Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

160 1859

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

69 737

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

287 6889

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

759 56624

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

105 2857

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

(Đang ra)

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

タジリユウ

Tôi tiếp xúc mọi người trong khi cố gắng che giấu sự thật rằng công việc của tôi là một 『Thánh nam』, nhưng những người xung quanh dần dần bắt đầu tôn kính tôi…

16 94

Chương 101-200 - Chương 195: Thời Gian Tiệc Tùng – Bí Mật Của Tầng Hai (4)

Han Kain

Tôi khẽ thu mình trong thân xác của một con mèo – nhiều khả năng tên là “Coco” – cánh cửa mở ra, và một cậu bé trông khoảng 10 tuổi tiến vào.

“Coco~! Tao đã bảo là đừng có nghịch đồ trong phòng tao rồi mà!”

Ra đây là phòng thằng bé à?

Nhìn thì có vẻ là nhà nó cũng tương đối khá giả.

Không phải là dạng tỉ phú, nhưng chắc chắn là có của ăn của để.

“Không trả lời sao? Này!”

Đột nhiên, nó cho tôi một cái gõ vào đầu.

Thằng nhóc này muốn gì từ một con mèo chứ?

Mình phải kêu lên hay gì à?

- Miaowww~!

Nghe không đúng cho lắm, nhưng cũng đành chịu.

Đây là lần đầu tôi nhập vào xác một con mèo, nên tôi cũng chẳng biết cách kêu cho tử tế.

Thằng bé nghiêng đầu, có vẻ hơi khó hiểu một chút, rồi cảnh cáo tôi đừng làm gì kì lạ, sau đó rời khỏi phòng.

Thằng nhóc này thật sự làm thế à?

Nó thật sự nghĩ là một con mèo sẽ nghe lời cảnh báo sao?

Sự bất cẩn này làm mình phát cáu!

Mình có nên cho nó thấy bản chất thật sự của một con mèo rồi rạch tất cả phần giấy dán tường đi không?

...Không, Han Kain. Tỉnh táo lại nào.

Không cần phải nghĩ như một con mèo thật chứ.

Nhưng khoảnh khắc mà tôi nghe thấy giọng nói của thằng bé đó, một chuyện đen tối và đồi trụy bắt đầu nung nấu sâu thẳm trong lòng tôi.

Nếu mình chiếm cơ thể của thằng bé đó thì sao?

Thé có được coi là một phương thức trốn thoát không?

Tim tôi đập loạn lên.

Ngay bây giờ thì nghe giống như “Trốn thoát” đã nằm trong tầm tay tôi.

Cùng lúc đó, tôi nhận ra một chuyện khác.

Bình thường thì khi nhập vào ai đó, một bộ đếm sẽ xuất hiện trong góc tầm nhìn của tôi – một cái gì đó như kiểu [57:39], báo hiệu thời gian giới hạn 1 tiếng.

Nhưng giờ thì bộ đếm đó đã biến mất.

Trong quá khứ, Ahri dự đoán rằng thời gian giới hạn nhập xác không phải là phẩm chất của Quỷ Thư, mà là do Khách Sạn áp vào để ngăn không cho tôi dễ dàng nhập xác trốn thoát.

Lí do rất hợp lí – không giống như “Hiến Tế”, thứ năng lực đã hoàn toàn bị chỉnh sửa, thì “Nhập Xác” không có dấu hiệu là đã bị Khách Sạn can thiệp.

Một manh mối khác tới từ phong cách của thông báo lẫn bộ đếm.

Font chữ và cách trình bày giống của Khách Sạn, không phải thứ một thực thể cổ đại và tách biệt như Kẻ Không Được Sinh Ra có thể nghĩ ra.

Thế nên, giới hạn thời gian nhiều khả năng là bị Khách Sạn áp vào, và có vẻ là tôi đã đúng.

Sau khi rời khỏi quả cầu tuyết và tiến vào thế giới bên ngoài, giới hạn thời gian đã biến mất.

Nhưng... mình thật sự có thể trốn thoát như thế này sao?

Tại sao Con Cú lại phải làm những điều cực đoan như vậy để dẫn mình tới đây?

Có phải để cho mình thấy một phương pháp trốn thoát khác không?

Mình nghi là không phải.

Động cơ thật sự của các Hậu Thuẫn Giả vẫn chưa rõ ràng, nhưng dựa theo lời Hậu Thuẫn Giả của chị Eunsol từng nói, cũng như những thứ mà Con Cú ám chỉ, thì tôi có một giả thuyết.

Những Hậu Thuẫn Giả không muốn chúng tôi trốn thoát, họ muốn chúng tôi đạt được thành quả tối đa trong Khách Sạn.

Con Cú không muốn mình trốn thoát, vậy sao lại chỉ cho mình một đường ra?

Là vì Con Cú biết mình sẽ không thể trốn thoát như thế này.

Ngọn lửa hi vọng trốn thoát nhen nhóm trong tôi tắt ngúm như một que diêm bị thổi bay.

Mình không thể trốn thoát. Không phải như thế này.

Là vì chiếm hữu cơ thể của một cậu bé vô tội là tà ác sao?

Một phần là vậy.

Nhưng chuyện đáng nói hơn gấp mười lần trong tôi lại là chuyện khác.

Mình là người duy nhất có thể trốn thoát kiểu này.

Những đồng đội của tôi không có đường ra.

Hơn nữa, trốn thoát nếu họ không thể theo bước thì còn có ý nghĩa gì? Nếu họ mà mù quáng đi theo thì họ sẽ chỉ là những con người bé nhỏ như sâu bọ ở thế giới này. Họ sẽ sống sót kiểu gì? Thế giới này sẽ chú ý tới họ kiểu gì nếu không có kính lúp cơ chứ?

Tôi nhớ tới một chuyện Ahri từng nói vài tháng trước, ngay trước khi vào tới Phòng Cửa Ngõ, khi mà chúng tôi đều đang mở lòng với nhau.

Tổ đội của chúng tôi có thể không ấn tượng cho lắm nếu xét từng người một, nhưng nếu là cả nhóm, thì chúng tôi cực kì mạnh – không phải vì chúng tôi giàu lòng vị tha, mà là vì chúng tôi suy nghĩ như một thể hoàn chỉnh thống nhất.

Tôi cuối cùng cũng nhận ra những lời đó không chỉ áp dụng cho các đồng đội, mà là cả cho tôi nữa.

Sao mình có thể rời đi được?

Nếu mình mà rời đi thì các đồng đội mình sẽ ra sao?

Họ có thể sống sót trên tầng 2 mà không có Quỷ Thư, Cửa Sổ Hệ Thống, hay Nắm Bắt Tình Huống không?

Tôi nghĩ về mớ hỗn loạn mà mọi người đã gặp phải khi tôi mới bị phong ấn tại The Cube, tức Phòng 201.

Chẳng thể tìm ra đáp án được. Nếu tôi một mình trốn thoát thì chẳng khác nào bảo đồng đội đi tìm chết.

Có một thành ngữ cổ của người Mỹ bản địa, so sánh lương tâm của con người với một hình tam giác.

Một khi họ làm gì đó sai trái, thì hình tam giác sẽ xoay, những đỉnh nhọn của nó chọc vào linh hồn của họ.

Nhưng cuối cùng, nếu hình tam giác đó tiếp tục xoay, thì rồi nó cũng sẽ bị mài mòn...

Vừa mới đây, hình tam giác đó đã xoay chuyển trong lòng tôi. Và tôi định giữ cho nó còn sắc bén.

***

Khi tôi trở về cơ thể của mình, tôi nhận ra mình đã quay trở về bên trong quả cầu tuyết.

Những đồng đội của tôi chắc đã kéo tôi về sau khi thấy cả con mèo lẫn thằng bé xuất hiện.

Xét chuyện Bộ Đồ Bảo Hộ nặng hơn 200kg, chắc anh Jinchul đã phải khó khăn lắm mới vác được cơ thể của tôi về.

...Không biết khối lượng của chúng tôi ở “thế giới ngoài kia” sẽ ra sao nhỉ?

Chả biết nữa.

Ngay khi tôi tỉnh dậy và bắt đầu cử động, Ahri lại gần chỗ tôi.

“Anh quay lại rồi.”

“Ừ. Anh không tìm được nhiều thứ lắm, nhưng cũng có vài chuyện.”

“Làm tốt lắm. Và... cảm ơn.”

“...”

Tôi câm nín.

Em ấy nói “làm tốt lắm” và “cảm ơn” nghĩa là sao?

Là vì mình đã khám phá xung quanh à?

Hay là vì...?

Không, đừng nghĩ về nó nữa.

Có những chuyện thực tế hơn để bàn luận.

“Anh đã kiểm tra đồng hồ trong phòng khi đang nhập xác con mèo. Nếu thời gian bên ngoài giống với trong Khách Sạn thì giờ đang là 10:40 tối. Rất có khả năng thời gian là giống nhau.”

“Thật sao?”

“Nghĩ về lúc Lời Khuyên kích hoạt đi. Con Cú có vẻ rất muốn hối thúc chúng ta làm gì đó trước khi tầng hai được sửa sang hoàn toàn. Chuyện đó có là gì đi nữa thì cần phải xong trong tối nay. Thế là, chúng ta chỉ còn một giờ và hai mươi phút nữa.”

Như mọi khi, thì thời gian vẫn đang dần cạn kiệt.

Tới mai là chúng tôi sẽ không thể quay về đây nữa, vậy nên tối nay phải tìm ra gì đó.

Chúng tôi cũng phải quyết định làm gì với tấm vé trong ngày mai hoặc ngày kia – có dùng nó hay không, có thì vì mục đích gì, như là hồi sinh chẳng hạn.

Trong ba ngày nữa, chúng tôi đã phải quay lại một Phòng Nguyền Rủa rồi.

Anh Jinchul, có vẻ lo lắng, lên tiếng.

“Ý em là quay lại nơi nguy hiểm đó sao?”

“Vâng. Em vẫn đang nghĩ – tại sao các Hậu Thuẫn Giả lại dẫn chúng ta tới đây? Chắc chắn là không phải để cho thấy Khách Sạn ngầu và bí hiểm tới mức nào.”

Ông cũng có quan điểm tương tự.

“Tên đó không bảo chúng ta tới đây để khoe mẽ. Chúng ta chắc phải ra ngoài lại thôi. À này, con quái vật khổng lồ đó thật sự chỉ là một con mèo thôi hả? Ta cũng nghĩ vậy khi nghe thấy giọng của thằng nhóc, nhưng mà... ngoài kia chỉ là một ngôi nhà bình thường sao?”

“Có vẻ là vậy ạ. Từ những gì cháu thấy được thì chỉ là một ngôi nhà bình thường đâu đó trên Trái Đất này.”

Ahri lẩm bẩm với vẻ mặt thú vị.

“Trước kia thì chúng xây ở dưới đáy đại dương, giờ thì tầng một lại ở trên trời, và tầng hai nằm trong một quả cầu tuyết. Thật muốn biết giới hạn của Khách Sạn này là gì đáy. Nếu tầng 1 và 2 nằm ở hai vị trí khác nhau, thì tầng 3 chắc cũng vậy. Nó ở đâu mới được nhỉ?”

“Rất đáng tò mò.”

“Anh có tưởng tượng được không? Biết đâu lại ở trên đầu móng tay của anh thì sao, Kain.”

“...”

“Đùa thôi. Ra ngoài kia thôi. Chúng ta đi hết cùng nhau chứ?”

“Không. Lần này, để anh đi một mình. So với thế giới ngoài kia thì chúng ta quá nhỏ bé. Anh phải nhập xác con mèo hay thằng bé đó để khám phá, và nếu mọi người đi cùng với anh thì chỉ làm ngáng đường.”

Do khác biệt về kích thước, nên thằng bé lẫn con mèo có thể thổi vào đồng đội của tôi và cuốn bay họ luôn.

Sau khi giải thích tình hình, tôi quay ra ngoài.

***

Không mất nhiều thời gian để tôi nhập vào con mèo tên Coco sau khi ra khỏi quả cầu tuyết.

Coco tội nghiệp chẳng làm gì sai, nhưng giờ đang co ro trong một góc sau khi bị thằng bé mắng.

Mà thôi, nhờ vào đôi mắt sáng của Coco mà không khó để tìm ra cô mèo này.

Tiếp theo là “mượn” thân xác của thằng bé.

- Toạc! Toạc!

“Minyoung! Kiểm tra phòng của con đi!”

“Hừ, bực mình quá đi mất! Coco lại đang xé cái gì rồi!”

...Xin lỗi nhé Coco, nhưng có vẻ mày lại gặp rắc rối rồi.

Không lâu sau, cánh cửa bật mở, và thằng bé trở lại.

Trong khi tôi vẫn trong cơ thể của Coco, tôi nhanh chóng di chuyển ra phía sau quả cầu tuyết, và khi nó đi tới để ôm lấy con mèo, tôi quay trở về cơ thể gốc của mình.

Trong khi thằng bé, giờ đang ôm một Coco bối rối, đứng đờ ra đó, thì tôi nhập vào xác của nó.

Trong một thoáng, đầu tôi nhói lên.

Không giống một con mèo ngờ nghệch, thì “Kim Minyoung” là một con người.

Nhập xác đi kèm một tràng thông tin về thằng nhóc này.

Chẳng có gì đặc biệt.

Nó đang học lớp 3, hiện tại đang vào kì nghỉ.

Chỉ thế thôi.

Tôi liếc nhìn cái gương và lẩm bẩm với bản thân.

“Hmm. Có hơi kì lạ khi tự nói chuyện với mình kiểu này. Thôi thì, anh sẽ đảm bảo chú em an toàn và lành lặn. Cũng chẳng giống như là chú em sẽ biết chuyện gì đã xảy ra đâu. À, đừng có gay gắt quá với Coco nhé, nó không làm gì sai đâu.”

Đương nhiên rồi, mình thích hợp với thị lực của con người hơn là của mèo.

Tôi bật đèn trong phòng tối lên, rồi cho Coco ra ngoài, để tránh những chuyện phiền phức không đáng.

Giờ mình lên làm gì tiếp theo nhỉ?

Tôi tiến lại gần quả cầu tuyết.

“Đây là nguyên do của cơn bão tuyết sao?”

Quả cầu tuyết trông có vẻ khá đắt tiền, to bằng cỡ đầu người, và được kết nối với một dây điện.

Tôi kiểm tra cẩn thận nút bấm ở phía mặt sau để không lắc quả càu, thì tôi thấy có 3 chế độ để chọn.

“Một là nút tắt nguồn, hai là chế độ đèn, cuối cùng là... chế độ Giáng Sinh?”

Lí do cơn bão tuyết vẫn không ngừng gào thét trên tầng 2 Khách Sạn lại cực kì đơn giản.

Là bởi vì quả cầu tuyết đã bị chỉnh sang chế độ Giáng Sinh, và vì được cắm điện nên tuyết vẫn cứ thế xoáy lên.

Tôi cân nhắc chuyện tắt nó hoàn toàn, nhưng thế sẽ làm căn phòng quá tối, nên tôi chuyển sang chế độ đèn.

Cơn bão tuyết ngừng lại, và chỉ có ánh đèn còn bật, tạo nên một bầu không khí bình yên và an lành.

“Và thế là vấn đề của cơn bão tuyết đã hoàn toàn được giải quyết! Còn gì mình cần làm không nhỉ?”

Có vẻ nhiệm vụ đầu tiên, “ngừng cơn bão tuyết” đã xong.

Thế nhưng, chỉ thế thì có vẻ hơi thiếu sót.

Sau cùng, nếu tôi không ngừng nó lại thì cũng chẳng phải vấn đề lớn, sau khi trần nhà Khách Sạn được sửa lại vào ngày mai.

Tôi bình tĩnh nhìn quanh căn phòng.

Còn lại chừng 50 phút, xét về thời gian, thì không có vẻ là cần tôi phải ra ngoài để làm gì đó.

Rải rác quanh căn phòng là đồ chơi các loại, như là những bộ Lego, xe mini, và tay cầm điện tử, những thứ mà Minyoung có vẻ thích.

Vài tờ bài tập cũng được chèn vào giá sách.

“...Minyoung ơi, 8 nhân 8 không phải là 88 đâu. Em vẫn còn chưa biết cách nhân hả? Thôi thì, miễn là còn sức khỏe là được.”

Tôi cẩn thận kiểm tra những bộ Lego thì cuối cùng cũng tìm ra một yếu tố bất thường khác.

 ‘Một Thợ Thủ Công Thần Bí’

Cái tên tương tự không thể là trùng hợp, phải không?

Tôi đã tìm ra NPC ẩn đầu tiên trên tầng 2.

Khá là bất ngờ khi biết được rằng NPC này lại là một mô hình Lego cơ đấy.