Han Kain
Gương mặt của mọi người cứng lại khi họ cẩn thận đọc thông báo.
Phần đầu chỉ là tin nhắn chúc mừng thường lệ, và thông báo cho Thời Gian Tiệc Tùng, chúng tôi cũng nghe vài lần rồi.
Nhưng phần quan trọng thực sự là “thông tin thêm”.
“Kiểm tra vé sao? Bọn họ đang nói tới phần thưởng của Phòng Cửa Ngõ sao? Tấm vé đâu rồi?”
Chị tôi lập tức phi đi mất và mang tấm vé lại.
Tấm vé đã đang tỏa sáng mờ mờ rồi.
Ngay khi nó được mang tới, một thông báo nhỏ hiện lên.
Phải từ bỏ một phần thưởng! Các bạn có thấy thất vọng không? Đừng lo! Các bạn có thể nhận được phần thưởng đã bỏ lỡ trong Phòng Gương Kính.
Thông báo này đã khẳng định nghi ngờ của chúng tôi.
Sự thật rằng có một “Phòng Gương Kính” tách biệt riêng cho những phần thưởng đã bỏ lỡ, cũng tức là.
Chọn lựa giữa hai phần thưởng không chỉ giới hạn cho Phòng 201!
Trong các phòng khác trên tầng 2, chúng tôi cũng sẽ phải chọn giữa hai phần thưởng, và phần thưởng bị bỏ lỡ có thể được nhận lại với một tấm vé.
Phỏng đoán trước đây của Ahri rằng sẽ có nhiều cơ hội nhận vé hơn đang dần trở nên thuyết phục.
Bởi vì nó có nhiều tác dụng, cũng như một căn phòng dành riêng cho tấm vé, nên khó mà tin được tấm vé chúng tôi mới nhận được lại là tấm vé cuối cùng!
“Phần thưởng bỏ lỡ chắc là khối Đa Diện Bất Đẳng Biên nhỉ?”
Chị tôi đáp lời với đôi mắt mở to.
“Có vẻ là vậy. Nếu em sử dụng tấm vé trong ‘Phòng Gương Kính’, em có thể nhận được phần thưởng đã bị bỏ qua. Nhưng Phòng Gương Kính này ở đâu? Ahri?”
Phước Lành của Ahri, “Bí Mật”, là một năng lực chuyên dùng để che giấu bí mật của bản thân, và đồng thời khám phá ra bí mật của Khách Sạn nữa.
“Chờ chút.”
Ahri tập trung một lúc lâu, nhưng vẫn liên tục nghiêng đầu.
“Chẳng có gì cả.”
“Hả?”
“Chẳng có gì ở đây hết. Thông thường, em sẽ nhận được gợi ý về NPC ẩn hay phòng ẩn. Ví dụ, dưới tầng 1 thì NPC là Thương Nhân và Bác Sĩ, còn phòng thì là Thánh Địa Phước Lành và Cửa Hàng Lưu Niệm.”
Ahri bước tới bảng trắng và ghi lại.
Thông Tin Bí Mật “Hàng Thật Giá Thật” (Tầng 2)
NPC Ẩn: -/?
Phòng Ẩn: -/?
Thông Tin Địa Điểm: ?
Mô Tả Tính Năng: ?
“Em thường sẽ nhận được một hình ảnh thế này trong đầu, nhưng mọi người thấy đấy, thì phần lớn chỉ là dấu hỏi. Thường thì nó sẽ cho em gợi ý về việc tìm ra phòng, hay NPC, nhưng lần này thì không.”
Chuyện này đột nhiên có lí, khi mà nó giải thích được tại sao Ahri đã tìm ra Thánh Địa Phước Lành trước bất kì ai, và tại sao Ông lại đột nhiên đưa chúng tôi đến Phòng Leo Núi, rồi chúng tôi tìm ra được Cửa Hàng Lưu Niệm – tất cả là nhờ Phước Lành của em ấy.
“Sao lại không có gì được? Thông báo trên tấm vé rõ ràng ghi ‘Phòng Gương Kính’ mà?”
Nghe cuộc nói chuyện của chị Eunsol và Ahri thì tôi dần hiểu.
“Có vẻ là chúng chỉ được đưa vào hoạt động hoàn toàn sau khi ‘bảo trì Khách Sạn’ xong.”
Cuối cùng thì chúng tôi vẫn trở về vạch xuất phát.
Tất cả thông báo của Khách Sạn đều tập trung vào việc bảo trì tầng 2, nơi vẫn đang tan hoang.
Anh Jinchul thở dài một hơi sâu.
“Thật tình, khách sạn kiểu gì thế này? Nếu cơ sở vật chất bị hỏng thì phải hoàn tiền, xin lỗi rồi cho khách về nhà chứ?”
Giữa bầu không khí im ắng, thì Seungyub nói với giọng mệt mỏi.
“Thời Gian Tiệc Tùng ngày mai mới bắt đầu nhỉ? Thế mình mai hẵng nói nốt mọi chuyện nhé?”
Chúng tôi chỉ vừa mới ra khỏi Phòng 201, và kể cả trong bữa tối, chúng tôi cũng đã thảo luận về những chủ đề khó khăn, nên mọi người đều rất mệt mỏi.
Ngay trước khi chúng tôi giải tán, chị Eunsol nhắc lại kế hoạch ngày mai.
“Nghỉ ngơi chút đi! Ngay khi tỉnh dậy vào sáng mai, thì mọi người tập trung lại! Trước tiên là đến Thánh Địa Phước Lành. Chúng ta phải cường hóa Phước Lành ngay khi Thời Gian Tiệc Tùng bắt đầu.”
Mình cũng phải nghĩ chuyện dùng Lời Khuyên ở đâu ngày mai mới được.
Ahri đột nhiên hỏi.
“Elena có nói chị ấy đi ngủ trước nhỉ? Chẳng phải chị ấy đang một mình trong phòng ngủ sao?”
“Chắc thế? Mọi người cẩn thận nhé! Nếu mọi người về phòng bây giờ thì Elena sẽ vẫn còn trong đó. Tại mấy phút nữa mới hết giờ ăn tối.”
“Ừ.”
“Han Kain.”
“Hử?”
Ahri đột nhiên gọi tôi.
***
Elena
- Krikk!
... Ồn ào quá đi mất.
- Két! Két!
... Mình có nên kiểm tra không?
Không nên. Mỗi lần mình kiểm tra thì mọi chuyện chỉ tồi tệ hơn.
“...”
“Eek!”
- Rầm!
Khoảnh khắc tôi không nhìn được nữa và khẽ mở mắt, tôi giật mình vì sốc và đập vào tường.
Thật sự thì cái quái gì ở dưới chăn vậy?
Tiếng chuông đồng hồ cuckoo có cảm giác rõ nét lạ kì, và rồi một con chim cuckoo còn sống nguyên với cái mỏ lởm chởm hiện ra.
Hình ảnh một ngọn núi và một thác nước trong bức tranh treo tường khẽ biến đổi, và thác nước chuyển màu đỏ.
Tôi chẳng nhớ rằng có một con búp bê nào trên bàn, nhưng giờ lại có một con búp bê hề đáng sợ đang nhìn thẳng vào tôi.
Và mới đây thôi, khoảnh khắc tôi mở mắt ra vì tiếng động, thì một bàn tay bắn ra từ dưới chăn!
Độ stress của tôi tăng vọt, và tôi cảm giác như mình sắp phát rồ.
Cửa phòng ngủ mở ra.
“Đừng vào! Nguy hiểm lắm – ”
- Xoẹt!
Con búp bê tên hề vẫn đang rỉ máu từ miệng, nhổ ra gì đó sắc nhọn và quay đầu lại, thì một lưỡi gươm vô hình đã cắt qua không khí và biến nó thành từng mảnh.
“Nguy hiểm gì? Chẳng có gì mà.”
“...”
Ahri cười khúc khích như thể chẳng có gì xảy ra, và rồi em ấy dỡ bỏ khung tranh lẫn vặn cổ con chim cuckoo còn sống.
“Chị vẫn cứ chơi đùa một mình thế này à?”
“Ahri...”
Ngay khi Ahri trèo lên giường thì một bàn tay vọt ra.
“Có vẻ chị không ngủ được chút nào nhỉ?”
“...”
“Ah~ Đây là lần đầu em thấy một năng lực vui thế này đấy. Tưởng tượng mọi thứ sẽ thú vị thế nào nếu em có nó đi!”
“...”
Cô gái này khác mình thật đó.
Mình vẫn luôn biết từ trước, nhưng chưa từng cảm thấy rõ ràng hơn lúc này.
Làm sao cô gái này có thể cười đùa trước mặt những con quái vật đó? Kể cả mình, người tạo ra chúng, vẫn cho rằng chúng gớm ghiếc tới độ không thể chịu nổi chúng!
Tôi nhìn thấy thái độ hững hờ của Ahri mà bình tâm lại hơn chút.
Ahri nhìn lại về phía chiếc đồng hồ.
“Thời gian ăn tối sẽ kết thúc trong vòng 2 phút nữa. Chúng ta rồi sẽ tách nhau ra thôi.”
“Phải rồi.”
“Chị, tối nay mình ngủ ở sofa gần bàn trà tầng 1 nhé.”
“Ahri?”
“Chị sẽ chẳng ngủ được nếu cứ thế này đâu. Em có sai không?”
Tôi không thể từ chối. Ahri nắm tay tôi và dẫn tôi ra khỏi Phòng 105.
***
Han Kain
Từ xa xa, tôi thấy Ahri dẫn Elena ra khỏi Phòng 105.
Đúng như Ahri đã dự đoán, Elena đã chẳng ngủ được chút nào.
Sẽ rất khó để cô ấy thoải mái ngủ khi mà cứ liên tục tạo ra đống quái vật xung quanh mình.
Tôi lặng lẽ nhập bọn cùng hai người họ.
Khi hai người đó đi chung, thì thật sự có cảm giác không gian xung quanh họ bừng sáng lên.
Nếu tôi mà gặp họ ở thế giới ngoài kia thì chắc tôi đã bị áp đảo ngay từ khi chạm mắt rồi.
“Elena! Chị đã dùng năng lực bao nhiêu lần rồi?”
“... Chị chưa từng chủ động dùng nó. Nó cứ tự xảy ra thôi.”
“Wow ~ Em tò mò thật đó. Từ những gì em thấy khi nãy thì có vẻ năng lực này rất thú vị! Tạo ra một con sói từ tuyết sao? Ngầu thật ý! Và nó cũng có hơi đáng yêu nữa!”
“Thật tình thì chị không nghĩ nó đáng yêu thế...”
- Bốp!
Ahri đá đùi tôi một cái và ra hiệu cho tôi hành động tự nhiên hơn!
Con nhóc này từ nãy tới giờ vẫn cứ đòi hỏi mình làm nhiều thứ quá.
Chúng tôi ngồi xuống cạnh bàn trà và bắt đầu trò chuyện về cuộc sống trước khi vào Khách Sạn.
“Cô lần đầu có ước mơ thành diễn viên từ khi nào thế, Elena?”
“Từ khi tôi là một đứa trẻ! Tôi đã lang bạt hết quốc gia này tới quốc gia khác cùng cha mẹ mình, nên tôi cũng không có nhiều bạn bè lắm... Thỉnh thoảng xem kịch và phim là niềm vui duy nhất của tôi. Và tôi thậm chí còn nghĩ, um, có lẽ mình có thể trở thành một diễn viên đó.”
Nếu tôi mà được sinh ra với vẻ ngoài của Elena, thì tôi sẽ cân nhắc chuyện trở thành minh tinh hay diễn viên mỗi khi nhìn vào gương mất.
Ahri xen vào.
“Hai người đến lúc phải nói chuyện thoải mái hơn rồi chứ? Hai người vẫn nói chuyện theo cái kiểu kì quặc nhất cả nhóm đó.”
Là cái người mà nói chuyện suồng sã nhất cả nhóm – với ai cũng vậy – nên gợi ý này của Ahri cũng khá thuyết phục.
“Hehe... chị nghĩ mình cần thêm chút thời gian.”
“Kain, gọi chị ấy là Elena-noona ngay bây giờ đi.”
“Elena-noona?”
“Làm ơn đừng làm vậy.”
“Chà, chị nói đúng. Tốt hơn là không nên làm vậy.”
Nếu đã biết trước thì sao còn bảo anh mày?
Chủ đề câu chuyện dần dần xoay sang tôi.
“Vậy thì, anh Kain, điểm số của anh bắt đầu cải thiện từ năm hai cao trung hả?”
“Hahaha! Đúng vậy. Thực ra nhé, tới năm nhất – ”
“Kain, kể chuyện gì vui đi. Anh không có gì thú vị hơn mấy cái bài vở hồi cao trung à?”
“...”
“Ồ, tôi vẫn thấy hay mà. Nghe chuyện cao trung của anh làm tôi nhớ về thời thơ ấu...”
Tệ rồi! Tệ rồi! Thời thơ ấu của Elena là chuyện cấm kị đó?
Giống như mấy chuyện kiểu: “Tuổi” của Ahri, “Ước mơ” của anh Jinchul, và “Rank” của Seungyub trong LOL.
Có vài chuyện mà chúng ta không nên nhắc ra.
Biểu cảm của Ahri đen lại trong một thoáng.
“Hồi đó, tôi còn không thể uống được một cốc trà mà không lo nó bị bỏ độc.”
Vài bong bóng màu tím bắt đầu nổi lên từ cốc trà của Elena.
“Tôi thường xuyên phải lo về chuyện bị bám đuôi khi đi trên phố.”
Một thứ gì đó bắt đầu cọ quậy trong bóng của mọi người.
Mặt của Ahri tái lại thì tôi đã ra quyết đinh.
“Cốc trà này được pha bằng tình yêu ấm áp của quê nhà cô Elena sao?”
Tôi cầm lấy cốc trà của Elena và đổ nó vào trong bóng tối.
- Xèo! Keng!
Một âm thanh lẫn mùi kì lạ phát ra từ sàn nhà, giống như đổ acid xuống vậy, hết một lúc lâu.
“...”
“...”
“...”
Ahri đột nhiên bật cười lần nữa.
“Haha! Elena, chị thật sự có tài năng khiến mọi chuyện thường ngày trở nên thú vị! Kể cả một cốc trà đơn giản cũng biến thành một chuyện lôi cuốn, không, vui vẻ tới vậy nha!”
“Chị xin lỗi...”
“Không, thật đấy, Elena, vui thật mà. Đây là lần đầu tiên em có trải nghiệm vui vẻ tới vậy chỉ với một cốc trà.”
Bầu không khí kì quặc đó cũng là dấu chấm hết cho thời gian dùng trà.
Tôi thở dài và trở về phòng mình, thì nhớ lại cuộc đối thoại với Ahri hồi nãy.
“Năng lực của Elena vui thật đấy nhỉ?”
“Em nói cái quái gì vậy? Đó là thứ năng lực đáng sợ nhất anh từng thấy.”
“Đừng bao giờ gọi nó là đáng sợ nữa. Nỗi sợ dễ lây lan. Từ giờ, cứ cho nó là vui vẻ đi. Tin là nó vui vẻ. Cho tới khi Elena cũng tin là như vậy.”
“...”
“...”
Có vẻ mọi thứ sẽ tiếp tục “vui vẻ” thêm một lúc nữa.
Tôi nhớ lại kí ức của Thủ Trưởng.
Beatrix đã phải huấn luyện kiểu gì để kiểm soát năng lực đó?