User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 94
Địa Điểm Hiện Tại: Địa Ngục Băng Giá – Phòng Phục Sinh
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
- Han Kain
Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình đang đứng trước không gian lạnh ngắt phủ đầy tuyết lần nữa.
Tôi có trải qua chuyện này vô số lần rồi thì cũng không thể nào quen được.
Dù Địa Ngục Của Miro không phải là một Phòng Nguyền Rủa, cái cách mà nó sụp đổ và đẩy chúng tôi ra ngoài cũng chẳng khác gì vậy cả.
Chuyện đầu tiên chúng tôi thấy sau khi ra ngoài là anh Jinchul quỳ trên tuyết.
“Hyung! Cảm ơn anh vì đã chờ - H, hả, chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?!”
Tôi chưa từng thấy anh Jinchul hốc hác như vậy kể từ khi tới Khách Sạn!
Cứ như là anh ấy đã sụt hơn 10kg, có hơi phóng đại chút, nhưng cũng khiến tôi phải tự hỏi anh ấy đã trải qua những gì.
“Cuối cùng! Mọi người ra ngoài thành công rồi! Thêm chút nữa là tới anh cũng sập rồi đó.”
“Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy? Và mọi người đâu rồi ạ?”
“Mọi người đang nghỉ ngơi trong Phòng 105.”
“Phòng 105 ạ? Nhưng chẳng phải tầng 1 tan hoang kể từ khi mình tới Địa Ngục Băng Giá rồi sao?”
Anh Jinchul chỉ nở nụ cười mệt mỏi, còn Ông xen vào trả lời.
“Chú đã dùng phần thưởng của Phòng 106, Vé Nghỉ Ngơi.”
“Bọn cháu không có lựa chọn nào khác. Tình hình của mọi người tệ lắm rồi, và cái lạnh này tàn bạo tới mức cháu e tất cả sẽ đóng băng mà chết.”
“Làm tốt lắm. Nó là món đồ tiêu thụ, nên phải dùng trong những tình huống cấp bách như thế này.”
Trong khi anh Jinchul giải thích tình hình, chúng tôi bắt đầu hiểu ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.
“Anh không thể biết là Trầm Hương Cứu Rỗi lại nguy hiểm tới vậy.”
“Khách Sạn chết tiệt này... Sao mà nén hương lại có thể chết người tới vậy?”
“Hyung, anh đã một mình mang mọi người tới Phòng 105 sao?”
Anh Jinchul cười nhẹ.
“Anh vác theo Seungyub, Songee, và Elena. Chị thì chắc là tự mình đi được. Nhưng giờ... anh cũng sắp kiệt sức rồi.”
Ông chêm vào.
“Ta vẫn đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với cơ thể của chú. Chú nên đi tới Phòng 105 đi. Mọi người ở đây cũng sắp xong việc rồi. Hướng Dẫn Viên! Bọn ta có cần làm gì khác không?”
Hướng Dẫn Viên trôi nổi lập tức trả lời.
“Không. Chỉ còn lại chỉ dẫn hạ màn thôi.”
“Thế thì đi nghỉ đi. Bọn ta sẽ xử lí phần này và báo lại sau.”
“Cháu đi đây. À Kain này?”
“Vâng?”
“Cái gì trên hông em thế? Anh không nhớ là em có nó khi vào đây. Anh chỉ muốn nhắc cho em biết thôi.”
Bỏ lại những lời khó hiểu đó, anh Jinchul đi mất.
“Cái gì trên hông mình? Hả, cái gì thế này?”
Ahri cười khúc khích.
“Merry Christmas~! Có vẻ là Santa giết người hàng loạt đó thật sự thích anh rồi. Kể cả trong những giờ khắc cuối cùng thì hắn vẫn tặng anh một món quà.”
Ông thở dài một hơi sâu.
“Cứ vứt đi đi. Sinh vật đáng nguyền rủa đó...”
Treo trên hông tôi là một con búp bê nhồi bông, trông nó giống tôi một cách đáng sợ.
Nói thật thì tôi có hơi lạnh gáy khi nhìn thấy nó, nhưng lại không chắc rằng là vì bản thân con búp bê, hay là thực thể đã tặng nó cho tôi.
Sau khi anh Jinchul biến mất, những người đã xử lí Địa Ngục Của Miro là những người duy nhất còn lại giữa cái lạnh tê tái, cắt da cắt thịt của Địa Ngục Băng Giá.
“Khi chúng ta mới tới đây, thì Tình Huống có nói vài câu như là ‘Nỗi hận của những linh hồn bị tra tấn là nguyên căn của cái lạnh.’”
“Ừ, ta nhớ mà.”
“Thế thì sao nó vẫn lạnh như vậy? Chẳng phải nó nên ngừng lại rồi chứ?”
Hướng Dẫn trả lời.
“Câu hỏi hay đó. Cho phép ta giải thích. Các vị đã hoàn thành công cuộc chấm dứt sự thống khổ của một linh hồn bất hạnh.”
Cùng với sự xác minh đó, thì chúng tôi đều quay mặt về bức tượng của Miro.
Cô ấy vẫn bị đóng băng, nhưng đã không còn kêu rên đau đớn như những linh hồn kia nữa.
Thay vào đó, thì khuôn mặt của cô ấy lại bình an, như thể chỉ đang có một giấc mộng đẹp.
Ahri không phản ứng rõ rệt lắm, nhưng sự nhẹ nhõm là có thể cảm nhận được. Việc chúng tôi đã đạt được thành tựu này khiến tôi cũng sảng khoái hẳn.
“Những người đã khuất sau khi thấy được hành động tốt bụng của các vị, đã thấy được hi vọng họ sẽ tìm thấy bình yên, nên cái lạnh này sẽ không còn đe dọa Khách Sạn nữa. Tầng 1 sẽ lập tức thoát khỏi thời tiết lạnh giá, còn tầng 2 sẽ được phục hồi vào ngày mai.”
Ông khẽ cau mày.
“Vậy là chỉ có tầng 1 và tầng 2 sao? Địa Ngục Băng Giá này – hay là Phòng Phục Sinh gì gì đó – vẫn sẽ lạnh như vậy sao?”
“Điều kiện thời tiết ở tầng 1 và 2 là do cái lạnh tràn vào Khách Sạn, nhưng Địa Ngục Băng Giá lại khác. Nơi này bản thân nó đã lạnh sẵn rồi, không liên quan tới những trùng tu sửa chữa của Khách Sạn.”
Có nghĩa là, Phòng Phục Sinh vẫn sẽ lạnh như vậy, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, tại chúng tôi cũng sẽ không tới đây thường xuyên.
Cuối cùng, Kỉ Băng Hà dài đằng đẵng của Khách Sạn đã chấm dứt. Chúng tôi tự hào vì những gì đã đạt được, trao nhau những nụ cười.
“Ta đã giải thích về Lời Nguyện và Phục Sinh vài ngày trước rồi phải không? Để ta nhấn mạnh lại, đây là hai chuyện khác nhau. Lời Nguyện chỉ đơn thuần là quá trình chấm dứt thống khổ của một linh hồn, và trả lại hơi ấm cho Khách Sạn. Còn Phục Sinh thì cần phải sử dụng một tấm vé. Các vị có muốn dùng không?”
Theo sau đó là một thoáng im lặng.
Trong khi Ông và tôi trao đổi những cái nhìn ngượng ngùng với Ahri, em ấy bật cười.
“Mọi người nhìn em cái gì chứ? Chúng ta đã đồng ý chuyện dùng tấm vé để hồi sinh là việc mọi người phải nhất trí rồi cơ mà?”
“Chúng ta cũng đã nói rằng sẽ thảo luận sau khi tìm thấy Phòng Phục Sinh, nhưng anh không nghĩ là sẽ tìm thấy nó sớm vậy.”
“Dù sao thì, chúng ta cũng sẽ không dùng nó ngay đâu. Chúng ta vẫn chưa tìm ra cách phục hồi lại tâm trí cho Miro mà phải không? Nhưng em có cảm giác rằng sẽ tìm thấy nó sớm thôi.”
Lạy chúa.
Dùng một tấm vé mà không thảo luận cùng mọi người là rất thiếu suy nghĩ, đặc biệt hơn là bởi giá trị của nó.
Quyết định xem ai là bạn đồng hành mới – đó là sự kiện trọng đại mà tất cả chúng tôi phải thảo luận cùng nhau tại Phòng 105.
Còn về phần phục hồi tâm trí cho Miro... dựa trên đoạn đối thoại kì lạ khi nãy, giải pháp chắc hẳn nằm tại Phòng Gương Kính. Nhưng mà chỉ khi tới đó mới biết được.
Hướng Dẫn Viên tiếp tục nói.
“Thêm vào đó, Phòng Phục Sinh chính là một trong những ‘Phòng Ẩn’ của Khách Sạn. Cũng có nghĩa là nó sẽ không thể được sử dụng mọi lúc mọi nơi. Các vị sẽ cần phải chờ Thời Gian Tiệc Tùng để sử dụng nó.”
Ahri nhún vai.
“Thì, mình đã dùng vé nghỉ 3 ngày rồi, nên cộng kèm hôm nay thì vẫn còn hai ngày trong Thời Gian Tiệc Tùng nữa.”
“Nếu mà dùng vé thì phải thảo luận với mọi người và quay lại vào ngày mai, hoặc ngày kia.”
Có vẻ Vé Nghỉ 3 Ngày này là một nước đi sáng suốt. Nó cho chúng tôi thời gian nghỉ ngơi và họp xem nên hồi sinh ai.
Và thế là, phần việc trong Địa Ngục Băng Giá của chúng tôi đã kết thúc.
***
Khi gánh nặng của nhiệm vụ đã được gỡ bỏ, chúng tôi bắt đầu thả lỏng, và háo hức tận hưởng thời gian nghỉ ngơi xứng đáng.
Nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị rời khỏi Địa Ngục Băng Giá, một chuyện không ngờ đã xảy ra.
Lời Khuyên Hiền Triết: 3 → 0
Tại sao thời gian sửa chữa cho tầng 1 và 2 lại khác nhau?
...!?
“Chờ đã! Mọi người, dừng lại!”
“Sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
“Lời Khuyên vừa được kích hoạt.”
“Anh hỏi gì à?”
“Anh không hỏi gì cả! Nó tự kích hoạt, y như hồi trong Phòng Cửa Ngõ, tất cả các lần sử dụng đều biến mất, chỉ mình đáp án đến thôi!”
Ông thở dài một hơi sâu.
“Có vẻ trước mắt lại có rắc rối rồi. Câu trả lời là gì?”
“Nó bảo, ‘Tại sao thời gian sửa chữa cho tầng 1 và 2 lại khác nhau?’”
“Thế nghĩa là sao - ”
- Vrrr!
Chính tại lúc đó, khi mà tôi giải thích lời khuyên cho đồng đội, một âm thanh kì lạ phát ra từ con drone đang theo dõi chúng tôi. Cánh quạt của nó rung động liên hồi, phần thân của nó rung bần bật, và một giọng nói khác hẳn với những gì chúng tôi nghe thấy trước đây, vang lên.
[Haha! ‘Trí Tuệ’. Chuyện này có hơi quá trớn rồi đấy? Những người chơi vẫn chưa nhận ra gì cả, nhưng ngươi lại trực tiếp đưa ra gợi ý. Đây chẳng phải là đi quá giới hạn rồi sao?]
Trong tình huống này mà không nhận ra gì, nghĩa là thời gian tích lũy trong Khách Sạn của chúng tôi đã bị uổng phí.
Tới lúc chúng tôi phải học cách đánh hơi được vấn đề.
Con drone vừa tiết lộ rằng trong thông báo có một “gợi ý”, và chúng tôi chưa hề nhận ra nó.
Con Cú đã can thiệp và cưỡng ép Lời Khuyên được thông qua!
Nhận ra chuyện đó, ba người chúng tôi ngừng lại để nghĩ về thông báo của con drone, và khoảng sai lệch trong thời gian sửa chữa tầng 1 và 2.
Ahri lầm bầm.
“Giờ nghĩ lại thì tại sao thời gian sửa chữa cần phải khác?”
Ông trả lời.
“Ta không nghĩ nó lạ lắm đâu. Nguồn gốc của cái lạnh là Địa Ngục Băng Giá, và thứ này ở trên tầng 2. Cũng hợp lí nếu nơi gần nó nhất sẽ phải mất lâu hơn để sửa chữa mà.”
Nhưng tôi thấy giải thích đó có chút sượng.
“Đây không phải một tòa nhà bình thường mà? Làm gì có công nhân ở đây để sửa chữa đồ đạc với búa với đinh chứ. Ở nơi này, thì chuyện trùng tu sửa chữa có thể diễn ra tức thì như phép thuật mà.”
“Thế có nghĩa là, không cần phải để thời gian sửa chữa khác nhau sao?”
“Vâng ạ. Chúng ta đã phá hoại Khách Sạn nhiều lần rồi, nhuwgn chưa từng có chuyện một nơi được sửa mà nơi khác vẫn còn tan hoang.”
Tại Khách Sạn kì lạ này, một khi sự kiện đặc biệt kết thúc, mọi thứ đều lập tức được phục hồi.
Thế thì tại sao lại phải chờ một thời gian tới khi tầng 2 được sửa?
Trong khi chúng tôi đứng đó và xâu chuỗi mọi thứ -
Con drone can thiệp.
[Có vẻ sẽ mất một lúc để mọi người tự tìm ra đáp án cho chuyện này.]
“...Ngươi nghe có vẻ khác trước nhỉ.”
Hồi trước giọng của nó chỉ là một AI đơn giản, thì giờ đây rõ ràng nó đang truyền phát giọng của một người nào đó.
[Cứ cho rằng ta là quản trị viên của nơi này đi. Ta còn đang cân nhắc xóa đi kí ức của mọi người về Lời Khuyên vừa nhận được khi nãy.]
“...”
[Nhưng... chà. Việc Con Cú sẵn sàng can thiệp để cho cậu một gợi ý trực tiếp, cũng có nghĩa rằng nó thấy được tiềm năng của cậu, và cậu xứng đáng được đầu tư. Khiến Hậu Thuẫn Giả hài lòng bằng cách chứng minh bản thân cũng là một phần kĩ năng đấy, đúng chứ?]
Con Cú thích mình sao?
Khó mà tin nổi!
...Đột nhiên mình thấy hơi tội lỗi về những lần chửi rủa Con Cú rồi.
Có nên xin lỗi khi gặp lại không nhỉ?
[Thay vì đứng đó, thì lên tầng 2 đi. Nhìn quanh và suy nghĩ về việc tại sao thời gian sửa chữa lại có khác biệt.]