*Trans+Edit: Lắc
“Cậu đã tự mình xét duyệt trước chưa?” Sau khi quan sát Lucien cẩn thận một hồi, Fernando cười nửa miệng hỏi.
Lucien hiểu ngay ông có ý gì. Cậu cười cười: “Thưa thầy, luận án này không có tính lật đổ gì đâu ạ. Đây chỉ là một bài bổ sung sau việc phát hiện electron thôi. Thầy biết đấy, em phát hiện ra lời nguyền từ chiếc bình nhờ cảm ứng quen thuộc với electron, vậy nên thông qua việc nghiên cứu tia âm cực, em cũng đã xác minh được loại vật chất đặc biệt tạo nên chiếc bình.”
Fernando lúc này mới cầm lấy tập giấy, miệng không quên càu nhàu: “Lần nào đọc bài của cậu, ta cũng phải đi xử lý rắc rối thay cho cậu. Cậu không thể viết cái gì bình thường một tí được à?”
Đối với Fernando, miễn là không phải mấy cái giả thuyết đáng sợ như “năng lượng là không liên tục”, ông sẽ rất vui khi được thấy các ý tưởng mang tính lật đổ, bởi chúng chính là đòn bẩy thúc đẩy quá trình khám phá thế giới. Thế nhưng khi cực chẳng đã phải xử lý hậu quả của một luận án có tính chất lật đổ, ông sẽ lại phải đau đầu không thôi, cuối cùng thành ra cáu kỉnh và thiếu kiên nhẫn. Giá mà được giống như Douglas và những người khác, chỉ việc đợi luận án của Lucien trao đến tay mà không phải lo lắng gì cả thì tốt biết mấy - ông nghĩ vậy.
Lucien thì vui rồi, có thầy giúp dọn hậu quả để không thổi bay đầu các pháp sư khác cơ mà. Cậu không muốn phải tự mình gánh chịu rắc rối này, thế nên khi nghe lời cằn nhằn của Fernando, cậu chỉ cười duyên không đáp, không có ý định bao biện gì hết.
Càng đọc, gương mặt Fernando càng trở nên nghiêm túc, sau đó ông bắt đầu đọc cẩn thận hơn. Một lúc lâu sau, dù mới đọc xong một nửa, ông vẫn không kìm được lắc đầu: “Morris nhất định sẽ hận bản thân sao không giúp Bellak cho mà xem.”
Tiêu đề của luận án này là “Một Nguyên tố Mới có Khả năng Phát ra Dòng Electron cùng Hai loại Tia khác.” Từ góc nhìn của Fernando, nguyên tố mới được Lucien đặt tên là “urani” không phải thứ quan trọng. Cái quan trọng ở đây là bức xạ của nguyên tố mới đã chứng minh được rằng electron xuất phát từ nguyên tử, từ đó xác nhận được việc nguyên tử thực sự có cấu trúc bên trong. Khám phá này đã soi sáng con đường dẫn tới thế giới vi mô tăm tối, thành thử như vậy quá đủ để giật về thêm một chiếc nhẫn Vương miện Holm nữa.
“Thưa thầy, đấy không phải trọng tâm đâu ạ.” Lucien nhỏ giọng nhắc nhở thầy mình.
Fernando ngẩng đầu, để lộ ra đôi mắt đỏ rực sắc bén. Đấy không phải trọng tâm?
“Ngoài việc bức xạ electron, em không biết tại sao loại vật chất đặc biệt đó lại bức xạ ra nguyên tố mới ạ.” Lucien cố nói một cách mơ hồ, thậm chí dùng từ “sai” luôn để tránh tiết lộ thêm thông tin.
“Bức xạ nguyên tố mới?” Fernando hoài nghi mình nghe lầm. Sao nguyên tố lại bức xạ ra nguyên tố?
Thế là ông chăm chú đọc kỹ hơn. Vừa đọc, ông vừa cất giọng nghiêm nghị: “Cậu đã phân tích thành phần của cái loại vật chất đặc biệt này chưa? Bản thân nguyên tố mới có ở trong vật chất đó không?”
“Em phân tích rồi ạ. Sau khi dùng Đồng Quy Thuật và các vòng phép khác để chiết xuất một phần nhỏ nguyên tố đặc biệt đó, em thấy nó vẫn bức xạ ra loại nguyên tố mới mà em gọi là ‘heli’ này. Còn vật chất ban đầu sau khi được tách chiết, mặc dù bên trong nó có thể vẫn còn chứa các nguyên tố vi lượng chưa được xác định khác nhưng khẳng định là không còn khí heli này hay chất giả kim của nó nữa.” Lucien chỉ vào mấy trang cuối cùng của luận án.
‘Mấy nguyên tố biến đổi này có bí ẩn gì đằng sau? Chúng có thể biến đổi thành nhau sao?’ Fernando trầm ngâm suy nghĩ. Vài phút sau, ông lại cất giọng thản nhiên như cũ: “Cậu đúng là được Nữ thần May mắn chiếu cố, đến cả khi bị ám sát mà vẫn thu hoạch được cái thứ vật chất đặc biệt như thế này. Ta tin là sau cùng luận án này sẽ giúp chúng ta hiểu được bí ẩn về sự hình thành của nguyên tố và sự ra đời của vật chất.”
Xuất phát từ truyền thống của Đế chế Ma thuật cổ đại, Ma pháp Nghị viện có xu hướng thích bịa ra tên của đủ loại nữ thần để mô tả các thứ khác nhau, kiểu như bản chất của ma thuật thì được gọi là “Nữ thần Ma thuật”, hay như cái lạnh khắc nghiệt nhất thì gọi là “Nữ thần Băng Tuyết” vậy. Ý nghĩa cách gọi này khác hoàn toàn với cách giáo hội gọi Thần Chân Lý hay các vị thần khác.
“Thưa thầy, tạm thời em chưa muốn đệ trình luận án này vội. Em định sẽ giữ kín nó trong vài năm như với thí nghiệm phép màu ạ.” Lucien yêu cầu.
“Tại sao?” Fernando khó hiểu. Luận án này không có bất kỳ quan điểm nào mang tính lật đổ, cũng chẳng chọc tức giáo hội hay pháp sư nào, vậy sao không đệ trình lên? Để nhiều Arcanist tham gia khám phá thế giới vi mô và bản chất của vật chất sớm không phải sẽ tốt hơn sao?
Vừa nói, ông vừa lật giở mấy trang cuối cùng, liền nhìn thấy ý tưởng về ma thuật nguyền rủa dựa trên tia “nguyền rủa” của Lucien, sự đóng góp của heli đối với nhiệt độ cực thấp, cùng với cấu trúc của hai thần chú Tia Cực Hàn Evans và Roi Băng Tuyết Nữ Thần.
“Chỉ để giữ bí mật mấy thần chú này thôi à?” Dù gì cũng là người tiên phong trong lĩnh vực Nhiệt động lực học, Fernando hiểu rất rõ độ khó của hai thần chú này. “Giới hạn nhiệt độ cực thấp đã giảm xuống hơn mười độ… Một khi xuất bản là cậu sẽ có thể nhận được Huy chương Băng Tuyết ngay và luôn. Vậy sao còn không nộp?”
Nghe vậy, Alferris hai mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào tập luận án, chỉ hận không thể cầm bút lông viết ngay tên mình lên đó.
“Cơ chế của hai thần chú này tương đối đơn giản. Chỉ cần phát hiện được heli thì chẳng mấy sẽ có người xây dựng được chúng. Thế nên em mới muốn giữ lại làm át chủ bài của mình.” Lucien nói thẳng lý do.
Fernando mỉm cười lắc đầu: “Cậu muốn giữ bí mật mấy thần chú đơn giản thế này sao? Khó lắm, Lucien. Đừng quên thứ vật chất này Atlant giữ một phần, Ban Kỷ luật cũng giữ một phần. Cậu đoán xem bao lâu thì họ sẽ tìm ra?”
“Khoảng ba, bốn năm.” Lucien đoán chừng.
Fernando mỉm cười nói: “Năm, sáu năm tới sẽ là thời điểm cậu cần chuyên tâm đạt đến cao cấp, ta không nghĩ cậu nên rời Allyn thường xuyên, bởi vậy có thần chú độc nhất làm át chủ bài hay không cũng không thực sự quan trọng. Nhưng thôi thì hai thần chú này cũng khá mạnh, có thể giúp cậu xoay chuyển tình thế khi phải đối mặt với pháp sư cao cấp, và ngay cả khi đã lên bậc sáu, bậc bảy, chúng vẫn rất hữu dụng. Cậu giết Bellak bằng tia siêu lạnh này, phải chứ? Thế giới nhận thức đã được thực thể hóa sơ bộ rồi?”
“Vâng, nó cơ bản đã thực thể hóa khi electron được xác nhận là cấu trúc bên trong của nguyên tử.” Lucien không dám nói thực chất là kể từ lúc đưa ra giả định “năng lượng là không liên tục” lận.
May mắn thay, trong suy nghĩ của các Arcanist, việc phát hiện ra electron và xác nhận mối quan hệ giữa electron với nguyên tử cũng đều là những phát hiện đủ đột phá để thế giới nhận thức của một người được thực thể hóa sơ bộ. Nghĩ đến đây, Lucien lại một lần nữa thầm cảm ơn trong lòng: ‘Cảm ơn vì chiếc bình nhé, Bellak.’
Đúng như dự đoán của cậu, Fernando quả nhiên không nghi ngờ, chỉ khẽ gật đầu: “Thế thì chỉ ba, bốn năm nữa thôi là cậu có thể trở thành pháp sư cao cấp rồi. Nếu nguyên vật liệu không đủ thì cứ lấy từ kho demiplane của ta. Luận án này tạm thời sẽ được niêm phong trong hai năm, nhưng ta cũng sẽ bảo Atlant một tiếng để ngăn ông ấy phấn khích quá mà đệ trình ngay. Haha, đợi hai năm nữa cũng tốt. Cậu mà đệ trình bây giờ, Morris nhất định sẽ chỉ cho cậu một nhẫn với cái cớ rằng ‘khám phá ra electron với xác nhận electron thuộc cấu trúc bên trong nguyên tử đều là cùng một kết quả’ cho mà xem.
Mà luận án này cũng không nên giấu lâu. Ta nghe nói Timothy và Ulysses đều đang nghiên cứu thành phần các chất khí. Xem ra cả hai đã nghi ngờ trong không khí vẫn còn những loại khí khác chưa được khám phá ra rồi.”
Nghe mấy lời Fernando vừa nói, Alferris hai mắt sáng bừng nhìn Lucien, như thể muốn giục cậu mau mau đi khoắng kho demiplane của Chúa Tể Bão Táp ngay đi.
Lucien giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của nó. Mặc dù cũng thèm, nhưng với những chuyện thế này thì cậu không thể tham lam. Một khi bản thân hẵng còn dư dả và nghị viện vẫn chưa đến mức thiếu thốn nguyên vật liệu thì tốt nhất là cậu cứ nên tự lực cánh sinh đã.
“Trong mấy năm tới, hãy tập trung nâng cao trình độ ma thuật của mình đi.” Fernando nhắc nhở.
……
Tại cung điện Nekso, Rentaro.
“Chúng ta nhất định phải ngăn xung đột giữa nghị viện và giáo hội lại.” Công tước đầu trọc James lớn tiếng nói.
Hiện tại, các đại quý tộc ở Rentaro của Vương quốc Holm đang được Quốc vương Feltis và Vương tử Patrick triệu tập khẩn cấp để bàn luận về những gì vừa xảy ra ngày hôm nay.
Rakers, Công tước Flenburg, đồng thời là Chủ tịch của Nghị viện Quý tộc, lạnh lùng nhìn James: “Ngăn? Chúng ta thì bục mặt ra duy trì thế cân bằng để đám pháp sư chết tiệt đó có thể sống sót, vậy mà bọn chúng lại báo đáp chúng ta thế này đây? Còn tiếp tục ủng hộ bọn chúng nữa mới là sai lầm trầm trọng của chúng ta!”
Ông ta đội trên đầu một bộ tóc giả màu trắng, râu ria cạo sạch trơn, những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt tương phản rõ rệt với đôi mắt lam tinh tường, sắc sảo. Rakers trông vẫn uy mãnh y hệt như danh hiệu của ông ta - Vương Chi Điểu Sư.
“Cho dù có là quý tộc cởi mở nhất cũng sẽ không bỏ rơi giáo hội hoàn toàn, và cho dù có là quý tộc bảo thủ nhất cũng sẽ hiểu rằng không có Ma pháp Nghị viện, chúng ta sẽ không có được quyền lực và địa vị như ngày hôm nay!” Russell, Công tước Wolfburg, không chút vòng vo chỉ ra sự thật mà tất cả đều biết, chẳng qua không ai nói ra.
Ngay tức thì, tất cả quý tộc đều ngừng tranh cãi, cả cung điện rơi vào một khoảng lặng kỳ quái.
“E hèm, Công tước Russell, xin hãy cẩn trọng ngôn từ một chút. Danh dự, địa vị của chúng ta đều là do Thần phù hộ, do Bệ hạ ban ân và do chính chúng ta tự thân nỗ lực.” Thấy Quốc vương Feltis nheo mắt lại, Bộ trưởng Bộ Tài chính Henson vội vàng phá vỡ sự im lặng.
Vương tử Patrick cũng nghiêm nghị nói: “Sự việc này chủ yếu là do giáo hội khơi mào trước. Chúng ta không thể mù quáng đổ lỗi cho Ma pháp Nghị viện. Và đồng thời, chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn lãnh thổ xinh đẹp và trù phú của chúng ta bị chiến tranh tàn phá. Hòa giải mới là lựa chọn đúng đắn.”
Khi được nhắc nhở về việc lãnh thổ cũng như địa vị cao quý của họ đều nhờ duy trì thế cân bằng mới có được, các quý tộc dần dần đạt tới sự đồng thuận, chỉ còn một số người siêu cấp bảo thủ chấp mê bất ngộ thì đùng đùng giận dữ bỏ đi sau khi không thể thay đổi được tình thế.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa nhiệm vụ hòa giải cho các đại quý tộc, lúc này ngoại trừ người hầu, trong cung điện chỉ còn lại nhà vua cùng Vương tử Patrick.
Feltis già nua trầm ngâm nhìn Patrick một hồi rồi lắc đầu xoay người rời đi. Vừa đi, ông ta vừa lẩm bẩm đầy hoang mang: “Tương lai của Vương quốc rồi sẽ đi về đâu đây? Tương lai của Vương tộc rồi sẽ thế nào đây?”
Thế cân bằng này quá mong manh. Các quý tộc thông minh đều nhìn ra vấn đề, nhưng đây vẫn là lựa chọn tốt nhất họ có thể đưa ra. Thôi thì cứ khuất mắt trông coi mà tiếp tục duy trì nó.
……
Trong xe ngựa.
Công tước Flenburg đột nhiên thở dài.
Một quý tộc khác đang ngồi đối diện thảo luận vài việc với ông ta thấy vậy liền bối rối hỏi: “Ngài Chủ tịch?”
“Ma pháp Nghị viện đang bành trướng ngày một mạnh mẽ. Nếu cứ tiếp tục dung túng cho bọn họ như thế này, nhất định chẳng sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ phải trả giá. James thực sự quá sức thiển cận!” Rakers nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa rồi nói.
“Vậy sao ngài lại đồng thuận với việc hòa giải? Chẳng phải để giáo hội và Ma pháp Nghị viện tiến hành một cuộc chiến tổng lực sẽ tốt hơn sao?”
“Chiến tranh tổng lực đối với chúng ta không có lợi. Chúng ta phải đợi một thời cơ thích hợp rồi hợp tác với giáo hội đánh cho Ma pháp Nghị viện tan đàn xẻ nghé, sau đó mới nâng đỡ một nghị viện tan tác tiếp tục cạnh tranh với giáo hội. Trong tình hình còn có giáo hội Bắc, đây là lựa chọn tốt nhất của chúng ta. Thế rồi khi Ma pháp Nghị viện phát triển trở lại, chúng ta sẽ lặp lại quy trình, có như vậy mới kiểm soát thế cân bằng này được.”
……
“Liệu thế cân bằng này có thể duy trì được bao lâu nữa đây?” Bên trong xe ngựa của Russell, Công tước đầu trọc James cất lời hỏi.
Đôi mắt Russell trở nên sâu thẳm: “Chúng ta chắc chắn sẽ phải đưa ra lựa chọn một ngày nào đó. Nên làm tê liệt Ma pháp Nghị viện hay là nhổ bổ tận gốc quyền lực của giáo hội Nam như các quốc gia từng do giáo hội Bắc kiểm soát? Trước khi Chân Lý giáo sụp đổ, Ma pháp Nghị viện nhất định sẽ không thay đổi quyền lợi và địa vị của chúng ta. Hơn nữa, cân bằng lớn sẽ dễ duy trì hơn, giữ cân bằng nhỏ lẻ trong chính quốc gia của mình mới khó. Chỉ một phút bất cẩn thôi, những ‘điều’ quý giá của chúng ta sẽ bị phá hủy ngay.”
“Như vậy thì chúng ta sẽ không thể lên Núi Thiên đường được nữa.” Bá tước Henson thở dài.
“Núi Thiên đường? Haha.” James bật cười.
……
Vài ngày sau đó, tại Allyn đầy rẫy nguy hiểm, vẫn chẳng có cuộc chiến tổng lực nào diễn ra do Chân Lý giáo phát động.
Lucien nhận được một “cuộc gọi” từ Florencia: “Lucien, vào cuối tuần này, cậu sẽ được trao giải Vương miện Holm tại Allyn.”
Từ chính xác ở đây phải là “phân rã” chứ không phải “bức xạ”. Như đã biết, phóng xạ chính là quá trình phân rã tự phát của một hạt nhân không bền. Quá trình phân rã đó sẽ kèm theo sự hình thành các hạt (và có thể kèm theo quá trình phát ra bức xạ điện từ). Phân rã α hay β từng nhắc đến chính là các dạng phân rã phóng xạ. Nguyên tố vi lượng là những nguyên tố cần thiết cho sự phát triển của sinh vật nhưng chỉ cần một lượng rất nhỏ, chẳng hạn như sắt, kẽm, iốt, v.v. trong cơ thể. Các nguyên tố vi lượng không chỉ đóng vai trò trong các quá trình sinh học mà còn là chất xúc tác tham gia vào các cơ chế oxy hóa khử.