Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Stardust Project

(Đang ra)

Stardust Project

Gangseoul

Nhóm nhạc thần tượng hàng đầu - Stardust có các thành viên dần biến mất như cát bụi.Group từng có bảy thành viên kết thúc với bốn thành viên.

90 107

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

21 187

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

(Đang ra)

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

Fukami Oshio

Cậu trở thành một mạo hiểm giả, là thế hệ thứ ba của nhà trọ cha mẹ cậu sở hữu, và cuộc sống thứ hai của Yoshida cùng em gái lười nhác của mình bắt đầu.

7 415

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

17 192

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

107 2910

Vol 02 - Yến tiệc tử thần (136-181) - Chương 140 - Thị trấn Sương Mù

*Trans+Edit: Lắc

Mặc dù thị trấn Sương Mù cách ngã ba kia không xa lắm, nhưng đường gồ ghề khiến Lucien buồn nôn kinh khủng. Khi cậu đang định xuống xe để tự đi bộ, thị trấn nhỏ phía xa, nơi chỉ có hai con đường chính giao nhau, đã lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người.

Khi đi sâu vào rừng hướng tới thị trấn Sương Mù, đến cả ba vệ sĩ còn cảm thấy có phần rùng mình chứ chưa kể đến những người trên xe. Ngay cả Lucien, một pháp sư đã quen đối phó với đủ kiểu thí nghiệm rùng rợn, cũng có thể dễ dàng nhận thấy những thay đổi đang diễn ra xung quanh họ. Những cây sồi và bạch dương bình thường dần được thay thế bằng những cây tuyết tùng màu xám đen, chúng cao và dày đến mức khiến cho Lucien có cảm giác như mình đang quay trở lại rừng đen Melzer.

Tuy hiện tại chỉ còn cách thị trấn không xa, nhưng các vệ sĩ không ai dám lơi lỏng cảnh giác, nhất là vì cây cối xung quanh rậm rạp và cao lớn, rất thích hợp cho việc phục kích.

Rễ và mắt của những cái cây lớn trông như thể mặt của bóng ma. Betty vô thức nắm chặt cung và tên của mình hơn và lại gần xe của Lucien thêm một chút.

“Cây Wilfred…”

Từ cửa sổ xe, Lucien nhận ra cái cây này. Thực ra nó chẳng có gì đặc biệt ngoại trừ hình dạng rùng rợn. Ban đầu nó không được gọi là cây Wilfred, nhưng vì chiêu hồn sư nổi tiếng Wilfred có tình cảm đặc biệt với nó và trồng khắp demiplane của mình, nơi Ma Tháp tồn tại, thế nên cái cây này sau đó đã được trực tiếp đặt theo tên của ông ta và trở thành biểu tượng của sự xấu xa.

Hơn nữa, nguyên nhân thị trấn nhỏ kia có tên Sương Mù chính là do những cái cây xám đen này, nhờ chúng mà nơi đây trông như thể bị một lớp sương mù bao phủ vậy.

Khi xe tiến vào thị trấn, Lucien nhìn thấy một nhóm thợ đốn gỗ đang về nhà sau khi xong công việc. Khuôn mặt họ vô cảm, đôi mắt mờ mịt và đờ đẫn, như thể mọi nhiệt huyết của họ đã bị công việc lao động lặp đi lặp lại ngày qua ngày xóa sạch.

“Mình thà chết còn hơn để tương lai thành ra như vậy.” Betty ngoái nhìn những người thợ đốn gỗ và lẩm bẩm đầy cảnh giác.

Ngay khi xe ngựa dừng lại trước quán trọ duy nhất của thị trấn Sương Mù, Wise, người đã im lặng một lúc khá lâu, vội vàng nhảy ra khỏi xe và bắt đầu nôn mửa.

“Ngài ổn chứ, ngài Wise?” Betty lo lắng hỏi. “Ngày mai có lẽ ngài nên đi bộ cùng chúng tôi đi. Ngồi xe ngựa hẳn là xóc lắm.”

“Tôi không sao.” Wise thẳng lưng lên một chút. “Cảm ơn vì đã hỏi thăm, Betty.”

Ở phía bên kia, Joanna đang giúp hai mẹ con Lena xuống xe. Cô quay sang Lucien và nói. “Trông ngài có vẻ ổn nhỉ, ngài Evans.” Joanna mỉm cười. “Ngài quả thực mạnh hơn tôi nghĩ.”

“Lúc đó tôi đang ngủ.” Lucien cũng cảm thấy không được khỏe cho lắm. Cậu đã cố phân tích một số cấu trúc ma thuật để quên đi cơn buồn nôn.

Khi Joanna đi ngang qua Lucien, cô thấp giọng nói nhẹ nhàng. “Tôi không chỉ nói về chuyến đi. Cảm ơn, ngài Evans, vì đã bỏ qua cho sơ suất của Betty.”

Lucien có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cậu gật đầu. “Tôi biết Betty đã cố gắng hết sức.”

Simon vốn đang đứng ở phía bên kia cũng đi tới, thấp giọng nói với Lucien. “Nếu Betty không nói, chúng tôi cũng chẳng biết chính ngài đã giết Chris.”

Lucien thản nhiên nhún vai, cậu nghĩ Betty chắc chắn sẽ rút ra được bài học cho riêng mình sau khi xong nhiệm vụ này.

Lena bế theo đứa bé đang ngủ bước đến chỗ Lucien rồi đưa cậu một Nar. “Cảm ơn, ngài Evans, vì đã cho tôi đi chung xe ngựa.”

“Không có gì.” Cậu nhận lấy đồng xu.

Lena mỉm cười. “Tôi sẽ ghi nhớ lòng tốt của ngài, ngài Evans. Bây giờ tôi đi thăm chị họ Kaelyn của mình đây.”

“Tạm biệt.” Lucien giờ đã quen với những cụm từ được sử dụng trong thế giới này.

Lena khẽ khuỵu gối chào rồi xoay người đi. Lucien không nhìn thấy, nhưng khi cô quay lưng về phía cậu, sắc mặt cô đột nhiên có chút u ám.

Hướng mà Lena cùng đứa bé đang đi tới dẫn đến một cây cầu đá, phía sau là một lâu đài cao lớn màu đen. Phong cách kiến trúc vòm cung, đỉnh nhọn và tính trang nghiêm của nó ngay lập tức cho thấy lâu đài này được xây dựng từ thời hậu kỳ của Chiến tranh Bình minh.

“Đó là lâu đài của Nam tước Habearo. Ông ấy là lãnh chúa của thị trấn Sương Mù cùng những ngôi làng và thị trấn khác trong khu vực quanh đây.” Simon chỉ vào lâu đài và giải thích cho Lucien, không hề biết có lẽ cậu còn am hiểu nhiều hơn mình về bối cảnh của nơi này. “Khi còn trẻ, ông ấy là một hiệp sĩ xuất sắc, nổi tiếng với những hành động đầy anh hùng như quét sạch những tên cướp khét tiếng và tham gia cuộc nội chiến giữa các lãnh chúa bên trong Đế quốc Gusta. Rất nhiều câu chuyện được các du ca kể lại đều dựa trên những câu chuyện có thật của ông ấy, câu chuyện về một vị anh hùng chân chính.”

“Đáng tiếc là Nam tước Habearo đã không thể đột phá để trở thành một Đại hiệp sĩ, rồi khi bước qua tuổi sáu mươi, tình trạng sức khỏe của ông ấy sa sút hẳn. Sau khi con trai ông rời bỏ thị trấn đi du hành, Nam tước Habearo kể từ đó đến nay rất hiếm khi rời khỏi lâu đài của mình. Nhưng thỉnh thoảng ông ấy vẫn cho mời một số nhạc sĩ đến thăm lâu đài, bởi tôi nghe nói ông ấy khá yêu thích âm nhạc.”

“Chà, có là anh hùng thì rồi cũng sẽ đến lúc phải già đi.” Wise thở dài. “Ngoại trừ Thần, trên đời này chẳng điều gì có thể tồn tại mãi mãi.”

“Có lẽ âm nhạc cũng có thể trường tồn với thời gian.” Lucien nhận xét. Betty cảm thấy có chút buồn bã trước những lời của Wise, nhưng Lucien lại không bị ảnh hưởng nhiều bởi sự thật này, bởi nếu có thể trở thành một pháp sư cấp cao, cậu có thể sống lâu hơn người bình thường rất nhiều.

“Chà… có ai biết rằng cô Kaelyn, chị họ của Lena, thực chất là vợ của quản gia Nam tước Habearo không?” Joanna chuyển chủ đề.

Trong mắt Joanna và những mạo hiểm giả khác, ngay cả quản gia của một nam tước cũng là một người quan trọng.

Bước vào quán trọ, một người phụ nữ đứng sau quầy nhìn Lucien, người này cũng toát ra vẻ lạnh lùng, đôi mắt đờ đẫn. “Nếu muốn ở lại qua đêm, vui lòng đăng ký tên và ngày sinh.”

“Cô Branka, có chuyện gì vậy? Chúng tôi vài tháng trước đã từng ở đây rồi mà. Cô không nhớ chúng tôi sao?” Joanna hỏi. “Trông cô có vẻ không ổn.”

Lần trước khi Joanna và Simon ở đây, Betty không có mặt vì lúc đó cô còn đang bận trốn đi tiêu xài tiền thưởng của mình ở Korsor.

“Roy chết rồi, vì bệnh.” Branka lẩm bẩm. “Nó mới có mười tuổi. Nó đã được Thần triệu gọi.”

“Kể từ lần cuối chúng tôi gặp Roy mới chỉ có vài tháng trôi qua thôi mà…” Joanna cúi đầu, rồi nhỏ giọng giải thích với Lucien. “Roy là con trai út của cô Branka.”

Wise làm dấu thánh giá trước ngực. “Cầu cho cậu bé có được một cuộc sống vĩnh hằng trên thiên đường.”

Sau khi mặc niệm cho cậu bé đã khuất, Joanna cẩn thận hỏi người phụ nữ. “Cô Branka, lần trước khi chúng tôi đến đây, tôi không nhớ mình phải đăng ký ngày sinh.”

Trong số bất kỳ quốc gia hay thành phố nào mà Lucien từng đặt chân tới, không một nơi nào có yêu cầu như vậy cả

“Đây là mệnh lệnh của ngài Nam tước. Tôi không biết lý do…” Branka từ tốn trả lời.

Ngày sinh không phải là thông tin bí mật, vì nó rất dễ để tìm thấy khi xác minh danh tính của một người. Tuy nhiên, khi Habearo nhấn mạnh vào yêu cầu ngày sinh, Lucien lại có cảm giác kỳ lạ. Nếu đây mà là những câu chuyện ma cậu từng đọc ở kiếp trước thì có thể làm được nhiều thứ với ngày sinh cụ thể. Thế nhưng ở thế giới này cậu lại không hề xa lạ với ma thuật. Ít nhất thì cuốn Chiêm tinh và Ma thuật Nguyên tố không có nhắc đến bất kỳ điều gì về mối tương quan giữa ngày sinh và ma thuật.

Trong khi Lucien cảm thấy điều này khá đáng ngờ thì các mạo hiểm giả và Wise lại không thực sự quan tâm. Tất cả những gì họ muốn bây giờ là được nghỉ ngơi thật tốt.

“Anh chỉ mới hai mươi chín thôi sao, Simon.” Lucien đùa. “Tôi còn tưởng anh ba tư ba lăm rồi đấy…”

Simon thực sự trông già hơn so với tuổi thật của mình. Anh gãi đầu nhìn Joanna. “Tôi biết… Hồi tôi kết hôn với Joanna năm hai mươi tuổi, có khách còn nghĩ tôi là cha của cô ấy…”

Joanna hai mươi bảy tuổi, Betty mười sáu và Wise hai mươi hai.

Lucien cảm thấy buồn cười. Rồi theo sau Wise, cậu chỉ để lại họ của mình trên booklet. “Evans… 26 tháng 6 năm 798 Thánh Lịch.” Bỗng Lucien khựng lại một chút. Cậu băn khoăn không chắc liệu mình có nên để lại ngày sinh thực sự ở thế giới cũ của mình hay không.

“Ôi trời…! Ngài Evans, ngài thậm chí còn chưa đến mười tám nữa!” Betty ngạc nhiên.

Cả Simon và Joanna cũng đều cảm thấy như vậy.

“Cũng sắp rồi, còn hai ngày nữa thôi.” Lucien thản nhiên trả lời.

“Ngài đúng là thần tượng của tôi, ngài Evans! Tôi hy vọng mình sẽ có thể trở thành một cận vệ hiệp sĩ cấp cao như ngài trước khi tròn mười tám tuổi!” Betty mắt sáng bừng lên vì hào hứng.

Cô đã vô tình làm lộ sức mạnh của Lucien một cách bất cẩn trước mặt người khác.

“Thế nên em phải được đào tạo hiệp sĩ chính thức trước đã.” Nắm bắt cơ hội, Joanna giảng giải cho cô. Kể từ khi cha mẹ họ qua đời, Joanna luôn đóng vai trò vừa là chị gái vừa là mẹ của Betty.

Đến giờ ăn tối, một người phụ nữ tóc vàng bước vào quán trọ với hai lính canh theo sau. Cô nhìn quanh và nhanh chóng nhận ra Lucien cùng những người khác đang ở khu vực tiền sảnh không mấy đông đúc.

“Xin lỗi, cho phép tôi hỏi liệu cậu có phải là cậu Evans không?” Cô bước đến chỗ Lucien và mỉm cười lịch sự hỏi.

“Vâng, là tôi. Tôi có thể giúp gì cho phu nhân?” Lucien đại khái đã đoán ra người phụ nữ này là ai.

“Rất vui được gặp cậu, cậu Evans.” Người phụ nữ gật đầu. “Tôi là chị họ của Lena, Kaelyn. Tôi đến đây để cảm ơn vì đã đưa Lena trở về.”

“Không có gì đâu, phu nhân. Không phải chuyện gì to tát cả.” Lucien lịch sự đáp, nhưng thực chất cậu lại một lần nữa dấy lên sự nghi ngờ: không phải đáng lẽ Lena cũng nên ở đây sao? Việc chị họ của Lena tự mình mang theo lính canh đến đây để cảm ơn đối với Lucien mà nói là khá kỳ lạ.

Kaelyn nhìn Lucien, rồi tới Betty, sau đó tiến một bước về phía Wise. “Nam tước Habearo đã hỏi Lena về chuyến đi, và em ấy đã kể với ngài lãnh chúa rằng có một chàng trai trẻ rất tài năng có thể chơi đàn hạc rất giỏi. Tôi nghĩ đó là cậu, phải không? Cậu Wise?”

“Tôi vô cùng vinh dự, thưa phu nhân.” Wise khẽ cúi đầu trước Kaelyn.

“Nam tước Habearo rất yêu âm nhạc, vì vậy ngài ấy muốn mời cậu Wise tới lâu đài của mình để cùng nhau trao đổi ý kiến về âm nhạc. Và tất nhiên, ngài Habearo cũng rất quan tâm đến trải nghiệm du hành của cậu, cậu Evans. Không biết hai vị có muốn ghé thăm lâu đài làm khách hay không?”

Lucien chưa kịp nói, Wise đã mỉm cười đáp. “Chắc chắn rồi. Ngài Habearo là thần tượng của tôi mà… Ngài ấy là một anh hùng.”

Kaelyn gật đầu và quay sang Lucien. “Còn cậu thì sao?”

“Tôi chỉ lo cho các vệ sĩ của tôi…” Lucien chỉ vào ba người vệ sĩ của mình.

Vì có vẻ như Nam tước chủ yếu chỉ hứng thú với âm nhạc của Wise, vậy nên Lucien cảm thấy nếu đi cùng cũng không sao cả. Ngoài ra, Habearo, một người đã tới phía nam lục địa phiêu lưu trong một thời gian dài, có lẽ sẽ là một đối tượng phù hợp để hỏi về lâu đài kia.

Kaelyn nở một nụ cười lịch sự. “Ngài Nam tước cũng mời cả họ nữa. Do đã từng đi thám hiểm nên ngài ấy cũng rất thích những mạo hiểm giả trẻ trung nhiệt huyết.”

“Chúng tôi cũng có thể đi sao?” Cả Betty và Joanna đều tỏ ra phấn khích, ngay cả Simon cũng không khỏi bộc lộ ra sự vui mừng.

“Phu nhân Kaelyn, tối nay Lena cũng sẽ có mặt chứ?” Betty hỏi trong khi họ đang băng qua cây cầu đá để tới lâu đài.

“Không đâu. Em ấy cần nghỉ ngơi.” Kaelyn trả lời ngắn gọn.

Betty có chút thất vọng. “Tôi khá là nhớ đứa bé dễ thương của Lena.”

Kaelyn không đáp lại mà chỉ dẫn Lucien và những người khác tới lâu đài sau khi đi hết cây cầu.

Lucien dùng câu May God be with you (Cầu Chúa ở bên bạn). Đây là cách nói mà ban đầu được mọi người trong Công Giáo sử dụng để ước những điều tốt đẹp khi tạm biệt một ai đó. Trải qua thời gian, nó biến thành “goodbye” và được sử dụng rộng rãi hơn trên toàn thế giới.