiết cũng đều trong giới quý tộc. Có Hào quang hiệp sĩ và Hồng y bảo vệ, việc tra xét từng người không khả thi cho lắm. Chẳng thà lén xâm nhập Tòa Thẩm Giáo mà tìm ghi chép điều tra của giáo hội còn dễ hơn.” Tử tước Carendia khẽ cười khổ.

Giống với “kế hoạch” của mình ghê… Katrina thầm giễu. “Tôi có thể xin nghị viện cử pháp sư cao cấp tới hỗ trợ. Anh cũng có thể nhờ cha mình hay gì đó tới giúp một tay mà. Bọn họ hẳn phải là những ma cà rồng hùng mạnh cấp bá tước, công tước chứ.”

“Đây là hậu duệ của tôi. Trừ phi thật sự nguy hiểm, còn không, với tư cách là một ‘trưởng bối’, tôi nhất định phải tự mình tìm ra hung thủ.” Tử tước Carendia hiếm khi nghiêm túc nói.

Trưởng bối… Nhìn gương mặt trẻ trung điển trai cùng mái tóc vàng rực rỡ của Tử tước Carendia, Katrina bỗng cảm thấy có chút nực cười. Những chủng tộc có tuổi thọ dài này thật làm người ta cạn lời mà, trông họ chẳng khác nào một pháp sư cao cấp có thể kéo dài tuổi thọ mà vẫn giữ vẻ thanh xuân hết. Nếu mà không gặp sự cố nào, bọn họ còn có thể tận mắt thấy được cả cháu chắt chút chít chụt chịt của mình nữa. Với một cô gái mới chỉ ngoài hai mươi như cô, chuyện này quả thực khó mà tưởng tượng.

“Trong khoảng thời gian vừa qua, tôi bắt đầu điều tra từ pháp sư đã chết tại đây, tìm đến những người mà cậu ta từng tiếp xúc. Có điều, ngoài việc từng có người nhìn thấy cậu ta tiến hành một số giao dịch ra, thì lúc bình thường đi mạo hiểm hay làm việc lại chẳng một ai chứng kiến. Hẳn là cậu ta đã giấu mặt. Không biết cô có manh mối gì không?” Tử tước Carendia nói ra mục đích thật sự của việc lộ diện.

Katrina ngẫm nghĩ một hồi. Bản thân cô hiện đang đơn độc ở đây, dù rằng có mang theo thành quả nghiên cứu mới nhất của Heidi, nhưng Karkat là thành phố lớn thứ ba ở phương Bắc, những kẻ có thực lực tương đương hoặc vượt trội hơn cô không hề ít, trong số đó còn có cả một vài Hào quang hiệp sĩ và Hồng y nữa. Có thêm một người trợ giúp thì sẽ an toàn hơn. Nghĩ vậy, cô bèn chọn lọc những thông tin quan trọng lấy được từ Yakov rồi kể lại cho tử tước Carendia.

“Tước sĩ Duda, trong đám quý tộc mà hậu duệ của tôi thường qua lại cũng có hắn. Xem ra tên này thật sự đáng ngờ.” Tử tước Carendia lúc nói câu này ngữ điệu trầm bổng lên xuống như thể đang ngâm thơ, vẻ uể oải trên mặt biến mất, đôi mắt vàng kim sáng rực hẳn lên.

Mấu chốt ở đây là, Tước sĩ Duda này lúc nào cũng tỏ ra thần bí, vậy nên vốn dĩ hắn cũng đã là đối tượng nghi ngờ của Tử tước Carendia.

“Cho đến hiện tại, hầu hết manh mối đều đã đứt đoạn, còn sót lại hai, ba cái thì đều chỉ về phía Tước sĩ Duda. Xem ra chúng ta nên tìm cơ hội ‘ghé thăm’ hắn một lần. Đi cùng chứ, Katrina?” Tử tước Carendia tỏ vẻ tự nhiên gần gũi, thân mật gọi thẳng tên Katrina.

Katrina nhoẻn cười nói: “Thật ra tôi cũng muốn mời ngài Tử tước đây đi cùng. Chỉ là Tước sĩ Duda hiện đang ở trong biệt thự của khu Quý Tộc, ngay sát dinh thự của Bá tước Karkat và biệt thự của Hào quang hiệp sĩ. E là chúng ta phải đợi dịp khác.”

“Hắn kiểu gì cũng sẽ ra khỏi thành thôi.” Tử tước Carendia uống cạn nốt chút rượu vang cuối cùng, sau đó vung tay phải ra, áo choàng đen sau lưng liền mở rộng, trông hệt như cánh dơi. “Đến lúc ấy, tôi sẽ mời cô đi cùng.”

Anh tựa hồ dung hòa vào bóng tối, không ngừng bay vút lên, chỉ để lại một tiếng cười khẽ cùng câu nói đầy châm chọc: “Phía sau hắn có đại nhân vật chống lưng, vậy chẳng lẽ chúng ta không có? Của chúng ta có khi còn lớn hơn, biến thái hơn ấy chứ. Haha…”

“Biến thái hơn…” Katrina vô thức lặp lại, kế đó liền đảo mắt nhìn quanh trái phải, tay khẽ vỗ vỗ ngực: ‘Suýt nữa thì bắt chước anh ta dùng chữ ‘biến thái’ để hình dung thầy rồi. May mà thầy không có ở đây…’

Thời gian mau chóng trôi đi. Với tâm trạng vừa thấp thỏm vừa mong đợi, Yakov tiếp nhận lễ phong tước hiệp sĩ và trở thành Tước sĩ Yakov, đồng thời được ban cho một trang viên ở ngoại thành cùng một mảnh lãnh địa trên vùng hoang nguyên. Thế là gã thu dọn đồ đạc, dẫn theo Anna và các thuộc hạ đi về trang viên.

“Chị Katrina, chị thật sự không đi cùng bọn em sao?” Anna hai mắt ngấn lệ, lộ rõ vẻ quyến luyến đối với Katrina, người bạn mà giống như chị gái của mình – Một cô gái mất mẹ từ nhỏ như cô rất thiếu thốn sự quan tâm chăm sóc từ những người phụ nữ trưởng thành.

Yakov hắng giọng một tiếng, có chút ấp úng nói: “Thật ra… Thật ra, Katrina, cô cũng tìm một nơi để định cư lâu dài đi, ở nhà trọ tốn tiền lắm.”

Katrina khẽ mỉm cười lắc đầu: “Mấy hôm nay tôi có tìm được một vài người bạn đồng hành. Bọn tôi đã dự định cùng nhau thám hiểm bên dưới hoang nguyên rồi. Rất cảm ơn ý tốt của anh. Đợi chuyến thám hiểm này kết thúc, tôi sẽ tới trang viên thăm mọi người.”

Đến khi ấy, có lẽ cũng sẽ là lời từ biệt thật sự.

“Chị Katrina, chị tìm được bạn đồng hành mới rồi? Sao em lại không biết?” Anna nghi hoặc hỏi.

“Em bận tối tăm mặt mũi suốt mấy hôm nay, biết thế nào được chứ?” Katrina và Layria đều thuộc tuýp người nhẫn nại, tư duy tỉ mỉ chu toàn, thế nên mới có thể xuất sắc trong nghiên cứu tính chất vật liệu.

“Chị Katrina, thực ra với điều kiện của chị thì đâu cần mạo hiểm để kiếm của cải đâu. Người sẵn lòng muốn dâng tặng chị nào có thiếu gì.” Anna nửa đùa nửa thật nói.

Katrina mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc vàng óng của Anna: “Con đường ấy mặc dù dễ dàng, nhưng lại không phải con đường chị muốn đi. Chỉ có những gì mình tự tay nắm giữ mới thực sự thuộc về bản thân, mới có thể yên tâm nắm lấy, mới có thể đi xa hơn.”

Cô tiện miệng mượn thái độ nghiên cứu arcana để khéo léo khước từ hàm ý trong lời Anna.

“Chị Katrina, chị nói chuyện khó hiểu quá…” Anna bĩu môi.

Cái thứ khó hiểu thực sự em còn chưa thấy đâu… Bất chợt nghĩ tới phương trình trường Evans, phương trình Lucien, nghĩ tới những đặc tính quái dị của các hạt vi mô, Katrina trong lòng nhất thời bùi ngùi. Đây chính là lĩnh vực mũi nhọn của arcana, nhưng để nói là thực sự lĩnh hội thì e rằng chẳng có một ai. Ngay cả thầy cô cũng từng thừa nhận rằng bản thân có nhiều lúc bế tắc, rồi cho rằng nếu ai không cảm thấy hoài nghi và hoang mang trước lĩnh vực vi mô và cơ học lượng tử, người đó chắc chắn chưa từng thật lòng nghiên cứu chúng.

Nghĩ đến đây, cô chợt cảm thấy giữa mình và những người bạn như Anna có tồn tại một hố sâu ngăn cách. Cô không thể hòa nhập với lối sống của họ, còn họ cũng chẳng tài nào hiểu được tất cả những nghiên cứu của cô.

Sau khi tiễn Yakov và Anna rời đi, Katrina thu dọn hành lý, trả phòng nhà trọ rồi hòa vào dòng người trên phố.

Đi được một lúc, cô vén tóc, ánh mắt cụp xuống che đi đôi đồng tử xanh biếc, sau đó bước chân vội vã rẽ vào hết ngõ này đến hẻm khác trong thành Karkat, không ngừng băng qua phố lớn ngõ nhỏ.

Đương lúc cô chuẩn bị băng qua một con hẻm vắng, từ phía trước bất ngờ xuất hiện một gã đàn ông lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mày thô kệch, tóc màu xám xanh. Gã cười hề hề nói: “Cô em nhạy bén đấy, nhưng muốn thoát khỏi bọn ta thì chưa đủ đâu!”

Gã khịt khịt mũi, dáng vẻ một bụng háo sắc: “Mùi thơm trên người cô em bán đứng cô em rồi.”

Đúng lúc đó, từ phía sau cũng có một gã to con áp sát, chặn đường thoát thân của cô: “Quý cô à, quý cô chọn con hẻm vắng này là muốn quyến rũ bọn ta sao?”

“Sao các ngươi lại bám theo ta?” Katrina cố tình run giọng nói.

“Ai bảo cô em dính vào bọn chúng làm gì…” Gã phía trước đang nói nửa chừng thì ngừng lại, kế đó cười cười: “Ra tay đi, chúng ta vẫn còn dư chút thời gian để ‘thân mật’ với quý cô xinh đẹp này.”

Lời vừa dứt, gã liền thấy Katrina ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc tựa hồ nước trong veo nơi rừng sâu lay động, dập dềnh, dẫn dụ người ta rơi vào trầm mê.

Tên lực lưỡng phía sau nắm lấy cổ Katrina, nhưng rồi đột nhiên, má của gã đau nhói, răng văng tứ tung, cả người bị đánh bay đập vào tường.

Gã trừng mắt nhìn đồng bọn đã ra tay với mình: “Mày…?”

Một tia sáng xanh nhạt lóe lên, và rồi gã cũng mất đi thần sắc trong mắt mà ngẩn ngơ đứng tại chỗ.

“Bốp, bốp, bốp.” Những tiếng vỗ tay vang lên. Ở góc tường chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một người đàn ông trẻ tóc vàng mặc sơ mi đen và áo khoác đỏ. Anh mỉm cười nói: “Có những lúc, ma thuật quả thực rất tiện lợi.”

“Ngài Tử tước, không ngờ lại gặp anh nữa.” Katrina lịch sự chào hỏi.

“Không, là tôi cố tình đến tìm cô đấy. Tước sĩ Duda đã rời thành về trang viên của mình rồi.” Tử tước Carendia đi về phía cô.

Ngay lúc đi ngang qua gã to con, anh bỗng giật giật mũi, sau đó tỏ vẻ chán ghét nói: “Mùi hôi thối bẩn thỉu… Hai tên này là lũ người sói mọi rợ. Chết tiệt thật, bọn chúng cũng dính dáng đến chuyện này sao?”

“Người sói.” Katrina nhìn hai gã to con tóc xám xanh rồi thi triển ma thuật nhận dạng.

……

Đêm khuya tĩnh lặng.

Yakov bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, để rồi phát hiện toàn thân không có chút xíu sức lực nào. Gã kinh ngạc nhìn quanh, liền thấy Anna và những lính đánh thuê khác đang bị nhốt trong nhà lao.

“Chuyện này…” Gã chợt nhớ lại, trận chiến trước đó là thật chứ không phải ác mộng. Gã không chống lại được Đại hiệp sĩ kia nên mới bị đánh ngất.

“Đội trưởng ơi…” Tiếng nức nở của Anna vang lên. Cô không hiểu vì sao vừa mới thoát khỏi cuộc đời lính đánh thuê đầy hiểm nguy thì đám người bọn họ lại gặp tập kích ở ngay trong trang viên của hiệp sĩ, kẻ địch lại còn là những kẻ mà họ không thể kháng cự nữa! Chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến cô không rét mà run, sợ hãi vô cùng.

Lần… Lần này sẽ chết ư?

Yakov hít sâu một hơi, dùng ý chí hiệp sĩ đè nén nỗi hoảng loạn lại rồi trấn an đồng đội: “Đừng sợ. Chúng chưa giết chúng ta ngay tức là còn cần đến chúng ta, tức là vẫn còn cơ hội.”

“Heh. Không giết các ngươi chỉ là vì nghi lễ cần tới người sống thôi.” Một giọng nói u ám rợn người vang lên bên ngoài ngục giam.

Yakov trợn to hai mắt, đồng tử co lại: “Tước sĩ Duda!”

Đoạn này chuyển ý đột ngột nên gây cảm giác 2 câu chả liên quan gì đến nhau. Ở đây ý là Anna thuộc kiểu người bận rộn thì xoắn lên, cái gì cũng không biết, không để ý, còn Katrina vì là kiểu người tỉ mỉ kiên nhẫn nên cái gì cũng để ý.