*Edit: Lắc
Augustus hạ tay phải đang che mắt xuống rồi nghiêm trang nói: “Thần đã nghe thấy lời cầu nguyện của chúng ta. Ngài đã đặc biệt ban cho ta thần thuật, giúp cho chúng ta có thể truyền bá vinh quang của Ngài, rao giảng giáo lý của Ngài.
Đây chính là sự tuyên dương tuyệt vời nhất cho lòng ngoan đạo của chúng ta!”
Ông ta lớn giọng nói, ánh sáng màu trắng sữa quanh thân liền cuồn cuộn dâng lên, hóa thành ánh nắng vàng óng và lan ra tứ phía như sóng nước, bao phủ lấy Harold, Myrna và những người lùn khác.
Harold ngay tức thì cảm thấy sức mạnh của bản thân một lần nữa lại dâng lên, tâm tình trở nên hưng phấn, tràn ngập ham muốn chiến đấu, không còn chút nào sợ hãi đối với tuyệt vọng, đau đớn nữa!
Đây chính là cảm giác của một chiến binh chân chính!
Đây là thần thuật cấp năm Chiến Triều, cũng là giới hạn cao nhất mà Augustus hiện tại có thể đạt được!
Thời khắc này, nỗi lo lắng và cảm giác nguy hiểm trong lòng Augustus đã hoàn toàn bay biến. Thần Hơi Nước vĩ đại không phải là không thể ban thần thuật, Ngài chỉ là yêu thích những bí ẩn của hơi nước và máy móc hơn mà thôi. Ông ta bèn mỉm cười nhưng trang trọng nói: “Ta đã nghe thấy lời răn dạy của Ngài, đồng thời hiểu ra rằng bên trong hơi nước và máy móc ẩn chứa những bí mật sâu xa và to lớn nhất của thế giới. Nếu có thể nắm vững chúng, chúng ta sẽ sở hữu thứ sức mạnh vượt trên cả thần thuật, giống như loại vũ khí có hình dạng Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng vậy.
Ngài cho chúng ta biết, rằng thần thuật chỉ là một thứ vũ khí tạm thời để bảo vệ bản thân trong một giai đoạn nhất định trên con đường tiến bước của chúng ta, chứ tuyệt đối không phải là công cụ cốt lõi để sinh tồn hay truyền bá giáo lý của Ngài. Đợi tới khi vượt qua giai đoạn ấy, chúng ta phải buông bỏ thần thuật một cách tự nhiên, sau đó dốc toàn tâm toàn ý vào hơi nước và máy móc, khám phá những bí ẩn của chúng, sử dụng nỗ lực của chính bản thân để thu được sức mạnh đích thực mà mình có thể nắm giữ. Chỉ như vậy, chúng ta mới có thể xây dựng nên Atlantis trên trần thế.”
Harold, Myrna và những người lùn cốt cán còn lại tiên phong lớn giọng hô: “Thần Hơi Nước vĩ đại, Ngài yêu thương chúng tôi như chính cách Ngài nắm giữ quyền uy tối thượng. Nguyện dưới sự che chở của Ngài, chúng tôi sẽ tái thiết nên một nền văn minh hơi nước huy hoàng!”
Augustus thoáng chút chần chừ, nhưng sau khi nghĩ tới luồng khí tức thần thánh, bao la cùng thần thuật thần kỳ không gì sánh được kia, ông ta bèn giữ nguyên vẻ trang nghiêm nói: “Mọi người lần lượt cầu nguyện trước thánh vật đi. Thần sẽ ban thần thuật cho những tín đồ có đức tin ngoan đạo nhất trong số này.”
Gì cơ?
Thật á?
Niềm vui sướng tột độ một lần nữa dâng lên trong lòng Harold, Myrna và những người lùn khác. Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, họ những tưởng đó chỉ là ân điển mà Thần ban riêng cho đại trưởng lão, còn những tín đồ trong lòng vẫn còn đôi chút dao động như họ sẽ phải chờ đợi lâu hơn, phải dùng hành động thực tế để nhận được thần thuật.
Thật không ngờ, Thần Hơi Nước vĩ đại lại bao dung đến vậy, lại sẵn lòng ban tặng thần thuật cho cả đám người bọn họ!
“Ngài là hóa thân của đức hạnh, Ngài răn dạy chúng tôi chân lý bao dung.”
Harold và những người lùn khác một lần nữa đưa tay phải lên che mắt và chân thành cầu nguyện, trong lòng chỉ cảm thấy tinh thần trở nên nhẹ nhàng, đức tin càng thêm vững chắc. Từ khóe mắt họ, thấp thoáng thấy được những giọt lệ vui sướng chảy ra.
Kế đó, Harold bước đến trước thánh vật “quả bom hạt nhân” màu trắng bạc, sau đó thầm niệm nội dung trong cuốn “Khải huyền Cơ khí”.
Tiếng ồn ã xung quanh bất chợt biến mất. Đám người lùn Myrna vừa tập trung vừa mong đợi nhìn Harold. Thần sẽ giáng thần ân xuống chứ?
Đột nhiên, từ trên thánh vật màu trắng bạc một lần nữa lại bắn ra tia sáng thuần khiết rực rỡ. Nó rọi thẳng vào người Harold, giống như thể khoác lên gã một lớp áo choàng thánh khiết, khiến gã lúc này trông chẳng khác nào một “thiên thần” của thần giáo Chân Lý.
Thần thuật thực sự được giáng hạ rồi!
Myrna và những người lùn khác vừa kích động vừa hưng phấn. Họ đã được tận mắt chứng kiến thần tích, chứng kiến sự dõi theo và che chở mà Thần dành cho tộc người lùn!
Khí tức của Harold nhanh chóng tăng vọt, tới tận khi đạt đến cấp giám mục mới dần ngừng lại.
Thấy vậy, đại trưởng lão Augustus khẽ thở phào nhẹ nhõm. Theo tiêu chuẩn trong phạm trù thần thuật, ông ta là giám mục cấp năm, còn Harold là cấp ba. Như vậy thì ông ta vẫn là thủ lĩnh của tộc người lùn Hắc Dạ, vẫn là Đại giáo chủ của giáo hội Hơi Nước!
Sau đó, những người lùn còn lại lần lượt bước lên trước thánh vật và cầu nguyện, nhưng không phải tất cả đều có thể nhận được hạt giống đức tin để sinh ra Tín ngưỡng chi Tâm, mà chỉ có khoảng bảy, tám người trong số đó được ban thần thuật, và cũng chỉ có hai người là Myrna và Quinns là đạt tới cấp ba như Harold.
Song, lúc này, những người không được ban thần thuật cũng chẳng hề oán trách, bởi những người được ban tặng thần thuật đều là các tín đồ lúc bình thường tỏ ra ngoan đạo nhất, cũng là những người dựa vào sự “ngoan đạo” mà trở thành thủ lĩnh – Sau khi làm thủ lĩnh, cho dù có trở nên không còn ngoan đạo nữa thì cũng phải tỏ ra vô cùng ngoan đạo, bằng không làm sao chỉ huy thuộc hạ.
Nghi thức kết thúc, Đại giáo chủ Augustus lại đứng trước thánh vật và nghiêm nghị nói: “Thần thuật có phần mâu thuẫn với mục tiêu xây dựng Atlantis trên trần thế của chúng ta, vì vậy Ngài dặn chúng ta không được khoe khoang sự việc này ra, nếu không sẽ rất dễ bị sức mạnh này làm cho mê muội. Ngài căn dặn chúng ta phải giữ kín bí mật này, chỉ âm thầm thi triển trước mặt những tín đồ ngoan đạo. Bất kỳ ai tiết lộ cho người ngoài hoặc dùng thần thuật trước mặt người ngoài khi không thật sự cần thiết, kẻ đó sẽ bị tước đi sức mạnh và trở thành tội nhân!”
Ông ta kỳ thực cũng không hiểu rõ vì sao Thần Hơi Nước vĩ đại lại giáng thần dụ như vậy xuống, nhưng đã hiểu được thần tích, nhận được thần thuật, ông ta cũng không dám nảy sinh chút nghi ngờ nào.
Harold, Myrna, Quinns và những người lùn khác càng không dám có nghi vấn. Tất cả đều lấy tay phải che mắt nói:
“Chúng tôi nhất định sẽ tuân theo lời răn dạy của Ngài. Ngài là chúa tể của sự sống và cái chết, là vua của muôn vua, là Thần đứng trên các vị thần.”
Ánh sáng màu trắng sữa quấn quanh “thánh vật” màu trắng bạc dần dần mờ đi. Nếu mà có Đại pháp sư hay cường giả bậc huyền thoại nào có mặt ở đây, họ hẳn là sẽ thấy bên trong ánh sáng ấy phảng phất hiện lên một vũ trụ bao la với những vì sao đang tỏa ra ánh sáng đầy màu sắc.
……
Tại Vũ trụ Nguyên tử.
Lucien đang lơ lửng phía trên một tinh cầu silicon tương đối ổn định, trước mặt là một tế đàn được khắc hoa văn ma thuật phức tạp, trên đó đặt một bức tượng người lùn trọc đầu.
Bức tượng này hoàn toàn là lắp ráp từ những linh kiện kim loại được đánh bóng thủ công, từ nó tỏa ra một tầng ánh sáng lạnh lẽo và thần bí. Phần đầu bức tượng được khắc đầy những hình vẽ huyền bí màu xanh sẫm, tựa như đang không ngừng tỏa ra sóng điện từ tâm linh.
Ánh sáng màu trắng sữa thần thánh, trang nghiêm không ngừng hội tụ lại từ hư không và quấn quanh bức tượng này. Chúng liên tục bay ra bay vào, sau đó dần dần dung hợp lại với nhau, tạo nên một cảm giác mênh mông, siêu việt độc nhất.
Mặt khác, các điểm sáng chưa kịp dung hợp kia thì tựa như những thiên thần nhỏ đang bay lượn, nếu cẩn thận lắng nghe sẽ có thể nghe thấy những tiếng cầu nguyện, ca ngợi và xưng tụng khác nhau. Chúng khiến cho toàn bộ không gian trở nên tràn đầy kỳ ảo và thánh khiết.
Sức mạnh thần thuật từ bức tượng chảy ra, phản hồi vào tế đàn, sau đó lại hấp thụ sức mạnh ma thuật từ tế đàn để duy trì. Chưa bao giờ thần thuật và ma thuật lại hòa hợp đến thế!
“Tiếc là Tín ngưỡng chi Tâm và thế giới nhận thức lại mâu thuẫn với nhau, không thì chúng ta cũng chẳng cần phải dựa vào vật phẩm hỗ trợ.” Lơ lửng bên cạnh Lucien còn có bốn người nữa, lần lượt là Douglas, Fernando, Hathaway và Natasha. Và người thốt ra lời cảm thán kia chính là Douglas.
Mặc dù pháp sư cũng có thể lấy một phần nền tảng tín ngưỡng để xây dựng nên thế giới nhận thức, giống như Artil, khi mà thế giới nhận thức tan vỡ và sụp đổ, thay vì bị nổ tung đầu, ông ta lại bị thánh quang nuốt chửng vậy. Thế nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc Artil có thể thi triển thần thuật, trừ phi ông ta cải tạo lại hoàn toàn thế giới nhận thức, ngưng kết nó lại thành Tín ngưỡng chi Tâm. Theo lẽ tương tự, ngoại trừ những Á Thần ở trong trạng thái chồng chập, không một giáo sĩ nào có thể xây dựng thế giới nhận thức và thi triển ma thuật trong khi vẫn giữ Tín ngưỡng chi Tâm hết.
Lucien khẽ gật đầu: “Cả hai ngay từ nền tảng đã không giống nhau rồi. Một bên thì xây dựng dựa trên bản chất và sự bí ẩn của thế giới, lấy nhận thức cá nhân làm trung tâm, bên kia lại dần đồng nhất với thần linh của ý niệm và đức tin, còn một phần cái tôi của mình thì tự đánh mất. Qua thí nghiệm lần này, tôi hy vọng có thể tìm hiểu thật chi tiết bí mật của ngụy thần, không chỉ phỏng đoán mơ hồ, chẳng có tiến triển thực tế nào như trước kia nữa.”
Đây là con đường thần linh đã qua cải tiến bởi những người như Thanos, Viken. Nó khác biệt rất nhiều và cũng biểu hiện được bản chất nhiều hơn so với những ngụy thần tấn thăng dựa vào cách thức nguyên thủy như Hắc Long Thần từng bị bọn họ bắt được trước đây.
“Nội việc tồn tại thôi đã là có lý do rồi. Cho dù chúng ta có muốn thừa nhận hay không, có muốn bước lên con đường ấy hay không, thì sự tồn tại của ‘thần linh’ bản thân nó cũng đã tỏ rõ một khía cạnh nào đó của bản chất thế giới. Chính vì vậy, chúng ta không thể trốn tránh, mà nhất định phải đối mặt. Một Arcanist kiên định thực sự sẽ không vì nghiên cứu bí ẩn của thần linh mà chệch hướng khỏi tín niệm của bản thân mình. Lucien, việc cậu có thể triển khai nghiên cứu ở phương diện này có giá trị lắm đấy.” Douglas có tấm lòng cực kỳ bao dung, rộng lượng đối với chuyện này.
Lucien mỉm cười nói: “Mong là Ngài Chủ tịch, thầy và bà Hathaway có thể giữ bí mật giúp tôi. Trước đây chúng ta từng giấu giếm phương pháp trở thành Á Thần, tôi lo chuyện này sẽ khiến các thành viên khác của Hội đồng Tối cao nghi ngờ tôi có ý đồ mất. Đợi đến khi có được thành quả nghiên cứu nhất định, tôi sẽ công bố sau.”
Cậu nói vậy là để báo trước sự việc cho vài vị Grand Arcanist ở đây.
“Cứ thần thần bí bí, chả biết cậu đang nghĩ cái gì nữa.” Fernando trừng mắt lườm Lucien. Trong mắt ông, lý do này quá khiên cưỡng, nhưng ông cũng không vạch trần, tính để mai này xem xem cậu thật sự muốn làm gì.
Hathaway lấy sổ tay ma thuật ra, sau đó dựa trên tình hình thực tế của tế đàn và thần cụ đặc biệt (bức tượng) để nghiên cứu những vấn đề vẫn còn tồn đọng trước đây: “Cậu chỉ có thể ban thần thuật cho mười người lùn thôi?”
“Rất nhiều sức mạnh đức tin tích lũy trong quá khứ đã tiêu tán vì không có nơi để ký thác. Trước mắt, sức mạnh của bức tượng hoàn toàn không thể chống đỡ nổi việc ban thần thuật cho hơn năm người, cũng không thể đạt tới cấp trung. Nhưng may mà lúc chế tạo bức tượng, con đã đổi lấy được một vài thần cụ cấp trung và cao từ thần giáo Chân Lý, giáo hội Đại Địa Mẫu Thần và giáo hội Thần Thủ Công để bản thân bức tượng có được sức mạnh thần thuật khá cao, nhờ vậy mà mới đạt tới hiệu quả hiện tại. Có điều, trong thời gian ngắn thì đây cũng đã là giới hạn rồi.” Lucien giải thích kỹ càng.
Sau khi Douglas, Fernando và Hathaway thu thập tư liệu sơ bộ rồi rời đi, Natasha mới tò mò nhìn bức tượng người lùn: “Em không ngờ mắt thẩm mỹ của anh lại có vấn đề trầm trọng thế đấy, lại đi thích đầu trọc, còn vẽ cả hoa văn nữa chứ…”
Còn về vì sao lại là người lùn thì cô có thể hiểu được. Dù sao đây cũng là Thần Hơi Nước dành cho tộc người lùn.
Lucien bật cười: “Bức tượng người lùn này tên là ‘Yuri’.”
“Yuri… Cái tên này liên quan gì?” Natasha không hiểu hỏi.
……
Tại Tháp.
Samantha ngồi một mình trong thư phòng, chỉ lặng lẽ nhìn khoảng không trước mặt. Bên tai cô phảng phất vang lên những thanh âm hoặc là ồm ồm, hoặc là the thé:
‘Chỗ này có lẽ chính là nơi Thuyết tất định phát sinh vấn đề. Có những quá trình là mang tính xác suất, là không thể đảo ngược.’
‘Thuyết tất định phải chết…’
Từ bấy đến giờ, những câu này cứ như cơn ác mộng quấn lấy cô, khiến cho cô bối rối, mông lung và nản chí. Nhưng đáng sợ nhất là, một vài thí nghiệm đã hoàn thành cho đến hiện tại dường như đều cho thấy tính bất định và xác suất của các hạt vi mô.
Cô đưa tay lên day day trán rồi nhỏ giọng nói: “Arcana phải sống, cho nên Thuyết tất định phải chết ư?”
Tràn ngập trong thanh âm của cô là sự cay đắng và kháng cự.
“Cộp, cộp, cộp”. Cô nghe thấy bên ngoài truyền tới một tràng tiếng bước chân gấp gáp, bèn mở cửa phòng ra, kế đó liền nhìn thấy các pháp sư của Tháp đang đổ dồn về một căn phòng nào đó.
“Có chuyện gì vậy?” Samantha nhìn thấy bạn thân Rachel của mình.
Vẻ mặt Rachel tràn ngập hoang mang và đau khổ: “Harvin tự sát rồi…”
“Tự sát?” Samantha kinh ngạc hỏi lại. Tự sát? Không phải là nổ đầu chết, mà là tự sát?
Cho đến giờ vẫn chưa có thí nghiệm nào đủ sức nặng để chứng thực tính bất định và tính xác suất hết, tất cả đều mới chỉ là thí nghiệm tư duy, không thể bác bỏ được chúng. Do đó, dẫu cho Harvin có là một người kiên định ủng hộ Thuyết tất định đi chăng nữa, đáng lẽ sự ổn định của thế giới nhận thức mà anh ta sở hữu cũng sẽ không bị ảnh hưởng chứ.
Mà điều này cũng cho thấy, bản thân những người cùng chí hướng như cô vẫn còn đủ thời gian để thích nghi.
“Có lẽ chính sự phát triển của arcana đã làm cho anh ấy tuyệt vọng cũng nên…” Rachel nhỏ giọng nói.