Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

160 1860

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

69 737

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

287 6889

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

759 56624

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

105 2857

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

(Đang ra)

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

タジリユウ

Tôi tiếp xúc mọi người trong khi cố gắng che giấu sự thật rằng công việc của tôi là một 『Thánh nam』, nhưng những người xung quanh dần dần bắt đầu tôn kính tôi…

16 94

Chương 101-200 - Chương 194: Thời Gian Tiệc Tùng – Bí Mật Của Tầng Hai (3)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 94

Địa Điểm Hiện Tại: Địa Ngục Băng Giá – Phòng Phục Sinh

Lời Khuyên Hiền Triết: 0

- Han Kain

Khi tôi nói ra bản chất của nơi này – là bên trong một khối cầu tuyết – cả anh Jinchul lẫn Ông đều nhìn quanh với vẻ kinh ngạc.

“Đúng thế nhỉ! Giờ em nói ấy, anh mới nhận ra rồi! Khung cảnh này quen thuộc lắm! Mình không để ý vì tiến vào từ bên trong, nhưng nó trông giống hệt một quả cầu tuyết.”

“Chà... giờ ta nghĩ lại thì, Kain, bức tường trong suốt này thực ra có độ cong. Nó to tới mức ban đầu thì nhìn không ra, nhưng nó bao trùm toàn bộ không gian này như một cái lồng.”

Trong khi hai người họ tò mò kiểm tra xung quanh, thì Ahri hỏi.

“Này, anh có thể kiểm tra Cửa Sổ Hệ Thống xem địa điểm không?”

“Được.”

“Nó bảo sao?”

“Địa Ngục Băng Giá – Phòng Phục Sinh.”

“Hả? Ý anh là sao? Mình ra khỏi phòng đó từ tỉ năm trước rồi mà! Hay là... chờ đã! Hay ý anh là nơi này cũng ...?”

“Chờ đã! Đừng hiểu lầm. Anh dùng Cửa Sổ Hệ Thống đủ lâu để hiểu cơ chế của nó. Nếu em nghĩ nơi này là một phần của Địa Ngục Băng Giá thì em sai rồi.”

“Đó chính xác là điều em đang nghĩ... Thế anh thấy điều đó là sao?”

“Đó là chuyện cập nhật tên thôi.”

“Cập nhật tên?”

“Thông tin địa điểm trong Cửa Sổ Hệ Thống chỉ cập nhật khi anh vào một khu vực có tên gọi được Khách Sạn định danh. Nói cách khác, nếu anh đi từ điểm A tới điểm B, và Khách Sạn chưa định danh cho điểm B, thì nó vẫn hiện lên anh đang ở điểm A. Ví dụ là ‘hành lang’ ở tầng 1.”

“Hành lang sao?”

“Ừ. Trong đầu chúng ta, thì hành lang là khoảng không gian dài phía trước các Phòng Nguyền Rủa ở tầng 1. Thế nhưng, theo Cửa Sổ Hệ Thống, nếu em rời khỏi hành lang rồi ra khu mở rộng gần đó, hay gần cổng trước đi nữa, thì nó vẫn ghi em ở hành lang thôi. Khoảng sân rộng và cổng chính không được định danh. Chỉ có cái nơi gần quầy lễ tân mới có tên riêng thôi.”

“À, em hiểu ý anh rồi. Vậy là sau khi chúng ta tạm dừng chân gần Phòng Phục Sinh khi nãy để làm ấm, thì địa điểm đổi sang đó, và vẫn chưa cập nhật tới giờ à?”

“Chính xác. Và chuyện đó quan trọng.”

Sau khi quét qua cánh đồng tuyết rộng lớn, tôi bổ sung.

“Nơi này không có tên định danh trong Khách Sạn. Đó là lí do thông tin địa điểm đã lâu rồi chưa được cập nhật, dù chúng ta đã đi bộ một lúc lâu.”

Cả Ahri và tôi im lặng.

Cái sự im lặng đó cũng lan sang anh Jinchul và Ông, hai người này vẫn đang trò chuyện gần bên.

Phải rồi.

Tất cả chuyện này đều hợp lý.

Nhận ra chúng tôi đang ở trong một quả cầu tuyết là một phát hiện kinh ngạc, và bản thân khu vực này không có tên cũng rất thú vị.

Nhưng... thế thì sao? Chúng tôi không ở đây chỉ để thỏa mãn trí tò mò!

Phải có một khoảnh khắc mà ai đó, hay thứ gì đó xuất hiện rồi nói, “Các vị khách quý, xin chúc mừng! Đây là phần thưởng của các vị sau khi tìm thấy nơi bí mật này!”

Như thể mọi người cũng nghĩ vậy, đồng đội của tôi bắt đầu lên tiếng.

“Thế rồi giờ sao? Mình chỉ nói, ‘Chà, thật là huyền bí’ rồi quay lại Khách Sạn hả?”

Mình không nghĩ là vậy.

“Nghĩ về khi Lời Khuyên được kích hoạt đi ạ. Con Cú đang thực sự gào lên với chúng ta rằng phải để ý đi, sử dụng toàn bộ lời khuyên một lúc, và rồi con drone xuất hiện và cảnh cáo rằng nó đã đi quá giới hạn. Chắc chắn nơi này có một thứ gì đó quan trọng.”

“Ta đồng ý. Có vẻ là chúng ta đã tìm ra mọt khu vực ẩn, và khu vực ẩn thì phải đi kèm với phần thưởng ẩn...”

- Rầm!

Ông lại dộng vào tường lần nữa.

“Phá hủy thứ này thôi.”

“...”

“Cháu có ý tốt hơn sao? Hơn nữa, nghe âm thanh khi ta đấm nó này. Đây không phải một màn chắn bất hoại. Chúng ta chắc chắn có thể phá tan thứ này.”

“Cháu có cảm giác không ổn lắm... Bên ngoài quả cầu tuyết thì có thể có gì chứ?”

“Ta không biết, nhưng mà nghĩ coi – tại sao Con Cú lại đẩy chúng ta ra ngoài này? Nó muốn chúng ta đi xa hơn nữa.”

Anh Jinchul đồng ý.

“Kain, em không chơi game nhiều nên em không biết, nhưng trong phần lớn, thì mục đích của rương báu là để mở ra, và tường làm ra là để đánh sập. Seungyub lúc nào cũng nói vậy, và lạ là ở đây cũng áp dụng được luôn. Bức tường này được làm ra là để bị phá sập.”

Chúng tôi không thể nghĩ ra một phương án tốt hơn.

Thế nên chúng tôi quyết định phá sập bức tường và khám phá bên ngoài quả cầu tuyết.

Khoảnh khắc chúng tôi ra quyết định, một làn sóng tò mò tôi không thể kìm nén trào lên trong tôi.

Bên ngoài kia có thể có gì chứ.

Mọi người lùi lại, và anh Jinchul triệu hồi Ngôi Sao.

Kể cả khi ở trong Bộ Đồ Bảo Hộ, tôi có thể cảm nhận được làn sóng năng lượng chích vào da tôi khoảng một phút đồng hồ.

- Bùm!

Một phần bức tường sập xuống, mở ra lối đi tới nơi chưa đặt chân tới.

Và trước mặt chúng tôi, một cảnh báo xuất hiện.

Cảnh báo!

Nếu các vị đi ra ngoài, thì Phước Lành của các Hậu Thuẫn Giả sẽ không còn bảo vệ các vị được nữa. Các vị có muốn tiếp tục không?

“Vậy có nghĩa là...”

“Khá chắc là điều em dự đoán rồi. Em nhớ loáng thoáng là có thấy cái gì đó kiểu này hồi trốn thoát khỏi đáy đại dương.”

Ahri, người duy nhất trong nhóm chúng tôi có kinh nghiệm trốn thoát, không có vẻ là ngạc nhiên lắm.

“Khi em trốn thoát thì mất đi Phước Lành nhưng giữ lại Di Sản à?”

“Ừ, Di Sản thì ở lại.”

“Vậy khi em trốn thoát, chỉ có Di Sản đi theo mình. Là vì Di Sản là thứ bản thân sở hữu, còn Phước Lành là năng lực bên ngoài do Hậu Thuẫn Giả ban cho để giúp chúng ta trong Khách Sạn sao?”

“Nó không đơn giản như vậy.” Em ấy đáp.

“Ý em là sao?”

Ông chêm vào.

“Có vài trường hợp mà Phước Lành vẫn còn, nhưng lại không còn Di Sản. Có khi họ không có Di Sản, nhưng...”

“Thế là tùy trường hợp sao ạ?”

“Phải. Tới giờ thì cháu chắc phải hiểu ý ta rồi. Không có nhiều trường hợp trốn thoát khỏi Khách Sạn mà được Cục Quản Trị biết tới đâu, và kể cả những người đã từng trốn thoát cũng không hiểu hết về Khách Sạn. Nhiều người chỉ may mắn thuần túy thôi. Nên là thông tin đưa lại cho Cục thường bị lộn xộn, và đầy mâu thuẫn.”

Có vẻ sức mạnh giữ lại sau khi rời khỏi Khách Sạn sẽ phụ thuộc vào phương thức trốn thoát.

Một chuyện đã rõ ràng là, khám phá bên ngoài quả cầu tuyết sẽ khiến chúng tôi mất đi Phước Lành.

Còn mặt khác, có vẻ những năng lực khác như Tốc Biến của tôi, găng tay của Ông, và các Di Sản vẫn sẽ tồn tại.

Đã đi xa nhường này thì không thể quay đầu lại nữa.

Sự quyết tâm lóe lên trong mắt mọi người, và chúng tôi không do dự bước ra ngoài quả cầu tuyết.

***

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 94

Địa Điểm Hiện Tại: Địa Ngục Băng Giá – Phòng Phục Sinh

Lời Khuyên Hiền Triết: 0

- Han Kain

Cửa Sổ Hệ Thống bắt đầu nhòe đi.

Ngắt Kết Nối.

Như thể một chương trình bị ngưng, có một thông báo xuất hiện, báo hiệu thế lực đã đồng hành cùng tôi suốt hành trình trong Khách Sạn đã biến mất.

Cạnh tôi thì anh Jinchul lẩm bẩm.

“Anh thấy... yếu đi. Cảm giác này kì lạ thật đấy. Trước giờ thì một cú giậm chân của anh cũng có thể khiến anh bay lượn rồi.”

Ahri khẽ đáp lời.

“Anh không yếu đi. Anh chỉ bình thường lại thôi. Anh vẫn khỏe hơn phần lớn mọi người. May là Bộ Đồ Bảo Hộ vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng nhìn này, em đã biết rồi nhưng nó thật sự là một quả cầu tuyết đó. Và nó còn đẹp nữa.”

Chúng tôi lùi bước lại và quan sát nơi vừa chui ra, thì quả thực đó là một quả cầu tuyết. So với chúng tôi thì nó thật khổng lồ, và theo một cách nói thì nó là thế giới riêng của mình.

Trong bóng tối, nó là vật duy nhất phát ra ánh sáng, và chúng tôi có thể loáng thoáng nhận ra cái bóng mờ của nó.

Anh Jinchul nhìn quanh và hỏi.

“Đây là đâu thế? Tối như mực ấy. Mọi người thấy gì không?”

“Không có nguồn sáng nào ngoại trừ quả cầu tuyết này. Em không thấy cả mặt trăng lẫn mặt trời.”

Ông lẩm bẩm với vẻ mặt căng thẳng.

“Nếu đây là một dị giới thì cũng chẳng lạ nếu không có mặt trời đâu!”

“Kain, kiểm tra mặt đất xem. Cảm giác thế nào?”

Tôi quỳ xuống và kiểm tra bề mặt. Sau một thoáng, tôi khẽ bóc ra một mảng.

“Đây là gỗ. Giống như gỗ đã đánh bóng vậy.”

“Hơ!”

Tôi quay đầu lại vì tiếng thở hắt kinh ngạc của Ông, người đang chỉ vào một thứ ở phía xa, và đang há hốc mồm.

“Cái gì vậy? Cái gì ngoài đó - ối..!”

Nơi từng là bóng tối giờ có một đôi mắt khổng lồ dòm vào chúng tôi, ánh nhìn đó không hề chớp mắt.

Đóng băng vì sợ hãi, chúng tôi đều đứng yên tại chỗ, như những bức tượng bị Medusa hóa đá.

Tôi triệu hồi toàn bộ lòng dũng cảm của mình mà bước tới, đặt bản thân giữa đồng đội và sinh vật đó.

Chuyện gì có xảy ra đi nữa thì nó phải xảy ra với mình trước.

Vì Phước Lành của anh Jinchul đã biến mất, nên tôi đang là người mạnh nhất cả nhóm.

Đôi mắt phát sáng chậm rãi lại gần.

Chúng ta có nên chạy không? Sinh vật đó là thứ gì vậy?

“...”

Nó càng lại gần thì càng cảm giác to lớn tới vô lí.

Nó to tới mức làm tôi muốn bật cười vì kích cỡ lố bịch đó.

Một con voi? Lông của nó chắc phải dày hơn cả voi.

Một con khủng long? Thế còn chưa to bằng một cái móng chân của nó cơ.

Không hề phóng đại đâu nhé, hình bóng mờ ảo đó to gần bằng một quả núi. Chúng tôi có thể trèo lên một tròng mắt của nó rồi nhảy nhót, và vẫn còn kha khá không gian thừa.

“Kain, Quỷ Thư của anh còn không?”

“Anh triệu hồi rồi đây.”

“Anh nghĩ anh có thể nhập vào thứ đó không?”

Tôi há hốc mồm trước suy nghĩ đó.

Có thể không? Kể từ khi mình có được Quỷ Thư, mình chưa từng thất bại trong việc nhập xác ai đó, trừ khi sinh vật đó là một thực thể thần thánh.

Giọng nói khó chịu của Ông vang lên phía sau.

“Cháu đùa đấy à? Nếu cháu nhập được vào thứ đó thì đã nhập được vào Tù Nhân rồi. Không đời nào nhập được vào thứ đó đâu. Vào đây xem nào! Bám lấy quả cầu tuyết thôi!”

“Kain! Ahri! Cả hai người, quay lại vào trong cầu tuyết đi!”

Nghe lệnh của anh Jinchul và Ông, tôi chầm chậm rút lui về hướng quả cầu tuyết, trong đầu vẫn còn suy nghĩ.

Nơi chúng tôi từng tưởng là Địa Ngục Băng Giá, lại chỉ là bên trong một quả cầu tuyết.

Thế vậy thì sinh vật này có thể là gì?

Một con quỷ hắc ám? Một quái thú khải huyền? Một ác ma tàn sát hàng triệu sinh mạng?

...Không, mình không nghĩ thế.

Vì lí do nào đó, tôi nghĩ tôi biết sinh vật này là gì. Và nếu tôi đúng, thì chiếm hữu tâm trí của nó là điều cực kì đơn giản.

Bỏ ngoài tai những tiếng gọi khẩn thiết của mọi người, tôi bước về đôi mắt phát sáng.

Sinh vật không hề phản ứng với chuyển động của tôi.

Nếu suy đoán của tôi là đúng thì nó sẽ không làm vậy.

Nó chắc chỉ coi chúng tôi hơn côn trùng một chút thôi.

Đầu óc của tôi đang bay bổng. Như một quả bóng bay trôi lên cao, cao hơn nữa, tới khi đột nhiên, tôi nghe thấy một âm thanh kì lạ từ sinh vật đó, như thể cuối cùng nó cũng đã nhận ra điều gì.

- Meow! Meow!

Khi tôi quay về thực tại, tôi đang ở trong thân xác của một chú mèo nhà.

“Coco ~ ! Âm thanh gì vậy? Mày lại đang nghịch quả cầu tuyết của bố à?”

... Trong khi tôi nghe thấy một giọng nói của một người, chắc là một cậu bé tuổi teen, một suy nghĩ đồi trụy bắt đầu nung nấu trong đầu tôi