*Trans+Edit: Lắc
“Ngươi thì có cái gì có thể làm ta quan tâm?” Lucien nhẹ nhàng mỉm cười nói.
“Thưa ngài… Nếu ngài có hứng thú với thông tin mà tôi cung cấp thì làm ơn hãy tha lỗi cho tôi.” Chris rơm rớm nước mắt.
“Còn tùy xem thông tin của ngươi giá trị đến mức nào đã. Quyền đánh giá nằm trong tay ta. Ngươi có thể chọn nói hoặc không.” Lucien nắm chặt thanh kiếm của mình.
Dù Chris đã sợ chết khiếp, mồ hôi mồ kê nhễ nhại hết cả rồi nhưng nước mắt nước mũi của hắn vẫn chỉ là một hành động mà hắn thể hiện nhằm mục đích cầu xin sự thương xót. Lúc này hắn không dám tỏ ra do dự hay phản đối. “Hôm… hôm nọ tôi đã nhận được một lá thư mời ạ.” Chris lắp bắp.
“Ngươi ‘nhận’ được?” Lucien khẽ nghiêng đầu.
“Tôi trộm… Tôi đã trộm lá thư mời ạ.” Chris lúng túng sửa lại, nhưng rồi vội vàng giải thích. “Nó trông giống như một lời mời tụ họp của các hắc pháp sư.”
“…” Lucien không đáp lại, mặc dù trái tim cậu đã đột ngột hẫng mất một nhịp.
Là một tên trộm lành nghề, từ lúc bị Lucien chĩa kiếm vào cổ họng, Chris vẫn không hề từ bỏ việc cố gắng tìm cơ hội đào thoát. Tuy nhiên, khi nhận ra mình đang phải đối mặt với một hiệp sĩ thực thụ đã thức tỉnh ‘Phước lành’, hắn tuyệt không dám hành động liều lĩnh. Thứ tốc độ và linh hoạt mà hắn tự hào chẳng là gì khi đứng trước một hiệp sĩ. Trừ phi không còn hy vọng cầu xin sự khoan dung, còn không Chris sẽ không mạo hiểm.
Thấy Lucien không cố tấn công mình, Chris dần dần khống chế được sự sợ hãi mà nói năng mạch lạc. “Thưa ngài… Đó là nơi tập hợp của các hắc pháp sư cấp thấp. Đây sẽ là một cơ hội tuyệt vời để lập nên một chiến công anh hùng và vĩ đại dành cho bất kỳ hiệp sĩ nào.”
“Đưa ta xem thư mời.” Lucien cố nén sự phấn khích và nghiêm giọng ra lệnh.
Dưới sự giám sát của cậu, Chris lấy từ túi áo ra một mảnh giấy nhỏ được gấp gọn gàng.
“Đây ạ, thưa ngài. Vài ngày trước, một du khách thần bí đã đến trấn Răng Rồng. Vì cái cách hắn ta tiêu tiền khá là buông thả nên tôi đã bám theo khi hắn rời thị trấn. Tuy nhiên hắn không đi đường chính mà đi xuyên qua khu rừng gần đó. Tôi đã chứng kiến hắn sử dụng thứ hắc ma thuật độc ác và đáng sợ để giết một đám quái thú cố gắng tấn công mình!”
Lucien cầm lấy mảnh giấy và mở nó ra bằng tay trái. Chỉ liếc sơ qua, cậu đã ghi xong lá thư mời này vào thư viện tinh thần của mình.
“Vào ngày thứ Sáu thứ hai của Tháng Lửa, khi vầng trăng bạc mọc lên trên bầu trời, chúng tôi kính mời các bạn, những pháp sư và pháp sư học việc, đến vùng đất mà trước đây thuộc sở hữu của Wilfred và tham dự một yến tiệc tử thần sẽ được tổ chức tại lâu đài Carendia để chào đón một quý ông tới từ trụ sở của Ma pháp Nghị viện.”
Không có tên, cũng không có chữ ký. Đây là một lá thư mời kỳ lạ. Tuy nhiên, nó đã khơi dậy niềm hứng thú lớn lao của một pháp sư trong lòng Lucien.
Thấy cậu không ngay lập tức ngắt lời, Chris lại tiếp tục nói để cung cấp thêm thông tin nhằm lấy lòng cậu. “Lúc theo dõi hắn, tôi đã không nhận ra hắn cũng là mục tiêu của một nhóm mạo hiểm giả khác. Sau nhiều đợt chiến đấu với đám quái thú, nhóm mạo hiểm giả đó đã tấn công du khách này. Ban đầu thì hắn không gặp bất lợi đâu, vì hắc ma thuật của hắn mạnh hơn nhiều so với những gì bọn chúng tưởng, nhưng rồi khi tất cả đều đã kiệt sức thì lại bị một nhóm cướp khác bao vây, sau đó cả du khách kia lẫn đám mạo hiểm giả đều bị giết sạch.”
Nghe Chris nói, Lucien khá chắc du khách kia là một pháp sư học việc.
“Vậy là ngươi đã lợi dụng chuyện đó và lấy được lời mời này?” Lucien hỏi.
“Vâng… đúng vậy, thưa ngài.” Chris ngoan ngoãn trả lời.
“Vậy tại sao ngươi không báo cáo cho giáo hội? Ngươi có thể được thưởng nhiều hơn mà?” Cái tên Wilfred không xa lạ gì với Lucien. Từ các ghi chép lịch sử và văn học cổ đại, Wilfred là một trong số ít những chiêu hồn sư bậc huyền thoại của Đế chế Ma thuật cổ đại, tuy nhiên, ông ta đã bị giết trong cuộc vây bắt do các Đại hồng y của giáo hội thực hiện, thậm chí cả Ma Tháp được xây dựng bên trong demiplane của ông cũng bị phá hủy. “Ngoài ra thì, ngươi biết gì về lâu đài Carendia?”
“Tôi là một kẻ lừa đảo bước đi trong bóng tối. Nếu giáo hội mà phát hiện ra, tôi sẽ bị trói vào giá treo cổ mất.” Chris thành thật trả lời. “Và tôi chẳng biết gì về lâu đài này cả. Trên thực tế, tôi đã đề cập đến tên của nó một vài lần với những người ở Hiệp hội Mạo hiểm giả và Hiệp hội Kẻ lừa đảo tại Korsor rồi, nhưng chưa có một ai từng nghe đến nơi này trước đây. Tôi đoán… Tôi đoán đó là mật mã giữa các hắc pháp sư với nhau. Ừ thì… ít nhất đám lừa đảo bọn tôi cũng thường hay làm như thế.”
Lucien khá thất vọng, ở một đất nước hoàn toàn xa lạ đối với cậu như thế này, quả thực có quá ít manh mối có thể giúp cậu định vị được nơi đó.
“Hiểu rồi. Ngươi đã kể chuyện này cho ai khác chưa?” Lucien nở một nụ cười dịu dàng.
“Chưa bao giờ ạ. Tôi vẫn đang tìm người mua.” Chris thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như bây giờ hai bàn tay hắn đã được an toàn. “Được phục vụ ngài chính là vinh hạnh của tôi, thưa ngài.”
Cậu gật đầu. “Làm tốt lắm.”
“Phập.” Lucien không chút do dự đâm thẳng kiếm vào cổ Chris. Hắn trợn mắt nhưng lại không thể phát ra tiếng. Máu sủi bọt lên từ miệng và cổ họng của hắn. Cậu bình tĩnh thu kiếm về. “Ngươi biết quá nhiều.”
Dù Lucien không cho là mình có thể tìm được cái nơi gọi là lâu đài Carendia này, nhưng cậu cũng không muốn để lại bất kỳ rủi ro tiềm tàng nào cho bản thân, chỉ để đề phòng thôi, nhất là vì cậu hoàn toàn không tin tưởng Chris. Ai mà biết liệu tên lừa đảo này sau đó có bán thông tin này cho người khác hay không.
Mặc dù lúc đầu cảm thấy rất tệ nhưng Lucien phải thừa nhận rằng giờ cậu đã cảm thấy bớt tội lỗi hơn khi giết một người có thể là mối nguy hiểm lớn cho bản thân, miễn là người đó không phải bạn cậu hoặc không phải kẻ vô tội.
Xác của Chris đập xuống sàn gỗ của xe ngựa, phát ra một tiếng uỵch.
Đầu ngón tay của Lucien xuất hiện một đốm lửa nhỏ, nhanh chóng đốt cháy mảnh giấy kia đi. Sau đó, không chút do dự, cậu mở cửa sổ xe và nhẹ nhàng gọi. “Betty.”
Betty, cô gái bán Elf trực ca đêm, đang quan sát xung quanh đề phòng có cướp hoặc quái vật phục kích, ngoại trừ việc cứ định kỳ lại ngáp một cái. Tuy nhiên, tiếng gọi bất ngờ của Lucien vẫn khiến cô giật mình. Cái que đang gẩy đống lửa trên tay cô suýt nữa thì rơi vào trong lửa.
Khi nhận ra đó là giọng nói của chủ nhân chứ không phải là những bóng ma vô danh trong truyền thuyết, Betty vỗ vỗ ngực, thầm than thở. ‘Hết cả hồn!’
“Ngài Evans! Ngài dọa tôi sợ đấy!” Cô quay lại và nở một nụ cười ngọt ngào. “Tôi có thể giúp gì cho ngài?”
“Lên xe ngựa đi, tôi có việc muốn nhờ cô giúp.”
Betty đứng dậy và đi về phía xe ngựa, đúng lúc này, điều mà Joanna và Simon đã từng đề cập đến một lần chợt lóe lên trong đầu cô: Chẳng có gì lạ khi thỉnh thoảng một số khách hàng sẽ yêu cầu dịch vụ “bổ sung” khi vệ sĩ nữ của người đó có khuôn mặt ưa nhìn hoặc là có dáng người đẹp. Và bây giờ, ngài Evans đang yêu cầu cô tới xe ngựa của mình vào lúc nửa đêm…
Betty đột ngột dừng lại, nụ cười trên mặt cô đông cứng. “Có chuyện gì vậy ạ, ngài Evans?”
Nếu khách hàng hào phóng và không khiến vệ sĩ khó chịu thì một số vệ sĩ, những người có xu hướng cởi mở về tình dục, sẽ sẵn lòng có quan hệ thể xác với khách hàng của mình. Suy cho cùng, các vệ sĩ cũng có nhu cầu sinh lý, nhờ những lần như vậy, họ có thể tận hưởng niềm vui thể xác, đồng thời còn được nhận thêm một khoản kha khá sau đó.
Tuy nhiên, Betty cho rằng mình là người khá bảo thủ, thế nên cho dù ngài Evans còn trẻ, đẹp trai, lịch lãm và hào phóng, và chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ mạo hiểm giả sẵn sàng chia sẻ thú vui với cậu ngay cả khi cậu không chủ động dụ dỗ, nhưng họ là họ, cô là cô, và cô thì không nguyện ý.
Trong khi Betty còn đang đắn đo làm thế nào để từ chối ngài Evans, vị chủ nhân trẻ này đã điềm tĩnh nói với cô. “Có một tên trộm đã lẻn vào xe ngựa.”
“Cái gì?!” Betty cao giọng nhưng rồi lập tức che miệng lại. May mắn thay, không ai bị đánh thức bởi tiếng hét của cô cả.
Trong lúc mở cửa bước vào xe, Betty đột nhiên khó chịu nghĩ. ‘Có trộm thật à? Hay là ngài Evans nói dối để lừa mình vào? Lỡ, lỡ ngài ấy muốn làm gì mình thì sao? Mình nên kiên quyết từ chối hay là hét to lên nhỉ? Hay đánh gục ngài ấy luôn?’
Cô gái Betty lo lắng nhìn thấy đúng là có một tên trộm mặc đồ đen nằm trên sàn xe ngựa, còn Lucien thì đang lịch sự ngồi bên cạnh hắn. Cô nhẹ nhõm hẳn, nhưng cũng có chút thất vọng. Cô không quyến rũ sao? Ngài Evans không thích cô chút nào hết à?
“Chris…?! Hắn là trộm? Biểu cảm thất vọng của Betty bất chợt bay biến, thay vào đó là vẻ kinh ngạc khi đã nhìn rõ tên trộm là ai. Đôi mắt cô mở to. “Hắn… chết rồi sao?”
“Tôi nghĩ vậy.” Lucien trả lời bằng giọng điềm nhiên.
“Ngài Evans…” Betty quay đầu nhìn cậu. “Là ngài giết hắn sao ạ?”
“Đúng vậy.” Lucien mỉm cười. “Hắn tính cướp thanh kiếm của tôi, nhưng hắn có chút ục ịch và làm tôi tỉnh giấc. Vì vậy tôi giết hắn luôn.”
Betty đã luôn coi Lucien chỉ là một quý tộc trẻ thậm chí còn không dám giết một con gà, thế nên nụ cười trên khuôn mặt cậu cũng như phản ứng của cậu sau khi giết một người khiến cho cô sợ hãi, nhưng rồi rất nhanh cô đã bình tĩnh trở lại.
“Ngài Evans, không ngờ ngài lại mạnh như vậy.” Betty nói. Bây giờ cô đã tin vị quý tộc trẻ tuổi đang ngồi trước mặt cô đây ít ra cũng phải là một cận vệ hiệp sĩ cấp cao.
“Cô có thể xử lý cái xác được không, Betty?” Lucien không đáp lại lời bình luận của Betty mà chỉ vào cỗ thi thể nằm trên sàn.
“Tất nhiên rồi, đây là lỗi của tôi mà… Tôi nên xin lỗi vì đã để một tên trộm lẻn vào xe của ngài mới phải.” Betty cúi đầu, rồi lại nhìn Lucien với đôi mắt to long lanh nước. “…Ngài Evans, ngài có thể giữ bí mật chuyện này với chị gái tôi và Simon được không? Chị ấy sẽ thất vọng và tức giận lắm nếu biết tôi đã không làm tốt việc bảo vệ khách hàng của mình.”
Lucien cười khúc khích và đặt ngón tay lên môi. “Suỵt. Cô xử lý cái xác lẳng lặng vào. Chị cô sẽ không biết đâu.”
“Thật sao? Cảm ơn ngài rất nhiều, ngài Evans!” Betty rất biết ơn, trong trường hợp khách hàng quyết định khiếu nại, loại lỗi này có thể ảnh hưởng rất xấu đến hồ sơ bảo vệ của họ trong Hiệp hội Mạo hiểm giả.
“Tôi hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa!” Betty bắt đầu kéo cái xác ra khỏi xe. Cô đã không ưa Chris từ lâu, và cũng chẳng vệ sĩ nào có thể thông cảm được với một tên trộm đã cố tấn công khách hàng của mình cả.
“Đợi một chút, Betty.” Lucien hỏi. “Cô đã bao giờ nghe nói về một lâu đài tên là Carendia chưa?”
“Ừm…” Betty hơi cau mày suy nghĩ, nhưng rồi lắc đầu. “Chưa, chưa từng ạ.”
“Tôi hiểu rồi.” Lucien có chút thất vọng gật đầu.
Mặc dù Betty vẫn còn trẻ nhưng cô cũng đã tương đối có kinh nghiệm làm mạo hiểm giả. Với sự thận trọng cao độ, cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Lucien giao phó.
Sáng hôm sau, mặc dù những người khác, bao gồm cả hai du ca, đều khá ngạc nhiên khi biết Chris đã rời khỏi khu cắm trại mà không nói cho ai biết nhưng thực chất chẳng có ai thật sự quan tâm. Mặt khác, Betty, người cảm thấy khá biết ơn Lucien vì đã giữ bí mật cho cô, giờ lại tỏ ra tôn trọng và nhiệt tình hơn với cậu.
Vào tối ngày thứ ba, xe ngựa đi đến một ngã ba đường, con đường phía bắc dẫn sâu vào khu rừng để tới thị trấn Sương Mù, nơi nổi tiếng về gỗ xẻ, còn con đường phía đông bắc thì dẫn đến một thị trấn khai thác mỏ tên là Neese.
Cả hai đều có thể dẫn họ đến Korsor, dù con đường phía bắc ít đông đúc hơn nhưng cũng gập ghềnh hơn.
Vì Lena cần đến thị trấn Sương Mù nên họ đã chọn con đường phía bắc.
Demiplane (bán vị diện): là một không gian dị thứ nguyên, hay dễ hiểu hơn là không gian tồn tại tạm thời nằm bên ngoài thế giới thực, nó có thể được hình thành tự nhiên hoặc là do thần hay pháp sư tạo ra. Cụ thể hơn thì demiplane là một dạng mặt phẳng chưa hoàn thiện và không xác định, có kích thước rất hữu hạn, nhỏ bất thường, nằm bên trong hoặc bên ngoài các mặt phẳng khác tùy thuộc vào mô hình vũ trụ mà một người sử dụng, bên trong demiplane có hình dạng như thế nào thì tùy thuộc vào chính nó hoặc ý thức của người tạo ra nó.