Han Kain
“Từ góc nhìn kinh doanh sao?”
Tôi thấy lạ khi nghe tới khái niệm ‘kinh doanh’ tại nơi hoàn toàn không liên quan gì tới kinh doanh như nơi đây.
Kể cả Songee, người trông có vẻ buồn nôn từ nãy, cũng không nén nổi tò mò mà lắng nghe.
Chị tôi lại bắt đầu giải thích.
“Chị nghĩ hành vi của Con Mắt Không Thứ Nguyên rất giống với một ‘ngư dân’. Biển cả cảm giác như rộng lớn vô cùng tận, chưa một lượng cá không thể đếm xuể. Thế nhưng nếu con người cứ tiếp tục đánh bắt và tiêu thụ thì cuối cùng cũng chẳng còn con cá nào nữa, kể cả những con cá nhỏ. Vậy là, con người đã bắt đầu ‘quản lý tài nguyên hải sản’.”
“Quản lí tài nguyên hải sản...”
“Giờ em thử nghĩ từ góc độ của Con Mắt Không Thứ Nguyên xem. Đương nhiên là nó có thể giáng xuống Trái Đất và chơi đùa với 8 tỉ người, nhưng với ma lực và sự điên loạn vô cùng của nó, thì Trái Đất sẽ tồn tại bao lâu chứ? Có khi còn chưa được 1 năm? Con Mắt Không Thứ Nguyên rất có thể đã hạn chế bản thân vì hiểu được khái niệm đó. Nó coi đây là một kế hoạch dài hạn để bòn rút từ Trái Đất thêm hàng trăm, hàng nghìn năm.”
Ahri thở dài và đáp lời.
“Vậy là, theo lý lẽ của chị thì Thủ Trưởng giống một con cá thu biết nói, và đề xuất một giao kèo với ngư dân. Kiểu như, ‘Bọn ta sẽ tự xây một vựa cá, để ngươi có thể sử dụng hàng thế kỉ, nhưng hãy tự biết mà quản lí tài nguyên cho hợp lí’.”
“Chính xác. Con Mắt Không Thứ Nguyên đã chấp nhận giao kèo đó. Chuyện gì có thể tốt hơn? Vấn đề của việc giết hết cá lằ chúng sẽ trở nên tuyệt chủng, nhưng tự mình quản lí lũ cá cũng mệt không kém. Và rồi tự nhiên có một con cá biết nói bảo rằng để nó quản lí vựa cá. Em nghĩ tà thần chắc phải run lên vì vui sướng.”
“Cứ cho là Con Mắt Không Thứ Nguyên kiềm chế bản thân vì lí do đó đi. Nhưng tại sao sự tồn vong của nhân loại, vì cái vựa cá đã được kiểm soát đó, lại chỉ được nhận có 30 điểm?”
Chị Eunsol đột nhiên có một vẻ mặt u ám, và nhìn về phía xa xăm.
“Bố của chị không phải là một người tốt cho lắm.”
Tại sao chị ấy lại đột nhiên nhắc về bố của mình?
“Nhưng với tư cách doanh nhân thì ông ấy chắc chắn là một người vô cùng sáng suốt. Ông ấy thường nói, ‘Trì trệ là suy thoái’. Là câu cửa miệng đấy.”
“Trì trệ là suy thoái...”
“Những doanh nhân thì sẽ thường không thỏa mãn với việc duy trì trạng thái hiện tại. Họ luôn muốn mở rộng quy mô. Con Mắt Không Thứ Nguyên chắc cũng muốn mở rộng. Nó đã gây áp lực với Cục Quản Trị một lần rồi, và họ đã tình nguyện đầu hàng vựa cá của họ. Thế nó sẽ dừng lại sau chỉ một yêu cầu thôi sao?”
Mọi người đều cạn lời.
“Một yêu cầu sẽ trở thành hai. Hai rồi sẽ thành ba. Cuối cùng, thì cả thế giới sẽ trở thành một ‘vựa thống khổ’ để nuôi tà thần. Đấy là lí do mà, kể cả nơi coi rẻ mạng người như Khách Sạn, thì giải pháp đó chỉ được có 30 điểm.”
Trong cái sự im lặng lạnh lẽo theo sau, thì chị Eunsol đặt dấu chấm hết cho giả thuyết của mình.
“Nhớ kĩ nhé, chỉ là giả thuyết của chị thôi. Giống như Thủ Trưởng có cách hiểu của ông ta, thì chị có cách hiểu của mình.”
Có lý. Nó chắc không phải là một cách hiểu chính xác 100%, nhưng nó gần với sự thật hơn quan điểm của Thủ Trưởng.
Tất nhiên, đây không phải là vì chị tôi giỏi giang hơn Thủ Trưởng hay gì, nhưng mà là vì chúng tôi đã ra quyết định từ góc nhìn tương lai. Còn Thủ Trưởng phải đưa ra quyết định từ con số 0.
Một câu hỏi cuối cùng xuất hiện trong đầu tôi.
“Phòng 201 đã được coi là phá giải rồi, nên chúng ta không phải thử lại lần nữa, nhưng sau này xem lại thì mọi người nên cân nhắc đôi chút. Giải pháp tốt hơn đã có thể là gì?”
Chị tôi nghĩ một chút trước khi trả lời.
“Chị cũng nghĩ về chuyện đó rồi... và có hai khả năng.”
Ahri hỏi ngay.
“Hai sao? Em còn không nghĩ được một! Chị nói với mọi người đi.”
“Phương án thứ nhất: ‘Bề Tôi Của Kẻ Ác’”
“Cái gì?”
“Sau khi trải nghiệm Phòng 102 và 103, thì khá rõ ràng là có nhiều thực thể có trí tuệ khác trong vũ trụ này ngoài chúng ta ra. Cục Quản Trị chắc cũng biết điều này rồi.”
Từng đó là chắc chắn rồi. Cả Ông và Ahri đều không phản đối.
“Chúng ta có thể đề xuất rằng con người chúng ta sẽ trở thành bề tôi của nó, và hiến tế những loài ngoài hành tinh khác chẳng hạn.”
...Đầu tôi bắt đầu xoay vòng vòng.
Ahri đáp lại với một giọng có hơi thất vọng.
“Nghe không đúng lắm nhỉ... Chị nói chiến lược tiếp theo đi.”
“Phương án thứ hai là: Lấy Lửa Dập Lửa. Một lần nữa, là sau khi trải nghiệm Khách Sạn, thì chị đã nhận ra là có vô số thực thể tà ác khác.”
“Đúng rồi ạ. Thật tình, thì Trái Đất trụ được tới giờ phải gọi là phép màu.”
“Thế thì, sao không kéo những thực thể tà ác khác đó vào cuộc? Phải có một con quỷ khác cho rằng, ‘Không! Ta mới là người được quyền nuốt chửng nhân loại. Ngươi là ai mà dám húp trọn bọn chúng?’”
Ahri lần này thở dài một hơi sâu.
“Chiến lược đó thì có thể lại rơi vào cảnh ‘Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết’. Đương nhiên là có thể cho mấy thực thể tà ác đó đánh nhau, nhưng mà có bao nhiêu người sống sót được nếu chúng thật sự đánh nhau giành quyền kiểm soát Trái Đất chứ?”
“Ỳsss! Chị mới chỉ vừa nghĩ ra thôi mà! Đừng có bới lông tìm vết nữa, mà em thử cho ý kiến xem nào?”
Câu nói đó khiến Ahri câm nín.
Lần này, Ông lên tiếng.
“Ta cũng đã nghĩ ra một cách. Thế còn ‘Lừa gạt’ thì sao?”
“Đánh lừa Con Mắt Không Thứ Nguyên sao? Làm thế nào ạ?”
“Không phải đánh lừa Con Mắt, mà là đánh lừa nhân loại.”
“Hả?”
“Nhớ cái chiến lược mà chúng ta dùng để đối phó với Con Mắt Không Thứ Nguyên không? ‘Không biết gì về nó’ lại là một cách đối phó hiệu quả đáng ngạc nhiên.”
“Vâng ạ.”
“Thế là, sao không xả một chất hóa học khắp bề mặt Trái Đất, để xóa đi mọi kí ức về Con Mắt Không Thứ Nguyên?”
“... Nhưng trong những thời khắc cuối cùng, thì Con Mắt Không Thứ Nguyên đã trở nên to tới mức gần như bao phủ toàn bộ bầu trời. Nếu nó bao phủ cả bầu trời thật thì chẳng còn cách nào nữa, nhưng mà khi nó đã to tới vậy rồi, thì làm sao con người không nhận ra được thứ đang ở ngay trước mặt?”
“Ồ, thế hả? Ta chết trước khi phần đó diễn ra. Có khi chúng ta làm nhân loại mù lòa vài năm – chà, đó là một ý tệ ngay cả khi ta đang nói.”
“Thế còn che phủ cả Trái Đất với một màn chắn để nhân loại không thấy Con Mắt Không Thứ Nguyên thì sao ạ?”
“Songee, tới lúc đó thì bảo Trái Đất tách khỏi Hệ Mặt Trời luôn đi?”
“Thế còn cả nhân loại đồng thời tự sát để không phải làm nô lệ của ác quỷ?”
“Đó là một giải pháp 0 điểm mất...”
...Đồng đội của tôi liên tục phun ra những ý tưởng ngày một lố bịch.
Phần lớn chúng đều sai ở cấp độ căn bản.
Tại sao? Tại sao những giải pháp đó đều sai ngay khi tôi nghe chúng?
“...”
- Cộp ! Cộp !
“Mọi người nghe em một chút.”
Mọi người đều xoay ánh mắt về phía tôi.
“Em nghĩ toàn bộ tình huống này là một bài thi được giao cho chúng ta.”
“Em nói như học sinh ấy.”
“Ý em là, khi mà làm một bài thi, thì luôn phải cân nhắc ý định của người ra đề, và ý định này thì thường được phản ánh trong nội dung đề bài.”
“Có bằng chứng gì trong Phòng 201 mà chúng ta đã gặp sao?”
“Chính xác. Vậy nên, đột nhiên gọi ra một con quỷ khác mà chẳng có căn cứ gì, hay khiến cả nhân loại trở nên mù lòa nghe sẽ không đúng lắm. Hơn nữa, đáp án lý tưởng là một thứ mà ‘chúng ta’ có thể làm được.”
“Có bằng chứng trong Phòng 201 để đưa ra đáp án tốt hơn à?”
“Từ giờ chỉ là suy đoán của em. Khó mà nói được Con Mắt Không Thứ Nguyên muốn cái gì, nhưng mà có vẻ nó muốn giày vò thống khổ hơn là chết chóc. Có kha khá bằng chứng ủng hộ chuyện này. Đây cũng là kết luận của Thủ Trưởng. Và, nếu chúng ta coi từ góc độ ‘kinh doanh’ như lời chị nhé, thì nó là một thực thể hưởng lợi từ chuyện giày vò nhân loại, chứ không chỉ đơn thuần là vui sướng thôi.”
Chị Eunsol ngay lập tức đồng ý.
“Đó cũng là cách chị nhận định mọi chuyện. Nếu nó là một thực thể chỉ tìm kiếm ‘niềm vui’, thì nó đã hành động bột phát hơn. Suy cho cùng, ‘niềm vui’ là đối nghịch của buồn chán, một thứ em cảm nhận được khi thấy được một chuyện bất ngờ xảy đến.”
“Hơn nữa là, Cục Quản Trị trong phòng 201 đã sở hữu công nghệ giữ ai đó còn sống chỉ với bộ não của họ.”
Songee lại trông như thể sắp nôn mửa lần nữa.
“Chẳng phải việc con người phải tiếp xúc với lũ quái vật, và bị giết tới từ định kiến của chính Thủ Trưởng hay sao? Nếu thật sự Con Mắt Không Thứ Nguyên muốn nhân loại thống khổ, thì sẽ tiện lợi hơn nhiều nếu tạo ra mấy cái bồn chữa não người, và tra tấn họ ở trong đó chứ. Như vậy thì sẽ giảm thiểu thương vong, trong khi cũng thỏa mãn được việc sản sinh thống khổ.”
Ahri nghiêng đầu hỏi.
“Thế nhưng chẳng phải quá trình giày vò cũng quan trọng cơ mà? Anh cũng nói rằng nó là một chuyện mà ‘chúng ta’ phải làm được nữa chứ? Những gì chị vừa nói nghe hoàn toàn phụ thuộc vào Cục Quản Trị. Đương nhiên khi đó thì anh nắm quyền không khác gì tổng quản, nên là cũng khả thi nếu anh hứa hẹn sẽ làm gì đó, nhưng mà...”
“Thật ra phần đó anh không muốn nói vì Songee sắp phát ốm rồi.”
Songee nhanh chóng ngắt lời.
“Vâng, em hiểu, nên anh đừng nói.”
“Chúng ta có thể tạo một khuôn mẫu để chứng minh thực nghiệm. Chúng ta đã có não của Beatrix. Songee có thể sử dụng năng lực và tiêm nhiễm những ảo ảnh tệ hơn cả địa ngục vào bộ não đó, và đề xuất làm giải pháp thay thế.”
Ahri bi quan lẩm bẩm.
“Nếu con quỷ đó thực sự là một ‘doanh nhân phát triển giày vò bền vững’, thì đó là một đề xuất chấp nhận được với nó. Anh có thể dễ dàng mở rộng vựa cá vì không cần thiết phải cho con người thực sự chết đi. Và hơn nữa là bọn cá cũng tự mình quản lý cái vựa đó.”
Chị tôi có vẻ nhìn lại điều gì đó và nói.
“Phương án tiếp cận đó có khả thi không? Ý chị là, em cần Songee để cho em một phép bảo hộ đánh đổi mạng sống chỉ để đi vào khu vực phong ấn đó.”
“Vấn đề đó chỉ phát sinh bởi chúng ta không thể cứu được Patrick thôi. Chúng ta phải nhờ anh Jinchul sử dụng Ngôi Sao để phá hủy thiết bị kiểm soát khối Đa Diện Bất Đẳng Biên. Nếu chúng ta cứu được Patrick thì chắc đã có cách an toàn hơn để vào khu vực phong ấn.”
Ahri gật đầu.
“Chuyện này cũng không hẳn là vô căn cứ đâu. Có một bộ não trôi nổi trong khu vực phong ấn mà, phải không? Đương nhiên sẽ phải có trang thiết bị để duy trì sự sống cho bộ não đó. Không đời nào Thủ Trưởng tự tay mình di dời chúng được.”
“Nếu chúng ta cứu được Patrick để vận hành máy móc thì chúng ta đã vào trong an toàn được rồi. Một khi vào trong, Songee có thể tiêm nhiễm mấy ảnh ảo địa ngục đó và - ”
“Ôi! Em bảo rồi! Em không làm vậy đâu!”
Cuộc đối thoại ngắt ngang với tiếng phản đối đanh thép của Songee.
Có phải đó thật sự là phương pháp duy nhất không?
Cuối cùng thì, toàn bộ những giải pháp đều chỉ là thỏa mãn yêu cầu của tà thần. Chúng tôi chỉ là đang giảm thiểu thương vong.
Tôi có một cảm giác rằng, kể cả phương pháp này cũng khó mà đạt hơn 60 điểm được.
Về cơ bản, chúng tôi – và toàn thể nhân loại – đang thiếu đi sức mạnh.
Cuối cùng thì, giải pháp mà một con cá thu có thể đưa ra cho ngư dân cũng chỉ có giới hạn.
Lần đầu tiên, tôi cũng hiểu tại sao Cục Quản Trị lại hi sinh mạng người để thách thức Khách Sạn này.
Một mối lo khác phát sinh.
Nếu chúng tôi phải đối đầu với một tình huống khác trên tầng hai, mà phải sử dụng tới phương pháp cực đoan thế này...
Một vài người chắc chắn sẽ không đồng ý thông qua kế hoạch.
Tôi đã thấy Songee phản ứng những ý tưởng đó thế nào rồi.
Trong tình huống giả tưởng này, thì nó chỉ đơn thuần là phàn nàn, nhưng nếu mà phải làm thật thì sao?
Sau bữa tối, Khách Sạn có một thông báo.
Kính gửi các vị Khách Quý! Xin Chúc Mừng!
Các bạn cuối cùng cũng đã vượt qua thử thách đầu tiên trên tầng thứ hai và thu về một bảo vật nữa!
Chúng tôi chân thành được chúc mừng các bạn!
Bắt đầu từ ngày mai, các bạn sẽ có 3 ngày nghỉ! Vì một năng lực các bạn mới nhận được có hơi khó dùng, thì tốt nhất là nên tập luyện chăm chỉ chứ nhỉ?
Sự kiện bất ngờ của hôm nay: Thời Gian Tiệc Tùng! Đã bắt đầu.
Thông tin thêm gửi đến các bạn:
1, Làm ơn lấy tấm vé ngay ra để kiểm tra thông báo.
2, Cái lạnh trên tầng hai đang trở nên khắc nghiệt hơn. Các bạn nên chuẩn bị cho nó đi chứ?