Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 362

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3445

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 565

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 18

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Chương 101-200 - Chương 175: Thời Gian Tiệc Tùng - Buổi Họp Tối Đặc Biệt, Thánh Địa Phước Lành (2)

User: Han Kain (Trí tuệ)

Ngày: Ngày 89

Vị trí hiện tại: Tầng 1, Hành lang

Lời khuyên Hiền triết: 3

Han Kain

“Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu Buổi Họp Tối Đặc Biệt lần thứ nhất của Bữa Tiệc Khách sạn!”

“...”

“...”

Bầu không khí im lặng bao trùm căn phòng.

Hiện tại đang là 3 giờ sáng, không phải là giờ chúng tôi thường còn thức.

“Hãy dành một tràng pháo tay cho ông Kim Mooksung vì đã tập hợp mọi người lại nào... à, có thể không cần tuyên dương, nhưng vẫn cảm ơn ông ạ.”

“Họp hành khẩn cấp gì mà lại phải tập hợp tất cả mọi người vào giờ này? Và tại sao cháu không chịu dùng cửa sổ trò chuyện, khiến ta phải gọi từng người một vậy. Mệt lắm đấy.”

Ahri đã trả lời thay tôi.

“Chúng cháu không còn lựa chọn nào khác cả. Có một vài nội dung cần phải giữ bí mật với Elena. Elena bây giờ đã ngủ say rồi.”

Elena không phải là người duy nhất vắng mặt.

Có lẽ Seungyub và anh Jinchul đã ngủ quá say nên không phản hồi tin nhắn riêng của ông.

Với đặc thù của Phòng 105, nếu một người không tỉnh dậy bằng cửa sổ trò chuyện thì không có cách nào gọi họ được.

“Chắc một vài người cũng đoán được rồi, đây là cuộc họp để bàn cách chúng ta đối phó sao cho phù hợp với năng lực mới nhận được của Elena, ‘Tưởng Tượng U Ám’. Bọn cháu đã nghĩ sẽ họp bàn vào ban ngày, nhưng rất khó để tổ chức mà Elena không phát hiện ra.”

“Hừm. Có vẻ cháu với Ahri đang xử lý bằng cách riêng của mình rồi thì phải? Không phải là đừng khiến cô ấy bất an sao?”

Quả nhiên, có vẻ ông đã đoán ra được mục của hành vi kỳ lạ của tôi và Ahri.

Tất nhiên, tôi cũng thấy Songee trợn tròn mắt khi cuối cùng cũng hiểu ra.

“Đúng vậy ạ. Cho đến khi Elena thành thạo năng lực của mình, chúng ta không được la hét, sợ hãi bỏ chạy khi thấy các hiện tượng kỳ lạ xảy ra xung quanh Elena. Vì những phản ứng như vậy có thể sẽ kích động tâm lý tiêu cực của cô ấy.”

“Vâng ạ... Em nhất định sẽ cẩn thận.”

Thấy Songee trả lời ngay lập tức, có vẻ như em ấy đã từng lỡ phản ứng như vậy một lần rồi. 

“Tốt lắm. Nhưng thật ra, cháu gọi mọi người dậy vào giờ này không phải chỉ để nói mỗi chuyện đó thôi đâu. Cháu đã dành vài giờ để lục lọi ký ức của tên Thủ Trưởng Nghiên Cứu.”

Ông trợn tròn mắt.

“Ồ! Gã đó đã nuôi dưỡng Beatrix phải không? Cháu có tìm thấy phương pháp nào hữu dụng không?”

“Cháu mơ hồ nhớ rằng ông ta đã thử nghiệm đủ mọi phương pháp. Dù ký ức không quá rõ ràng, nhưng cháu có thể phân chúng thành ba loại. Vấn đề là... những phương pháp đó 'đậm chất Thủ Trưởng Nghiên Cứu' nên có vẻ chúng ta khó mà áp dụng y nguyên được, vì vậy cháu muốn hỏi ý kiến của mọi người.”

Ông nghiêng đầu tò mò.

“Chúng ta đang bàn cách sử dụng năng lực mà không có Elena sao? Chà, chắc cháu cũng có lý do nên mới loại con bé.”

“Đúng vậy ạ. Phương pháp đầu tiên là 'Nâng Cao Lòng Tự Trọng'.”

“Gì cơ?”

“Đơn giản thôi ạ. Theo cách mà năng lực hoạt động, những chuyện kỳ lạ sẽ xảy ra khi cô ấy cảm thấy bất an hoặc sợ hãi. Những hiện tượng này càng trở nên nghiêm trọng khi bản ngã của người đó càng yếu đuối.”

“Vậy là truyền niềm tin rằng 'mình cực kỳ mạnh mẽ' để loại bỏ hoàn toàn nguồn gốc gây bất an của cô ấy?”

“Cũng tương tự vậy ạ.”

“Thủ Trưởng Nghiên Cứu đã làm thế nào?”

“Rất đa dạng. Ông ta bắt mọi người phải dùng kính ngữ với Beatrix, và bắt vài người lính vạm vỡ phải diễn cảnh sợ hãi lùi lại mỗi khi thấy cô ta.”

“... Phương pháp đó có thể có tác dụng với một Beatrix 10 tuổi, nhưng có vẻ không phải là cách có thể dùng với một phụ nữ trưởng thành.”

Ông còn chỉ ra một vấn đề khác.

“Nghe giống như một phương pháp chỉ có tác dụng khi đối tượng có trí thông minh thấp. Một đứa trẻ dưới 10 tuổi có thể sẽ bị cuốn vào cảm giác như mình là người vĩ đại, nhưng Elena chắc sẽ nghĩ chúng ta đang tính làm trò quái quỷ gì đây.”

“Một phương pháp chủ động hơn liên quan đến việc tạo ra một phân thân mạnh áp đảo rồi chuyển ý thức sang đó. Nếu có thể phá tường chỉ bằng một cái phẩy tay và đầu bị nghiền nát cũng có thể tái tạo lại được thì chắc cô ấy sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.”

“Cách đó nghe được đấy”

“Vấn đề là, ngay cả Beatrix, chủ nhân ban đầu của năng lực, phải mất hơn 15 năm mới đạt đến giai đoạn chuyển ý thức vào con quái vật mà cô ta đã tạo ra.”

“...”

“Phương pháp thứ hai tương tự như cách cháu và Ahri đang sử dụng. Đó là 'Biến Nỗi Sợ thành Tiếng Cười'.”

“Cùng nhau cười nhạo những con quái vật, qua đó khiến Elena cũng bắt đầu xem tất cả đều bình thường sao?”

“Đúng vậy. Mọi người hãy nhớ lại lời Beatrix đã nói khi chạm trán lần đầu xem. ‘Chơi với ta đi nào!’Tính cách vừa tàn bạo lại vừa tinh nghịch của cô ta được hình thành từ quá trình giáo dục như này.”

Người đầu tiên bắt đầu phương pháp này là Ahri.

Em ấy thở dài rồi trả lời.

“Sau khi thử một hai ngày thì dường như nó có giới hạn. Thật lòng thì cháu cũng hơi giật mình lúc trà đột nhiên nhiễm độc. Cười vui vẻ khi gặp những chuyện như vậy thì càng không tự nhiên. Tuy không cần phải cố tình dọa Elena sợ bằng những phản ứng thái quá, nhưng đây cũng không phải là một giải pháp hoàn hảo.”

“Đúng vậy. Kết luận của cháu là không có giải pháp nào dễ dàng cả. Vốn dĩ nếu có thì 'Tưởng Tượng U Ám' đã không là một năng lực kinh khủng rồi. Con gorilla đã hạ gục anh Jinchul với một cú đấm, và chính cơ thể của Beatrix đã khiến con gorilla đó phải run sợ - tất cả đều là sản phẩm của Tưởng Tượng U Ám. Nhưng Thủ Trưởng Nghiên Cứu cũng đã tìm ra phương pháp thứ ba.”

Mọi người im lặng, chú tâm lắng nghe tôi nói.

“Những phương pháp cháu đã nói từ nãy đến giờ chẳng qua chỉ giống như hành động cố mang một xô nước đầy mà không làm đổ một giọt nào. Tưởng Tượng U Ám là một bình chứa khổng lồ chứa đầy 'nước' có thể tạo ra những hiện tượng kỳ lạ, và Elena là người đang cầm nó. Dù cô ấy có cẩn thận đến đâu, thì cái bình vẫn sẽ rung lắc với mỗi một bước, và chắc chắn một ít nước sẽ đổ ra ngoài.”

“Lượng nước đổ ra đó chính là những con quái vật vớ vẩn mà chúng ta nhìn thấy sao?”

“Chính xác. Nếu hai phương pháp đầu tiên là tập trung vào việc 'làm thế nào để không sử dụng năng lực', thì phương pháp thứ ba là cách tiếp cận hoàn toàn trái ngược. Đó là cứ dùng hết năng lực đi.”

Ông vẫn còn trăn trở, đáp lại.

“Ý cháu là chúng ta bao phủ toàn bộ Khách sạn bằng quái vật rồi đi giết từng con một à?”

“Đó không phải là ý cháu muốn nói đâu ạ. Và nếu chúng ta cứ giết hết chúng thì cũng vô nghĩa. Tưởng Tượng U Ám không phải là lời nguyền mà là phần thưởng được trao cho Elena, nên chúng ta phải tìm cách sử dụng nó cho hiệu quả chứ.”

“Vậy thì ý cháu là gì?”

“Thay vì tạo ra hàng chục hay hàng trăm con quái vật yếu ớt, chúng ta sẽ tập trung tất cả sức mạnh của Tưởng Tượng U Ám vào việc tạo ra một thực thể cực kỳ mạnh mẽ.”

Ahri tỏ vẻ vô cùng bất an với phương án này.

“Ý anh là con 'gorilla' mà chúng ta đã nhìn thấy bên trong khối lập phương được tạo ra qua quá trình đó sao?”

“Đúng vậy. Nguyên nhân khiến con gorilla mạnh một cách vô lý so với những con quái vật khác chính là vì Beatrix đã dồn hết sức mạnh để tạo ra nó đến mức nguồn dự trữ của cô ta trống rỗng.”

“Cứ cho là chúng ta sẽ tạo ra được đi, nhưng làm sao mà khống chế được nó đây? Thông qua Ái Lực của Songee à? Nhìn lại từ trước đến giờ thì Ái Lực của Songee có vẻ không có tác dụng với những sinh vật điên cuồng mất kiểm soát.”

“Mặt khác, xác suất điều khiển được một con quái vật mạnh sẽ cao hơn. Lũ yếu ớt thì không có trí tuệ đàng hoàng, chỉ có sự tàn nhẫn và hung bạo, nhưng một con thực sự mạnh mẽ thì có thể sở hữu cả trí tuệ cao cấp.”

“Vậy kế hoạch là tạo ra một con quái vật có trí tuệ cao rồi cố thuyết phục nó à? Ngay từ tên năng lực đã là Tưởng Tượng U Ám rồi, con quái vật được tạo ra từ sự u ám đó đó liệu có ngoan ngoãn hợp tác không?”

“Thủ Trưởng Nghiên Cứu đã có một giải pháp dễ dàng cho vấn đề đó.”

“Bằng cách nào?”

“Nếu nó không chịu hợp tác thì ông ta giết nó. Cứ liên tục không ngừng tạo ra con mới, cho đến khi có được một con mà ông ta có thể khống chế.”

“...”

“Nếu chúng ta làm được thì đó là cách hoàn hảo để sử dụng Tưởng Tượng U Ám. Vì đã làm cạn bình chứa nên cũng không còn chuyện năng lực bị rò rỉ ra trong cuộc sống thường ngày, và thay vì phải đối phó với hàng trăm con quái vật thiểu năng, chúng ta sẽ có một sinh vật có trí tuệ cao và cực kỳ mạnh mà chúng ta có thể tận dụng để lên chiến lược.”

Ahri vừa nói vừa chỉ về phía tôi. 

“Thật ra còn một phương pháp nữa có thể có hiệu quả với chúng ta mà Thủ Trưởng Nghiên Cứu không thể dùng.”

“Đúng vậy. Khác với hàng trăm con quái vật thiểu năng, nếu chúng ta tạo ra được một con quái vật mạnh mẽ... nếu cần thiết thì tôi có thể chỉ cần nhập vào nó rồi trực tiếp điều khiển là xong!” 

Chính vì điểm này mà mình thấy phương pháp này là ổn nhất.

Elena có cần phải điều khiển con quái vật mà cô ấy đã tạo ra không? Lý tưởng nhất là có, nhưng nếu khó khăn quá thì mình có thể can thiệp và điều khiển nó là được.

Căn phòng im ắng.

Chị và Songee, cả hai đều không rành về việc kiểm soát năng lực siêu nhiên này, đều giữ im lặng, và ngay cả ông cũng không nói gì.

Chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này của nhóm chúng tôi, Ahri, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tóm tắt lại thì chúng ta có ba phương pháp. Đầu tiên, nâng cao lòng tự trọng. Nếu chị ấy có thể chuyển ý thức của mình vào cơ thể quái vật thì càng tốt. Thứ hai, chúng ta cố gắng đừng phản ứng thái quá và cười cho qua, để không kích động tâm trạng bất an của chị ấy. Thứ ba, chúng ta tạo ra một con quái vật mạnh mẽ rồi khống chế nó cho tốt. Nếu chúng ta gặp khó khăn trong việc kiểm soát nó thì, Kain, anh sẽ nhập vào nó.”

“Đúng vậy.”

“Tất cả về mặt lý thuyết đều nghe có vẻ hợp lý. Chúng ta thậm chí cũng đã thấy những trường hợp thành công bên trong Phòng 201 rồi. Cuối cùng thì vấn đề là chúng ta thật sự có thể làm được gì thôi. Giống như kiểu luyện thi đại học vậy - dù gia sư tốt nghiệp Đại học Seoul có truyền thụ phương pháp học tập của họ, nhưng nếu học sinh không làm theo được thì cũng vô nghĩa thôi.”

“Chúng ta sẽ chia sẻ với Elena những gì cô ấy có thể tiếp nhận được. Cuối cùng thì vẫn là lựa chọn của cô ấy.”

Vì đây là năng lực của Elena nên quyền quyết định tùy thuộc vào cô ấy. 

Chị Eunsol, người đã im lặng suốt buổi bàn luận, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Kain này, Lời Khuyên của em đầy lại rồi phải không?”

“Vâng.”

“Em định dùng vào việc gì? Lần này có vẻ em sẽ cần phải dùng nó một cách có chiến lược đấy...”

“Thật ra, ban đầu em định hỏi một chút về Phòng 104. Vì bình thường phải dùng Lời Khuyên để giải quyết Phòng Nguyền Rủa, nên em nghĩ Thời Gian Tiệc Tùng là thời điểm thích hợp.”

“Trường THPT Khách Sạn à? Hừm…? Em nói là câu hỏi liên quan đến Phòng 104 tốn 3 Lời Khuyên đúng không?”

“Đúng vậy. Em cũng tò mò tại sao lại như vậy.”

“Dùng Lời Khuyên thế nào là lựa chọn của em, nhưng nếu dùng quá nhiều cho Phòng 104 thì có vẻ sẽ rắc rối đó.”

“Em cũng nghĩ vậy. Em đã nghĩ đến việc hỏi về Phòng 104 từ lâu rồi... nhưng trước mắt, có vẻ Khách Sạn đang có ý định đóng băng chúng ta đến chết, nên em nên tập trung lấy thông tin liên quan đến vấn đề đó trước đã. Em định chỉ dùng một câu cho Phòng 104 thôi. Dù chỉ một câu nhưng lại là câu hỏi đắt giá tốn 3 lượt, nhưng vẫn….”

“Một nước đi tốt đấy. Thật ra, chị cũng có cảm giác hơi lạnh đi rồi. Ngay từ hôm nay hay ngày mai, chúng ta hãy bắt đầu thu thập thông tin về tầng hai và bàn xem phải làm gì.”

Không chỉ mình chị ấy cảm thấy vậy.

Từ mấy tiếng trước, tôi đã cảm nhận được nhiệt độ của Khách Sạn đã giảm xuống dù chúng tôi vẫn đang ở tầng một.

***

Sáng hôm sau, khi đang tiến về phía Thánh địa Phước lành, bầu không khí trong nhóm vô cùng lạnh lẽo.

Anh Jinchul cất giọng với vẻ lo lắng.

“Anh dần thấy bất an rồi đây.”

“Bây giờ cậu mới thấy bất an à?”

“Dù thế nào đi nữa thì thịt heo xào mà lạnh ngắt thì cũng hơi...”

“Sáng mà đã ăn thịt heo xào thì vậy là phải rồi.”

“Ôi này, ông già. Gọi thịt vào buổi sáng với việc đồ ăn bị lạnh thì có liên quan quái gì đến nhau chứ?”

Như mọi khi, anh và ông lại cãi nhau, nhưng nội dung thì khá đáng ngại.

Ngay cả món súp bò cay mà tôi ăn cũng có nhiệt độ như vừa lấy ra từ tủ lạnh.

Nhiệt độ không khí trong Khách Sạn cũng đã giảm xuống một cách rõ rệt.

Vốn đang như một ngày xuân mát mẻ, nhưng bây giờ lại như là mùa thu với gió se lạnh thổi qua.

Trong lúc đó, Elena đang quấn một cái chăn cho ấm thì cái chăn đột nhiên tự chuyển động, quấn chặt lấy cô ấy như một cái kén.

Ahri đã giúp cô ấy thoát ra.

Chúng tôi phải làm gì ở tầng hai đây?

Nỗi lo của mọi người ngày càng lớn dần.