Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Vol 02 - Yến tiệc tử thần (136-181) - Chương 143 - Nhà Hunt

*Trans+Edit: Lắc

Nam tước Habearo không ngờ đòn tấn công lại đến đột ngột như vậy. Ông ta đã cho rằng đây chỉ là khoảng nghỉ trước bữa tối, và ông ta sẽ kịp hồi phục trong vài phút. Tuy nhiên, Lucien lại tới vô cùng nhanh và dứt khoát.

Cậu ta không biết chữ “do dự” viết thế nào chắc?

Hoàn toàn bất ngờ, chiếc cốc bạc đã sắp đầy trong tay Nam tước bị hỏa tiễn ma thuật bắn cho nát vụn.

Chất lỏng màu đỏ bên trong bắn tung tóe khắp nơi, mảnh vỡ rơi xuống tấm thảm dày có những biểu tượng kỳ lạ bên trên, khiến cho gần như không có âm thanh nào phát ra.

Nam tước và Kaelyn hoàn toàn giật mình. Cả hai đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tận dụng thời cơ, Lucien thi triển Băng nhận Palmeira, ba lưỡi đao băng bắn thẳng vào Nam tước.

Khi những lưỡi đao chuẩn bị chạm đến mình, Habearo đã hoàn hồn trở lại. Ông ta gầm lên giận dữ và hung hãn vung nắm đấm phải đấm vào một trong những lưỡi đao, đồng thời giơ tay trái lên chắn trước mặt và cổ. Tay và mặt của ông ta được một lớp ánh sáng xám bao phủ, trông như thể chúng được làm từ đá cứng vậy.

Một trong những lưỡi đao đã bị nắm đấm đá của Nam tước đập nát, nhưng ngay lúc đó hai lưỡi đao còn lại cũng găm trúng vào ông ta - một vào cánh tay trái và một vào chân. Mặc dù chúng không gây ra nhiều sát thương nhưng cũng đã tạm thời làm ông ta đóng băng ngay tại chỗ.

Khi Lucien đang chuẩn bị thi triển một thần chú khác, một tia hắc ma thuật bắn thẳng vào Tinh Thuẫn vô hình đang bao phủ quanh người cậu. Ngay khi bị bắn trúng, tấm khiên trước đó còn vô hình liền tỏa ra ánh sao và bảo vệ người ở bên trong.

Lucien không ngờ rằng Kaelyn hóa ra lại là một pháp sư học việc!

Tuy thần chú của Kaelyn không đủ mạnh để làm tổn thương Lucien, một pháp sư thực sự, nhưng nó vẫn có thể câu giờ để giúp Nam tước thoát khỏi lớp băng.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, lớp băng bao phủ quanh người Habearo liền sụp đổ. Sau khi được giải phóng khỏi trạng thái đông cứng, ông ta từ bỏ ý tưởng quay lại để lấy thanh kiếm trên bàn, thay vào đó, người đá này lao thẳng vào Lucien. Ông ta quyết định tấn công ngay lập tức để khiến tên pháp sư không có thời gian thi triển bất kỳ thần chú nào.

Nắm đấm phải của Habearo đánh trúng Tinh Thuẫn của Lucien một cách dữ dội, khiến chiếc khiên bắt đầu nứt. Từng có kinh nghiệm chiến đấu với các pháp sư, Habearo lập tức đổi góc tấn công tiếp.

Lucien không hề hoảng loạn. Tận dụng tối đa khoảng thời gian mà chiếc khiên câu cho ngay trước lúc vỡ tan thành từng mảnh, cậu thi triển thần chú bậc một, Ngủ.

Từ tâm là Lucien, những làn sóng ánh sáng màu xanh lục tỏa ra theo vòng tròn.

Ngay khi sóng ánh sáng chạm vào Kaelyn, đôi mắt cô ta trở nên lừ đừ, và rồi ngay giữa trận chiến, cô ta ngáp dài sau đó ngã xuống sàn ngủ say.

Dù cơ thể bằng đá của Habearo rất mạnh mẽ, ông ta vẫn bị cảm giác mệt mỏi nặng nề tấn công, như thể đang trải qua quá trình lão hóa đột ngột, cử động của ông ta cũng khựng lại một chút.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng rực rỡ xuất hiện trên tay trái của Lucien, cậu ném ra một quả cầu lửa cỡ đầu người về phía Nam tước.

Mặc dù phản ứng bản năng của Habearo đã giúp ông ta thoát khỏi mệt mỏi ngay lập tức nhưng Nam tước vẫn không kịp tránh hoàn toàn.

Quả cầu lửa nổ tung, cánh tay phải của Habearo tức thì bị ngọn lửa nuốt chửng. Vụ nổ dữ dội hất văng ba cái xác của đứa bé, cậu bé và thiếu niên sang phía đầu bên kia của căn phòng.

Một thứ máu pha trộn giữa mùi thối rữa và tanh tưởi nào đó chảy ra từ cơ thể bằng đá của Nam tước. Khuôn mặt Habearo bắt đầu già đi rõ rệt.

Hoàn toàn phát điên, ông ta hú hét và lao vào Lucien một lần nữa.

Nâng Alert lên đỡ đòn tấn công của Nam tước, cậu có thể thấy ngay cả thanh kiếm của mình cũng đang bị bụi đá bao quanh, như thể chẳng mấy chốc nó cũng sẽ biến thành đá.

Trước khi sức mạnh của Habearo có thể gây ra bất kỳ tổn hại thực sự nào cho thanh kiếm, Lucien kích hoạt Hào quang Mặt trời.

Một chùm tia thánh quang xuất hiện và dội thẳng vào Nam tước.

“Thánh quang?!” Habearo kêu lên.

Ánh sáng thiêu đốt lớp da của Nam tước và cuối cùng bóc đi phần đá cứng bao phủ cơ thể ông ta. Nhìn thấy cơ thể mình đang thối rữa với tốc độ mà mắt thường có thể thấy rõ, Nam tước sợ hãi, nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại và tỏ ra nhẹ nhõm, như thể một tù nhân đã chờ đợi sự phán xét từ rất lâu rồi.

Tắm trong thánh quang, lão hóa và chết đi trong đó, ông ta lẩm bẩm như thể đang mơ. “Da ta mất đi vẻ tươi sáng rồi, giống như một thứ quả khô héo…”

“Khuôn mặt ta đầy những nếp nhăn, cả người ta cũng vậy…”

“Sức mạnh của ta, tốc độ của ta suy yếu nhanh đến độ không thể cứu vãn được nữa rồi…”

“Cảnh đẹp ta không thể ngắm, mỹ thực ta không thể nếm…”

“Nhiệt huyết của ta phai nhạt… ngay cả khi ôm một cô gái trẻ đẹp trong tay cũng…”

Nghe ông ta nói, Lucien cau mày, nhưng Nam tước vẫn tiếp tục. “Tại sao con người lại già đi?”

“Tại sao khi con người già đi, mọi hạnh phúc đều biến mất?”

“Thiên đường của Thần ở đâu?”

Mặc dù Lucien không thực sự hiểu được nỗi đau của việc già đi nhưng cậu vẫn phần nào bị sốc. Cậu rất biết ơn vì đã chọn con đường pháp sư, bởi nhờ đó mà cậu vẫn có thể tìm được cơ hội để sống lâu hơn người bình thường.

Một khi trở thành pháp sư cao cấp, con người ta có thể sống trên hai trăm tuổi, sau đó có thể chuyển sang các nghi lễ ma thuật hoặc dùng ma dược để kéo dài tuổi thọ thêm nữa, chẳng hạn như Chuyển hoán Lich, mặc dù nhiều người đã chết trong quá trình này.

Ngay cả pháp sư trung cấp hoặc sơ cấp cũng có thể tìm ra nhiều cách để sống lâu hơn.

Đôi mắt Nam tước từ từ nhắm lại. Cuộc đời tội lỗi của ông ta cuối cùng cũng chấm dứt.

Lucien cảm thấy thật may mắn vì đã quyết đoán và hành động kịp thời, bởi nếu để Nam tước hoàn thành nghi thức và khôi phục sức mạnh của một hiệp sĩ cấp hai, đó có lẽ sẽ là dấu chấm hết cho cậu.

Tuy nhiên, sau khi giết Nam tước, linh tính bất an vẫn còn đọng lại. Điều mà cậu cảm thấy nghi ngờ nhất là, tại sao ngay cả khi trận chiến gần kết thúc rồi mà Habearo vẫn không hề sử dụng bất kỳ phép thuật Chiêu hồn nào.

Lucien cau mày, bởi cậu biết chỉ có một lời giải thích khả dĩ cho việc này: Bản thân Nam tước không phải là một chiêu hồn sư, mà là có một kẻ khác đã xúi giục và dụ dỗ Habearo sử dụng những sinh mệnh tươi trẻ để duy trì tuổi xuân thông qua hắc ma thuật.

Vì vậy, sau khi trói Kaelyn lại, Lucien đánh thức cô ta dậy.

Ngay khi Kaelyn mở mắt ra, cô ta nhìn thấy một đôi đồng tử đen láy, trong đó chứa đựng một bầu trời đầy sao. Cậu đang sử dụng khả năng thôi miên của mình lên cô ta.

“Ngài Evans, ngài muốn tôi làm gì?” Kaelyn hỏi, giống như một cô bé đang nói chuyện với người mà mình ngưỡng mộ. Cô hoàn toàn phớt lờ âm thanh chiến đấu ầm ĩ ở bên kia lâu đài.

Cụ thể hơn, thứ mà Lucien đang sử dụng lúc này là thần chú bậc một có tên là Mê Hoặc, nó sở hữu khả năng điều khiển tâm trí của một người có linh lực yếu hơn người niệm phép. Trừ phi mệnh lệnh đưa ra xung đột mạnh với ý chí của người bị điều khiển, còn không thì trong hầu hết các trường hợp, người bị điều khiển đều sẽ tuân theo mệnh lệnh của người niệm phép.

“Nói đi, cô học thần chú và nghi lễ chiêu hồn từ ai?” Lucien hỏi thẳng.

“Chồng tôi, Hunt, hay chính là quản gia của ngài Nam tước, Cork.” Kaelyn mỉm cười, như thể cô ta đang rất vui mừng vì đã cung cấp được thông tin hữu ích cho Lucien. “Mấy năm trước, khi được mời làm công chức của ngài Nam tước, anh ấy đã bắt đầu xúi giục ngài Nam tước kéo dài tuổi thọ của mình bằng sức mạnh chết chóc do những đứa trẻ vị thành niên chết yểu tạo ra. Đổi lại, anh ấy sẽ có thể sử dụng những xác chết ấy cho việc thí nghiệm và nghiên cứu ma thuật của mình sau đó. Để ngụy trang tốt hơn, anh ấy về sau đã được ban cho danh phận quản gia.”

“Cork… Hunt… Kaelyn Hunt…?!” Lucien sửng sốt. “Hai người là gia đình nhà Hunt đến từ Bonn sao?”

Kaelyn Cork thực chất lại chính là phu nhân Hunt, người mà Lucien đang tìm kiếm để thực hiện lời hứa với cô bé Revenant.

‘Chuyện quái gì đã xảy ra với họ vậy?’ Lucien tự hỏi.

Ngay khi nghe nhắc đến Bonn, tâm trạng của Kaelyn bắt đầu trở nên bất ổn, chấn thương tinh thần nặng nề đã giải thoát cô ta khỏi thần chú của cậu. “Làm sao cậu biết chúng tôi đến từ Bonn?! Cậu là ai!”

“Người dân ở Bonn nói với tôi rằng phu nhân Hunt là một người phụ nữ xinh đẹp và tốt bụng, luôn sẵn sàng chìa tay giúp đỡ người khác, đặc biệt là chăm sóc trẻ em. Vậy tại sao cô lại thành ra thế này? Tại sao cô lại giúp chồng mình giết những đứa trẻ khác?” Lucien không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô. Thấy tâm trạng của Kaelyn bất ổn, cậu quyết định dùng lời lẽ để khiến cô ta suy sụp nhiều hơn nữa. Bởi suy cho cùng, rất khó để sử dụng Mê Hoặc với một người có tâm trạng cứ liên tục dao động lên xuống.

Kaelyn sửng sốt, như thể những lời Lucien vừa nói đã đâm trúng tim cô ta, vài giây sau cô ta bắt đầu cười như điên như dại. “Tôi… tôi xinh đẹp? Tôi sẵn lòng giúp đỡ mọi người? Hahahaha… Cậu biết tôi nhận lại được gì từ lòng tốt của mình không? Con gái tôi bị bắt cóc và mất tích mười năm trời, còn chồng tôi thì biến thành một con quái vật. Giờ đây, khi chứng kiến những bậc cha mẹ đau lòng như thế nào khi mất con, tôi mới cảm thấy mình không cô đơn, mới có cảm giác mình có tri âm!”

“Vậy Hunt đâu…” Lucien vẫn bình tĩnh hỏi.

“Anh ấy đang hoàn thành thí nghiệm ở nghĩa trang.” Kaelyn cười khẩy. “Nếu không phải vì anh ấy không thể rời khỏi đó, và nếu không phải vì cái thanh kiếm phi phàm của cậu làm ngài Nam tước cảnh giác thì bọn tôi đã giết cậu từ lâu rồi chứ không cần phải tốn thì giờ để chuẩn bị cái bữa tối ngu ngốc kia.”

“Thí nghiệm…” Nghe xong, Lucien liền cảm thấy có điềm chẳng lành.

“Taylor bây giờ đã là một con quái vật rồi. Anh ấy vẫn bí ẩn và mạnh mẽ như xưa, nhưng lại chẳng còn là người ân cần chu đáo như hồi ở Bonn nữa.” Kaelyn lẩm bẩm như thể chỉ đang tự nói với chính mình.

“Bí ẩn và mạnh mẽ…” Lucien đột nhiên nhận ra rằng trước đây mình đã đoán sai. Cậu những tưởng Hunt khi đến vùng đất này mới biến thành chiêu hồn sư, bởi nơi này ngày xưa được biết đến với việc sản sinh ra rất nhiều pháp sư hệ Chiêu hồn, tuy nhiên, có vẻ như Hunt đã là một chiêu hồn sư từ khi còn ở Bonn lận!

“Cốc, cốc, cốc…” Có thứ gì đó nhẹ nhàng gõ vào cửa sổ.

Khi Lucien ngoái lại nhìn, cậu lập tức kinh ngạc. Có một con cú xám đang đứng ngoài cửa sổ phòng ngủ, hay nói chính xác hơn là một con cú chết, vì toàn thân nó về cơ bản đều đã thối rữa, xương trắng lộ hẳn ra ngoài.

Trong lúc Lucien đang nhìn chằm chằm vào nó, con cú cũng nhìn lại cậu và Kaelyn bằng đôi mắt lạnh lùng, đồng thời vẫn không ngừng dùng mỏ gõ vào cửa sổ.