*Trans+Edit: Lắc
Như thể vừa xuyên qua một tấm rèm nặng, Lucien cảm thấy có chút lành lạnh, sau đó cậu va vào cái gì đó cưng cứng.
Cậu bật ra một tiếng rên rỉ, và rồi trong thoáng chốc, trái tim cậu đầy ắp niềm hân hoan: đây là âm thanh đầu tiên cậu nghe thấy kể từ khi bước vào thế giới khóa ma thuật này. Tuy nhiên, đầy cảnh giác, cậu nhanh chóng lùi lại vài bước và giơ kiếm lên lần nữa.
Lucien hiện đang đứng trên một hành lang rộng rãi. Dưới chân cậu là cảm giác mềm mại của tấm thảm dày. Mặc dù mọi thứ xung quanh vẫn là đen trắng nhưng nơi này đối với Lucien mà nói vẫn trông tử tế và tốt đẹp hơn rất nhiều.
Sau đó, không ngoài dự đoán, hai con ngạ quỷ tởm lợm cũng đua nhau theo cậu qua cổng, tiện thể còn làm hỏng luôn cả vẻ đẹp của nơi này. Tuy nhiên, bọn chúng lại đang vật lộn để đứng dậy khỏi mặt đất, hình như chúng không quen với môi trường này chút nào.
‘Có lẽ ở đây bọn chúng bị yếu đi.’ Suy nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu Lucien, cậu đã ngay lập tức vung Alert về phía một trong hai con, nhắm thẳng vào vết thương sâu trên cổ nó do lưỡi đao băng gây ra ban nãy.
Nhát chém thứ hai này chỉ thiếu chút nữa là đã có thể gọt phăng đầu của con ngạ quỷ. Đầu của nó ngoẹo sang một bên, nhờ có một mảnh da dính liền nên vẫn chưa rớt xuống.
Ném một nắm bột lưu huỳnh về phía con ngạ quỷ thứ hai, Lucien tạo ra một bức tường lửa để ngăn đòn tấn công của nó. Sau đó, cậu xoay người, cầm chắc kiếm, trực tiếp chém đứt đầu con đầu tiên.
Chất lỏng đen đúa nhớp nháp phun ra khỏi đầu của sinh vật bẩn thỉu này. Mùi hôi khủng khiếp khiến Lucien cảm thấy muốn nôn mửa.
Vài giây sau, Lucien kết liễu con ngạ quỷ còn lại.
Đứng tựa vào thanh kiếm của mình, cậu thở ra một hơi dài. May là lũ ngạ quỷ này không có trí khôn, nếu không bây giờ người đang nằm trên mặt đất với não tung tóe khắp nơi sẽ chính là cậu.
Đi ra xa khỏi hai thi thể một chút và chậm rãi ngồi xuống, Lucien tự cho mình một chút thời gian để hồi phục. Sau đó, cậu quay lại chỗ các thi thể, cố kìm nén sự kinh tởm của mình và dùng thanh kiếm lột bỏ da lòng bàn tay, hay chính xác hơn là móng vuốt, của bọn chúng, rồi cho vào một cái túi nhỏ đặc biệt.
Phần da này có thể được sử dụng để làm chất phản ứng cho thần chú bậc hai, Xúc giác Ngạ quỷ, nên hiển nhiên Lucien sẽ không bỏ phí.
Sau khi dùng lửa lưu huỳnh đốt hết phần còn lại của hai con ngạ quỷ, Lucien thận trọng bước dọc hành lang, tay lăm lăm thanh kiếm.
Con đường trên hành lang thảm trắng tường xám đen này dường như dài vô tận. Tiếng bước chân vang vọng ở đây khiến Lucien cảm tưởng như mình đang đi trong một hầm mộ. Điều may mắn duy nhất là cậu không cảm thấy có gì nguy hiểm.
Cuối cùng, khi đi tới cuối hành lang, cậu nhìn thấy một cánh cổng màu đen, trên đó có một vòng phép hình đa giác đều 12 cạnh đặc biệt khác mà Lucien đã từng thấy trong cuốn Chiêm tinh và Ma thuật Nguyên tố, và phần khuôn cũng thiếu mất một mảnh.
Trong lòng nở hoa, cậu lấy ra một ống thủy ngân nhỏ khác và hoàn thành vòng phép bằng phương pháp tương tự.
Sau đó, vòng phép bắt đầu tỏa sáng rực rỡ và cánh cổng chầm chậm tự mở ra. Phía sau cổng là một tiền sảnh được trang hoàng lộng lẫy.
Lucien nhìn thấy lò sưởi bên trong tiền sảnh đầu tiên. Ngọn lửa bập bùng nhảy nhót trong lò sưởi mang màu trắng nhợt nhạt nhưng lại tỏa ra cảm giác khá ấm áp.
Bên cạnh lò sưởi là một chiếc bàn màu xám, trên đó có một cuốn sách màu đen. Phía ngoài cửa sổ đằng sau cái bàn, Lucien nhìn thấy rất nhiều loại cây cỏ ma thuật có hình dạng kỳ dị: một số có khuôn mặt trẻ con, một số có cái miệng lớn và một số thì lại tỏa sáng như đá quý. Cánh cửa dẫn tới vườn ma thuật nằm ngay cạnh cái bàn.
Điều đáng ngạc nhiên là khi Lucien lại gần cái bàn, cậu không hề phát hiện ra cái bẫy ma thuật nào cả. Cậu không dùng tay trần chạm vào cuốn sách mà dùng kiếm để lật trang.
Ở trang đầu tiên của cuốn sách, Lucien nhìn thấy một danh sách kiểm kê được viết bằng ngôn ngữ Sylvanas.
“Hoa hồng ánh trăng: Phòng 1, kệ số 25.
Ngọc bích Mycin: Phòng 1, kệ số 72.
Rễ cây gai: Phòng 1, kệ số 99; Nhựa cây của nó ở phòng 2, kệ số 3.
Máu Ma cà rồng: Phòng 3, kệ số 21.
Răng Banshee: Phòng 3, kệ số 46.
…
Lá mặt ma: Phòng 7, kệ số 17.
Lông rắn đá: Phòng 7, kệ số 92.
Nguyệt hoa của Người chăn dê: Phòng 8, kệ số 8.
Nhựa Murloc: Phòng 9, kệ số 1.”
…
Các trang tiếp theo đều là danh sách kiểm kê. Lúc đầu Lucien cho rằng đây chỉ đơn giản là một cuốn sổ đăng ký các loại nguyên liệu được lưu trữ ở nơi này, nhưng ngay sau đó cậu nhận ra, tất cả những nguyên liệu mà cậu vừa đọc đều là những thứ mà cậu thực sự cần, như thể cuốn sổ này được viết riêng cho cậu vậy!
Lucien lật đi lật lại các trang nhiều lần để đảm bảo suy đoán của mình là chính xác. Một số nguyên liệu dành cho Mặt trăng Bạc, một số dành cho Cổng Ma thuật, và một số dành cho Linh hồn Than khóc…
Cậu vừa thấy rộn ràng lại vừa thấy rùng rợn. Khi rời mắt khỏi quyển sổ và nhìn lên, cậu thấy một ông già tóc trắng đang ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn, viết gì đó lên cuốn sổ.
Lucien đứng hình trong giây lát, nhưng rồi nhận ra rằng đây chỉ là một eidolon, hay nói cách khác là một mảnh ký ức do ai đó để lại. Nhìn vào phần ngày tháng mà ông lão viết trên tờ giấy, Lucien hiểu rằng hình ảnh này đã được lưu lại từ gần một nghìn năm trước.
Chẳng mấy chốc, hình ảnh biến mất. Sau đó cậu lật cuốn sổ đến những trang cuối cùng. Những dòng ghi chú dài như nhật ký mà chủ nhân của nó để lại khiến tóc gáy cậu dựng đứng.
“Trong khi đang làm thí nghiệm, tôi đã tình cờ tìm thấy thế giới này. Nó giống như một bản sao của thế giới thực, hay nói cách khác là một hình chiếu của thế giới thực, nhưng một vài phần của nó lại khá hỗn loạn. Hơn nữa, không có sự sống nào ở thế giới thực được phóng chiếu sang thế giới này. Thật thú vị.”
…
“Bây giờ, tôi đã chắc chắn một điều rằng thế giới này cực kì phù hợp cho những sinh vật undead như Revenant và bóng ma, còn đối với người sống thì thế giới đen trắng này quá đỗi nhàm chán.
So với Xứ sở Hài cốt nằm ở tầng thứ 123 của Hố Sâu, một vùng đất chứa đựng lửa và băng, thì nơi này gần như quá tĩnh lặng để có thể được gọi là ‘địa ngục’. Đây là thế giới nơi người chết tận hưởng giấc ngủ vĩnh hằng. Tôi sẽ đặt tên cho nó là ‘Linh Giới’.
Có vẻ như bây giờ tôi không còn là người duy nhất biết về nơi này nữa rồi…”
…
“Sâu trong thế giới này, tôi tìm thấy một nơi rất nguy hiểm nhưng cũng cực kì thú vị, và kinh hỉ thay là nó lại có liên quan tới thí nghiệm của chúng tôi. Tôi phải mời bạn bè cùng khám phá mới được, để xem liệu chúng tôi có thể tìm ra bí mật ở đó hay không.”
…
“Chúng tôi chuẩn bị phải đi rồi… Thực ra vài ngày trước tôi đã thực hiện tiên tri một lần, với một cái giá rất đắt, nhờ đó mà tôi biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì, dù vậy tôi vẫn đi. Và bạn, người đang đọc những ghi chép của tôi lúc này, cho phép tôi được gọi bạn là ‘kẻ vô thần bước đi giữa ánh sáng và bóng tối’. Hẳn là bạn đã có được cuốn sách Chiêm tinh và Ma thuật Nguyên tố của tôi, đồng thời đến được đây nhờ bài ca dao và bản viết tay.
Một ngày nào đó khi bạn tiến tới cảnh giới huyền thoại, tôi có thể sẽ vẫn đang bị mắc kẹt ở nơi đó. Tôi không mong đợi bạn sẽ đặc biệt đến đó vì tôi, nhưng nếu bạn tìm thấy tôi, xin hãy giải thoát cho tôi. Đừng đến đó khi bạn chưa chuẩn bị. Sâu trong Linh Giới là một nơi vô cùng nguy hiểm ngay cả với các pháp sư cấp cao và Đại pháp sư.”
Lucien nổi đầy da gà khắp toàn thân. Cậu có cảm giác như thể vị tác giả của cuốn Chiêm tinh và Ma thuật Nguyên tố này đang giao tiếp với cậu xuyên không gian và thời gian thông qua những ghi chép vậy.
Lucien nhanh chóng lật trang, muốn biết nhiều hơn về thế giới này. Những mô tả và giải thích rời rạc chỉ càng khiến cậu thêm khó hiểu.
“Có một quả cầu pha lê được gọi là Ánh sáng Ban mai ở ngăn kéo bên trái của bàn làm việc, còn ở ngăn kéo bên phải, tôi để lại một ma cụ do tôi tự làm cho bạn. Tên của nó là Hào quang Mặt trời. Nó có thể giúp bạn cảm ứng được kẽ hở tồn tại giữa Linh Giới và thế giới chính vào đêm khuya. Những kẽ hở đó tồn tại ở trên khắp lục địa.
Hào quang Mặt trời có năm tầng phong ấn. Mỗi khi bạn lên được một cấp độ mới, chẳng hạn như pháp sư sơ cấp, pháp sư trung cấp, pháp sư cao cấp, Đại pháp sư và Pháp sư huyền thoại, thì một lớp phong ấn sẽ được giải phóng và bạn sẽ có thể sử dụng được phép thuật tương ứng với cấp độ đó. Khi lớp phong ấn cuối cùng được mở khóa, bạn sẽ có thể tìm thấy nơi nguy hiểm nhưng thú vị mà tôi đã đề cập trước đó.
Được rồi, bạn của tôi, kể từ khoảnh khắc bạn bắt đầu nhìn thấy những ghi chép này, bạn sẽ có một giờ để khám phá nơi đây một cách an toàn. Một giờ sau, khóa ma thuật sẽ sụp đổ, lúc đó bạn có thể rời khỏi nơi này thông qua cánh cửa nhỏ của vườn ma thuật.
Nhớ này, hãy tiến về phía trước và đừng nhìn lại. Bên cạnh đó, kết quả tiên tri của tôi cho thấy bạn sẽ sớm phải đối mặt với một mối nguy hiểm rất lớn, vì vậy hãy nắm bắt cơ hội để cải thiện sức mạnh của mình ở đây trước khi rời đi. Phòng số 10 là phòng giả kim.
Bạn của bạn, Nhà Tiên Tri, Waldo K. Maskelyne.”
Lượng thông tin này đối với Lucien mà nói là cực kì lớn, và những ghi chép mà Waldo để lại cũng khiến cậu hoang mang không kém. Dù vậy, Lucien vẫn rất ấn tượng trước mức độ chính xác trong lời tiên tri của ông.
Theo hướng dẫn của Nhà Tiên Tri, Lucien tìm thấy một quả cầu pha lê cỡ nắm tay ở ngăn kéo bên trái, đây chắc chắn là thứ mà pháp sư chuyên về hệ Chiêm tinh nào cũng cần.
Khi mở ngăn kéo bên phải, Lucien nhìn thấy một tấm bùa hộ mệnh hình tròn có kích thước bằng với một huy hiệu thông thường. Đây chính là Hào quang Mặt trời mà Waldo đã đề cập. Tấm bùa màu vàng nhạt này được chạm khắc những tia sáng thành hình một chiếc vương miện, ở giữa có một cây thánh giá mà Lucien trông rất quen mắt.
Ở bên cạnh Hào quang Mặt trời còn có một cuộn giấy da, trong đó vẽ cấu trúc ma thuật nội tại của ma cụ này và giải thích cách để Lucien lưu lại ấn ký tinh thần của riêng mình lên cấu trúc nhằm trở thành chủ nhân của nó.
“Hào quang Mặt trời. Ma cụ bậc chín cấp trung bình. Năm lớp phong ấn cần được mở khóa.
Những thần chú có thể được sử dụng mỗi ngày một lần như sau:
Bậc một, Thánh Công (phong ấn); bậc hai, Kháng Xác sống (phong ấn); bậc ba, Hào quang Thiêu đốt (phong ấn); bậc bốn, Buồng Tử thần (phong ấn); bậc năm, Viêm Công (phong ấn); bậc sáu, Vòng sáng Trừ tà (phong ấn); bậc bảy, Tro Tàn (phong ấn); bậc 8, Húc Nhật (phong ấn); bậc 9, Tử địch Xác sống (phong ấn).
Tùy thuộc vào việc phong ấn được mở khóa đến cấp độ nào, người đeo Hào quang Mặt trời có khả năng cầu siêu cho các undead và giải thoát cho chúng, đồng thời cũng có thể cảm ứng được kẽ hở kết nối giữa thế giới chính và Linh Giới.
Hào quang Mặt trời vĩnh viễn là kẻ thù của những sinh vật undead.
Waldo K. Maskelyne."
Nhìn chằm chằm vào tờ giấy da, Lucien hóa đá.
Cây thánh giá ở chính giữa Hào quang Mặt trời, Đại Thập tự trên bầu trời và những câu thần chú…
Những ý tưởng khác nhau lóe lên trong đầu cậu như những thước phim. Ký ức về cái đêm xuống cống ùa về trong tâm trí Lucien.
Huy hiệu Thần Chân lý mà Benjamin sở hữu…
Những câu thần chú mà Benjamin đã sử dụng…
Lucien lông mày cau lại, hai mắt mở to.
Tất cả những phép thuật trong danh mục kia đều là thánh chú cả mà!
Chưa kể, họa tiết ở trung tâm của Hào quang Mặt trời là một cây thánh giá, biểu tượng của Thần Chân Lý!
Thế quái nào?!
Eidolon có nghĩa là “sự xuất hiện, phản chiếu của chính mình trong nước hoặc trong gương, cũng có nghĩa là một hình ảnh trong tâm trí, sự hiện ra, bóng ma”. Eidolon là từ được Latinh hóa của “-oeides” trong tiếng Hy Lạp, bắt nguồn từ “eidos” có nghĩa là “hình tướng”. Trong văn học, eidolon thường được dùng để chỉ các hình tướng cảm xúc mà người chết sử dụng. Những hình tướng này thường mô phỏng theo hình dáng cơ thể vật chất của họ trước đây.