*Trans+Edit: Lắc
Sau khi thay đồ xong, Lucien rời khỏi Thánh vịnh Thính phòng qua cửa hông.
Cách đó không xa, cậu nhìn thấy một vài chiếc xe ngựa, Victor, Joel và gia đình ông đứng phía trước.
Đột nhiên, Lucien cảm thấy xúc động. Hít một hơi thật sâu, cậu bước về phía họ.
“Chúc mừng em, Lucien. Thầy vô cùng tự hào về em.” Victor bước đến trước Lucien và trao cho cậu một cái ôm nồng ấm. “Em có gì phiền muộn sao, Lucien?” Victor vô cùng nhạy cảm.
“Em cảm ơn, thầy Victor.” Lucien cố nở một nụ cười. “Em ổn ạ… chỉ hơi kiệt sức thôi.”
“Thầy hiểu rồi.” Victor cảm thông. “Quả thực chơi liền ba bản độc tấu là điều vô cùng mệt mỏi đối với bất kỳ nghệ sĩ piano nào.”
Sau đó, Victor nhẹ nhàng vỗ lưng Lucien. “Tối nay hãy nghỉ cho khỏe. Rồi tối mai chúng ta sẽ ăn mừng thành công của em.”
“Ngày mai ạ?” Lucien cảm thấy bữa tiệc mừng này có vẻ khá vội vàng.
“Ừ.” Victor trả lời. “Vì vài ngày nữa thầy sẽ rời khỏi Aalto.”
“Thầy đi đâu vậy, thầy Victor?” Lucien không ngờ rằng Victor lại chính là người đầu tiên chào tạm biệt họ.
“Sau buổi hòa nhạc năm ngoái,” Victor mỉm cười. “thầy đã nhận được rất nhiều lời mời từ các quốc gia khác. Thầy ở lại Aalto là vì vào thời điểm đó, em đang ở trong giai đoạn quyết định của quá trình học nhạc. Còn bây giờ em là một nhạc sĩ hợp cách rồi, lại còn vừa tổ chức buổi hòa nhạc đầu tiên nữa, nên đã đến lúc thầy bắt đầu chuyến lưu diễn của mình và thu thập thêm một ít ý tưởng âm nhạc mới rồi.”
“Lott và tớ sẽ đi cùng thầy Victor.” Felicia gật đầu. “Chúng ta đều là học sinh của thầy, nhưng giờ cậu đã là một nhạc sĩ tài giỏi, thế thì tất nhiên bọn tớ không thể để bị tụt lại phía sau quá xa được.” Felicia nở một nụ cười ngọt ngào.
Lucien cảm thấy đây cũng là một cơ hội tốt để cậu thông báo việc mình rời đi.
“Một chuyến lưu diễn… Đó cũng là điều em đang nghĩ đến.” Lucien nghiêm túc nói. “Thành thật mà nói, buổi hòa nhạc này đã làm em cạn kiệt ý tưởng âm nhạc, vì vậy em cho rằng mình cần phải rời khỏi Aalto để được quan sát nhiều hơn, trải nghiệm nhiều hơn.”
“Thầy vô cùng tự hào về em.” Victor nhìn vào mắt Lucien bày tỏ sự ủng hộ. “Thái độ nghiêm túc của em đối với âm nhạc sẽ giúp em trở thành một trong những nhạc sĩ vĩ đại nhất, nếu em kiên trì với nó. Thầy chúc em mọi điều tốt đẹp nhất, học trò của thầy.”
“Em cũng vậy.” Cảm động sâu sắc, Lucien ôm lại Victor. “Em chúc thầy có một chuyến lưu diễn thật tuyệt vời, thầy của em.”
Sau đó cậu quay sang ôm Joel và Alisa. “Con xin lỗi… E là bây giờ con sẽ không thể tổ chức lễ trưởng thành ở Aalto được rồi.”
Sinh nhật của Lucien là vào ngày 25 tháng 6.
“Đừng nói xin lỗi, Lucien. Bọn chú hiểu mà, mặc dù tất cả mọi người đều sẽ nhớ con rất nhiều.” Joel cười và vỗ vai Lucien. “Alisa và chú…” Giọng ông khẽ run rẩy.
“Cả chú và dì luôn tự hào về con.” Alisa kết thúc giùm Joel. “Thôi nào… đừng xúc động quá thế, Joel. Evans bé nhỏ sẽ sớm quay về thôi.”
Alisa nhìn Lucien với ánh mắt đầy hy vọng. “Con sẽ về, phải không?”
Lucien khẽ mở miệng nhưng không biết phải trả lời câu hỏi của dì Alisa như thế nào. Cậu vội vàng gật đầu rồi quay sang ôm Felicia để che giấu sự lúng túng và buồn bã của mình.
“Kỹ năng chơi đàn và hiểu biết về âm nhạc của cậu tuyệt vời lắm, Lucien!” Felicia phấn khích. “Piano quả là vua của các loại nhạc cụ!”
Lucien vẫn nhớ lời hứa của mình với Felicia và Elena. “Tớ sẽ sắp xếp và viết lại các kiến thức về piano của mình ra cho các cậu trước khi rời đi.”
“Cảm ơn, người nhạc sĩ tuyệt vời của bọn tớ.” Khuôn mặt Elena sáng bừng niềm hào hứng.
Sau đó Lucien ôm lấy người bạn thân của mình, John. “Hy vọng khi gặp lại cậu đã trở thành một hiệp sĩ.”
John trả lời đầy quyết đoán. “Nhất định. Chúc cậu may mắn.”
Cuộc trò chuyện giữa những người bạn thân luôn giản dị như vậy, nhưng cảm xúc chứa đựng trong đó lại sâu nặng vô cùng.
Sau đó, Lucien khẽ cúi chào tất cả, cậu đặt tay trái lên ngực và chân thành nói. “Chúc tất cả mọi người những điều tốt đẹp nhất trong khi con vắng mặt.”
…
Hôm sau, Lucien dành phần lớn thời gian trong ngày của mình để đón khách khứa ghé thăm, đến tối thì ăn mừng thành công của buổi hòa nhạc cùng với tất cả các khách mời.
Khi trời gần sáng, tất cả khách khứa bắt đầu rời khỏi nơi ở của Lucien. Sự tĩnh lặng tuyệt đối lúc này trái ngược hoàn toàn với bầu không khí vui vẻ mới phai nhạt đi kia. Lucien quay lại phòng ngủ và đợi Rhine, người đã hứa với cậu là sẽ đến sau bữa tiệc.
Chờ đợi một hồi lâu, Lucien bắt đầu mất kiên nhẫn. Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng gõ trên cửa sổ phòng ngủ.
Lucien vội vàng đứng dậy khỏi giường và xoay người nhìn ra ngoài.
Tuy nhiên, người đang đứng ở ngoài hiên lại là Natasha và Camil. Cảm thấy buồn cười bởi hành vi của chính bản thân mình, Lucien mở cửa sổ ra.
Trong chiếc váy dài, Natasha nhìn trông có vẻ hơi e ấp, nhưng dáng vẻ đó liền biến mất ngay khi cô bắt đầu nói. “Haha, cậu đợi ta đấy à, Lucien? Trông cậu hối hả dữ vậy.”
“Vâng, đúng vậy.” Cậu đùa. “Bởi tối nay người đâu có xuất hiện trong bữa tiệc của tôi.”
“Ta xin lỗi, Lucien.” Natasha chân thành xin lỗi. “Ta muốn lắm, nhưng ta phải chủ trì bữa tiệc để tiễn các quý tộc ngoại quốc ở Cung điện Ratacia. Bây giờ ta đến rồi đây, cậu thấy đấy, để chúc mừng thành công lớn mà người cố vấn âm nhạc của ta đã đạt được.”
“Tôi rất biết ơn, thưa Điện hạ.” Lucien cười.
“Chà… Tối nay ngoài việc chúc mừng cậu,” Natasha mỉm cười. “ta còn muốn mời cậu đến thăm Cung điện Cartier cùng ta. Ngày mai ta sẽ tới đó. Silvia và cha cô ấy cũng sẽ đi cùng.”
Cung điện Cartier thuộc về gia tộc Violet, tọa lạc trên khu đất rộng mà gia tộc sở hữu ở ngoại ô Aalto.
“Tôi xin lỗi, thưa Điện hạ. Tôi e là mình không thể đến được.” Lucien trả lời. Sau đó, cậu nói với Natasha kế hoạch rời đi của mình.
Natasha trông khá phấn khích. “Thật là một chuyến đi đáng ghen tị mà! Ước gì ta cũng có thể đi du lịch khắp nơi!”
Sau một hồi tán gẫu ngắn với Lucien về những đặc điểm độc đáo của các quốc gia khác nhau trên lục địa, Natasha đổi chủ đề và hỏi cậu, vẻ hơi xấu hổ. “Lucien này… cậu đã hoàn thành xong giai điệu mà cậu chơi đêm hôm trước chưa… giai điệu mà cậu đã chơi dưới ánh trăng ấy? Ta muốn chơi nó cho Silvia nghe…”
“Tôi chỉ mới hoàn thành xong chương đầu tiên thôi…” Lucien có chút do dự. “Tôi đang nghĩ đến việc gọi nó là Sonata Ánh trăng.”
“Ta có thể nghe nó được không?” Natasha háo hức đề nghị.
“Chắc chắn rồi.” Ngồi xuống trước cây đàn của mình, Lucien lại đặt tay lên bàn phím.
Phần mở đầu chậm rãi và bình yên, vẽ nên bức tranh một mặt hồ lấp lánh trong một đêm trăng sáng vằng vặc. Làn gió khẽ gợn mặt nước như một thiếu nữ đang nhẹ khua đôi bàn tay lên đó.
Một cảm giác vui buồn lẫn lộn dâng lên trong trái tim của Natasha. Mọi sự vật dưới ánh trăng được miêu tả trong bản sonata đều đẹp như một giấc mơ.
Chương đầu tiên khá ngắn, chỉ khoảng vài phút. Natasha gật đầu và nhìn Lucien với vẻ bằng lòng. “Chương một là adagio, ấn tượng lắm! Ta dám đảm bảo Silvia sẽ thích nó!”
Sau đó cô khẽ nghiêng người về phía trước. “Cậu nghĩ ta nên nói gì với Silvia sau khi chơi xong chương đầu tiên của bản Sonata Ánh trăng?”
“Hãy nhớ đến ta bất cứ khi nào em nhìn thấy trăng.” Lucien vô thức buột miệng nói ra.
“Wow…” Natasha tỏ ra ấn tượng. “Nghe rất là ra gì đấy.”
Sau đó, Công chúa đứng dậy nói. “Ta rất vui khi có cậu là cố vấn âm nhạc và là bạn của ta, Lucien. Ta không chắc khi nào cậu trở về, nhưng ta chắc chắn chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại nhau.”
Lucien thở dài trong lòng nhưng không lại nói gì đặc biệt. “Tôi rất vinh dự được làm bạn của người. Xin hãy bảo trọng, Điện hạ.”
Sau khi Natasha và Camil rời đi, Lucien tiếp tục đợi Rhine.
Khoảng mười phút sau, Rhine cuối cùng cũng xuất hiện ở cổng trước nhà cậu. Lucien xuống lầu mở cửa cho anh.
“Muốn ra ngoài đi dạo dưới ánh trăng không, Lucien?”
Rhine tối nay vẫn mặc bộ đồ màu đỏ đen.
Sonata Ánh trăng là cái tên do nhà thơ Ludwig Rellstab đặt cho vài năm sau khi Beethoven mất, tên đầy đủ của nó là Sonata Piano số 14 cung Đô thăng thứ Op. 27, số 2; Beethoven đã đặt tên cho nó là Sonata quasi una Fantasia, nghĩa là một bản sonata gần như là tùy hứng. Bản nhạc gồm 3 chương, dài khoảng 17 phút. Đây là tác phẩm Beethoven viết đề tặng cho nữ bá tước Giulietta Guicciardi, vừa là học trò vừa là mối tình đầu của ông. Còn độ nổi tiếng của tác phẩm này chắc không cần bàn tới nữa nhỉ. Adagio: Cũng giống như lento và allegro, đều là thuật ngữ chỉ tempo (nhịp độ). Tốc độ của adagio rất chậm, trong khoảng 66-76 bpm. Một câu nói phổ biến của nhân vật Iori Yagami – Bát Thần, một trong những nhân vật chính bán phản diện của tựa game đối kháng King of Fighters (KOF) do hãng SNK Playmore Nhật Bản sản xuất. Cái buồn cười ở đây là câu nói này thường được nhân vật này sử dụng để nói với đối thủ bại trận của mình sau khi cho người ta lên dĩa, hoàn toàn không có tí bối cảnh lãng mạn nào cả. Nên trong trường hợp này là cô hỏi một đằng cậu trả lời một nẻo, Lucien nói ra một câu mà bản thân cậu thấy tưởng không liên quan nhưng Natasha không biết sự thật đằng sau thì lại thấy nó liên quan không tưởng.