*Trans+Edit: Lắc
Dù đã quen nghe tin dữ, Lucien vẫn không khỏi cảm thấy bất an. “Có chuyện gì, Rhine? Chuyện gì sắp xảy ra?”
Linh Giới là nơi ẩn giấu bí mật về sự bất tử. Bất kỳ một thay đổi nào cũng đều không thể coi thường, nhất là khi Rhine nghiêm túc đến vậy. Chẳng lẽ Linh Giới sắp xâm chiếm thế giới thực và tạo ra “thảm họa xác sống”?
“Đích xác chuyện gì xảy ra thì tôi không rõ. Cậu biết tôi mắc kẹt ở đây không ra được mà. Chẳng qua, từ một phương pháp đặc biệt, tôi mới cảm nhận được một luồng khí vô cùng đáng sợ có thể lật đổ cả thế giới đã thức tỉnh từ nơi sâu nhất bên trong Linh Giới. Có lẽ chỉ một, hai năm nữa thôi sẽ có những bất thường xảy ra, và rất có thể nó sẽ đi theo hướng tồi tệ nhất.” Rhine lúc này vẫn ăn mặc chỉnh tề, tựa như chuẩn bị tham gia một bữa tiệc sang trọng chứ chẳng giống một người đang bị mắc kẹt chút nào. Tuy giọng điệu rất trầm trọng, nhưng mọi cử chỉ, phong thái của anh vẫn toát lên sự tuần tự, không chút hoảng sợ.
Lucien cau mày: “Vậy thì tôi phải báo cáo bí mật về Linh Giới lên cho Hội đồng Tối cao rồi.”
Ngay cả với thầy của cậu, Chúa Tể Bão Táp, Lucien cũng không chắc chắn quá 30% rằng ông sẽ không nổi lòng tham mà giết cậu bịt miệng sau khi nghe được bí mật về sự bất tử của Linh Giới, bởi dù sao họ cũng quen biết nhau chưa đủ lâu. Bởi vậy, nếu như sự việc quá nghiêm trọng đến mức phải mạo hiểm, cậu sẽ chọn cách báo cáo cho toàn thể các Grand Arcanist và Pháp sư huyền thoại trong Hội đồng Tối cao. Để cho họ kìm hãm lẫn nhau thì cậu sẽ được an toàn hơn.
“Chưa nghiêm trọng đến mức đó đâu. Chẳng phải trước đây tôi từng nói với cậu rằng tôi đã an bài một số thứ trước khi tiến hành tìm kiếm bí mật của Linh Giới sao? Chẳng phải tôi đã nhờ cậu dùng những thứ mà tôi bố trí đó để giúp tôi thoát ra khỏi đây sau khi cậu trở thành cấp cao rồi sao?”
Thật hiếm khi thấy Rhine không đùa giỡn với Lucien mà lại nghiêm túc như vậy. “Tôi biết cậu vẫn còn lâu nữa mới trở thành pháp sư cao cấp, nhưng tôi chỉ có thể nhờ vả cậu, hãy cố gắng tìm mọi cách để nâng sức mạnh của mình lên gần với cấp cao nhanh nhất có thể trong vòng nửa năm, sau đó thêm nửa năm nữa để cố gắng kích hoạt những thứ mà tôi đã bố trí. Tới khi đó, tôi sẽ cho cậu thêm một thần chú nữa. Có lẽ ‘Ngài ấy’ sẽ có thể trấn áp được những rung động từ sâu bên trong Linh Giới. Còn nếu phương pháp này vẫn không thể giúp tôi thoát ra được khỏi đây hay giải quyết được vấn đề rung động bất thường này, lúc đó cậu hẵng báo cáo bí mật cho nghị viện.”
Cả anh và Lucien đều không phải là những kẻ ngu ngốc hay cố chấp. Nếu còn cách khác, họ tuyệt đối sẽ không giữ khư khư bí mật và để chuyện tồi tệ nhất xảy ra.
“Ngài ấy?” Lucien nghi hoặc hỏi.
Rhine trịnh trọng gật đầu: “Thủy tổ của Huyết tộc chúng tôi, sự tồn tại gần với Thần nhất, hóa thân chân chính của Ngân Nguyệt bất tử.”
Anh rất chú trọng cách dùng từ của mình, không dùng “bất diệt” mà chỉ dùng “bất tử”.
“Alterna?” Lucien đã thấy cái tên này trong nhiều cuốn sách của Ma pháp Nghị viện. Trong đó nói rằng, vị này, cũng như Giáo hoàng, là sinh vật tiến đến gần cấm địa của Thần nhất.
Tuy nhiên, vị này chỉ mới xuất hiện trong truyền thuyết, không có thứ hạng trong Danh sách Thanh lọc.
Khóe môi Rhine khẽ giật giật: “Cậu cũng có thể gọi Ngài là Etna. Giới tính vốn không tồn tại ngay từ đầu. Việc dùng phụ nữ để miêu tả thần linh, thiên nhiên, thực tại các thứ là một truyền thống xấu mà Ma pháp Nghị viện kế thừa từ Đế chế Ma thuật cổ đại. May mà còn có Giáo hoàng vẫn luôn là đàn ông, không thì…”
“Nếu là Ngài ấy thì tôi có thể thử…” Lucien vẫn tính sẽ mạo hiểm báo cáo bí mật về Linh Giới này nếu phương pháp không đáng tin cậy.
‘Cơ mà, nếu gặp được Ngài, liệu có thể xin Ngài cắt một miếng thịt, nhỏ một giọt máu hay nhổ một sợi tóc cho mình nghiên cứu được không nhỉ?’
Lucien, kẻ đã biến thành một tên cuồng nghiên cứu arcana, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Thấy cậu đã đồng ý, Rhine vuốt lại mái tóc bạc và nở nụ cười anh tuấn quen thuộc. “Không ngờ có một ngày chúng ta lại phải bận bịu đi cứu thế giới như thế này.”
‘Thật ra thầy tôi còn phải ngăn tôi hủy diệt thế giới cơ.’ Lucien thầm nghĩ. “Rhine, tôi phải bắt đầu kích hoạt vòng phép từ đâu đây?”
“Đầu tiên, hãy tới lâu đài cổ của tôi ở Dãy núi Hắc ám để lấy đi Mặt Nạ Biến Hình, ba vật phẩm phục vụ cho việc kích hoạt vòng phép và phần thưởng mà cậu xứng đáng nhận được. Tiếp đó, cậu hãy đến tế đàn của Kuo-toa ở hải vực ô nhiễm thuộc Vô biên Hải, Lăng mộ Nhân Sư ở sa mạc phía nam Đế quốc Gusta và cung điện dưới lòng đất của Vua Mặt Trời Thanos ở thủ đô Antiffler thuộc Thánh quốc Heilz. Nhớ là chỉ kích hoạt vòng phép vào đêm trăng bạc sáng nhất. Cuối cùng, trở về lâu đài cổ của tôi, thắp sáng tất cả đèn đuốc rồi đứng vào trong vầng sáng do ánh trăng bạc soi xuống và niệm chú kích hoạt.” Hình chiếu của Rhine bắt đầu lung lay như thể sức mạnh đang dần cạn kiệt.
‘Hải vực ô nhiễm? Sa mạc phía nam? Vua Mặt Trời?’ Lucien không lạ gì với ba cụm từ này. Không kể đến Vua Mặt Trời, hải vực ô nhiễm là thông tin cậu có được từ hồi đi lậu thuyền để đến Ma pháp Nghị viện, thậm chí còn đổi thông tin này lấy điểm arcana nữa. Còn về sa mạc phía nam, mới hai ngày trước, cậu đã được nghe từ Florencia rằng nơi này chính là nguồn mỏ urani, đồng thời còn từng nằm dưới quyền cai trị của một Đế quốc Ma thuật cổ đại mang tên Meshkate.
Ở thời kỳ cũ có ba đế quốc ma thuật là Sylvanas, Meshkate và Asso. Meshkate tập trung vào các loại ma thuật thuộc lĩnh vực Chiêu hồn, Ảo ảnh và Triệu hồi. Lãnh thổ của nó bây giờ chính là những nơi như sa mạc phía nam, ốc đảo và đầm lầy Cự Long ở xa hơn phía nam Đế quốc Gusta. Asso thì trứ danh vì hàng hải và các công trình dưới nước, v.v.. Lãnh thổ của nơi này ngày nay chính là Công quốc Calais, Vương quốc Brianne và các hòn đảo như quần đảo Ngọc Trai trên Vô biên Hải. Cuối cùng, phần lãnh thổ rộng lớn còn lại thì do đế quốc ma thuật hùng mạnh nhất là Sylvanas chiếm giữ.
Rhine cười khúc khích nói: “Một mình tôi thì không đủ khả năng dựng lên những vòng phép đó, chỉ có thể mượn sức mạnh từ tế đàn, lăng mộ và cung điện dưới lòng đất rồi quy tụ chúng về một nút giao không gian nhất định mà thôi. Đừng lo, chỉ cần gần đạt tới cao cấp, cậu sẽ có thể tận dụng tốt Mặt Nạ Biến Hình và các ma cụ trong lâu đài của tôi thôi. Như vậy đỡ nguy hiểm hơn là báo cáo cho Ma pháp Nghị viện. Vấn đề duy nhất là nửa năm có thể không đủ, mà tốc độ bay của cậu so với cấp cao thì chậm hơn nhiều. Ừm, nếu mà cậu đến đó sau khi trở thành cao cấp thì về cơ bản nó sẽ chỉ là một nhiệm vụ nguy hiểm bình thường thôi, nhưng…”
“Thực ra thì…” Lucien đành phải nói: “Tôi nghĩ vài ngày nữa là mình có thể khởi hành. Hiện tôi đã có thể tạm coi là một pháp sư cao cấp được rồi.”
Quá trình thực thể hóa thế giới nhận thức là phần khó nhất trong việc tấn thăng lên cao cấp. Khó thứ hai là khả năng thất bại khi tiến hành nghi lễ ma thuật, tiếp đó là việc phải phân tích một thần chú bậc sáu, và cuối cùng là linh lực và linh hồn có thể can thiệp trực tiếp vào thực tại. Và ở đây, Lucien đã hoàn thành được giai đoạn khó nhất, đồng thời cũng đã sắp phân tích xong một thần chú bậc sáu rồi.
Là người cũng có những hiểu biết nhất định về ma thuật, khi nghe Lucien nói vậy, Rhine liền hít sâu một hơi, sau đó nhìn quanh mộng cảnh, tự giễu cười nói: “Có phải bị mắc kẹt ở đây làm tôi đánh mất cảm nhận về thời gian rồi không? Mặc dù tôi không thể hiện diện trong giấc mơ của cậu khi cậu đã về Allyn, nhưng cậu cũng mới chỉ về đó có vài tháng thôi mà, phải không?”
Allyn là thành phố có mật độ vòng phép dày và được kích hoạt thường xuyên nhất. Nếu Rhine muốn phóng chiếu bản thân đến cho Lucien, các Grand Arcanist và Pháp sư huyền thoại sẽ phát giác ra dễ dàng.
“Chuyện này khó giải thích rõ ràng lắm.” Lucien ngọ nguậy mấy ngón tay.
“Nhàm chán. Cậu càng ngày càng nhàm chán. Cứ đà này thì khi trở thành huyền thoại, cậu sẽ còn tẻ ngắt hơn bây giờ nữa mất.” Rhine thở dài. “Vậy thì, mong cậu hãy hành động càng sớm càng tốt.”
Giấc mơ biến mất. Lucien mở mắt và nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi.
‘Rhine có lẽ đang che giấu điều gì đó. Xem ra anh ấy biết nhiều về Linh Giới hơn mình tưởng. Haiz, đôi khi biết nhiều bí mật quá cũng chẳng tốt lành gì.’ Nếu không muốn đợi ba năm sau yên ổn tiến hành nghi lễ ma thuật để tấn thăng thành pháp sư cao cấp mà muốn thực hiện bây giờ thì có khả năng sẽ phải đối mặt với thất bại. May thay, cậu còn có rất nhiều ma cụ mạnh mẽ.
Lucien bất chợt ngồi bật dậy, làm Alferris giật nảy mình vẫy đuôi, thiếu điều làm gãy mất cái ghế của Bàn tay Nhợt nhạt.
“Tôi không có làm gì cả!” Nó lớn giọng cường điệu.
Tiếc là không thể mang theo tên nhóc này đi cùng, không thì… Mặc dù lý do không mang Alferris theo được chủ yếu là vì bí mật, nhưng thứ hiện lên trong đầu Lucien lúc này lại toàn là cảnh nó khoắng sạch kho báu của Rhine.
‘Cơ mà rắc rối lớn nhất hiện tại là thầy không đồng ý cho mình ra ngoài trong thời gian này, nên viện cớ gì để rời đi bây giờ?’
……
Trong sảnh tiệc của một tòa ma tháp nào đó ở thành phố Heidler, những ngọn nến nhợt nhạt tỏa ra ánh sáng chập chờn, yếu ớt.
Lucien đứng ở đây mà có cảm giác như đang dự tang lễ. Trên tay cầm một ly rượu trắng, cậu băn khoăn không biết có nên uống hay không. Trong khi đó, Alferris lại không kiêng dè gì mà hứng thú tận hưởng đủ loại món ăn lạ, nào là món thịt rán trông như một đống giòi, nào là bánh mì có hình đầu lâu, lại còn có cả một đĩa nội tạng…
‘Mấy người này rốt cuộc là chiêu hồn sư hay là nghệ sĩ biểu diễn?’ Lucien bất lực lắc đầu. Đúng lúc này, Felipe trong chiếc áo khoác dài màu đen bước vào.
Y đi về phía Lucien, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi còn tưởng cậu không có gan đến Heidler mà đang bận lo trước lo sau vì cấp bậc ma thuật thấp chứ.”
“Tôi cũng tưởng anh không có gan đến xem tôi nhận giải Ngai vàng Bất tử chứ.” Lucien đáp trả. “Tôi là ủy viên hội đồng xét duyệt của nghị viện, đi đến một nơi nằm dưới sự quản lý của nghị viện thì có gì mà phải lo lắng?”
“Có cần tôi trực tiếp cung cấp cho thông tin về nghiên cứu liên quan đến ký ức tế bào không? Để mà nhỡ có bị ám sát thì còn có hy vọng sống lại.”
“Kết quả nghiên cứu của Arcanist cấp trung hay cấp thấp ấy à, tôi không tin cho lắm đâu.” Lucien lắc đầu.
Hai người trao đổi vài câu mỉa mai coi như chào hỏi. Đúng lúc này, một ông già khoác một chiếc áo choàng ma thuật lộng lẫy mang phong cách Meshkate bước về phía họ, tay cầm một ly vang đỏ. Ông ta đưa đôi mắt đỏ tươi nhìn Lucien và cất giọng lạnh lùng: “Evans, cảm ơn vì thí nghiệm phép màu.”
Nói dứt lời, ông ta quay người rời đi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
“Ai thế?” Lucien hỏi Felipe, người đang đứng trước mặt mình.
Trên khuôn mặt xanh xao của Felipe hiện lên một nụ cười: “Ngài Sousa, Arcanist cấp sáu, chiêu hồn sư bậc bảy, là thành viên cấp cao của tổ chức bọn tôi, đầu từng suýt nổ tung một lần. Có lẽ còn lâu lắm mới lên được bậc tám.”
Nói đến chuyện này, tâm trạng y phấn chấn hẳn lên.
“Trên đời này đúng là lắm điều cực chẳng đã.” Lucien lắc lắc ly rượu.
Đa phần các chiêu hồn sư đều không muốn nhìn thấy cảnh một pháp sư nguyên tố nhận giải Ngai vàng Bất tử, bởi vậy bữa tiệc này chẳng mấy sôi động, chỉ thỉnh thoảng mới có khách đến chào hỏi Lucien. Xét cho cùng, cậu dù thế nào cũng là một thành viên của Hội đồng Xét duyệt Arcana.
Một trong hai chủ tịch của Bàn tay Nhợt nhạt, Schokola, Đại pháp sư bậc chín, đồng thời là một lich vô cùng mạnh mẽ, khoác chiếc áo choàng ma thuật màu đen nặng nề bước lên sân khấu và mời Lucien cùng lên. Đằng sau ông ta là một xác ướp đang bưng một chiếc khay pha lê, bên trên là một chiếc áo choàng ma thuật màu đen được gấp gọn gàng, tỏa ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh đèn.
“Thí nghiệm phép màu của cậu Lucien Evans đã cho chúng ta thấy một khả năng về khởi nguồn của sự sống. Đây chính là bí ẩn mà mọi chiêu hồn sư đều đang tìm kiếm. Chúng tôi rất biết ơn đóng góp này.” Schokola nói vắn tắt. “Cậu xứng đáng với Ngai vàng Bất tử.”
Ai quên chi tiết này thì chap 179.