[Người dùng: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: 2
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 105 (Phòng nghỉ ngơi)
Lời khuyên của Hiền nhân: 3]
Tôi đã đi ngủ trong sự nghi ngờ nhưng may mắn thay, số lượng 'Lời khuyên của Hiền nhân' đã tăng lên 3. Có vẻ như nó sẽ được lấp đầy trở lại sau khi đi ngủ như Seungyub đã nói.
Chính xác thì khi nào là thời gian để thiết lập lại việc đó? Tôi quyết định kiểm tra xem sau nếu một ngày nào đó tôi phải thức trắng đêm.
Tôi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo và chuẩn bị cho bữa ăn, vì mọi người bắt đầu 'xuất hiện' khi đến giờ. Trong khi chào hỏi những người khác mà bây giờ tôi đã khá quen thuộc, chúng tôi đến phòng ăn và nghe một tin vui khác.
"Tôi đã tìm ra điều may mắn của mình vào tối qua. Thật đấy! Đúng là nực cười mà."
"Unni, là chuyện gì vậy? Bây giờ chị cũng có siêu năng lực rồi phải không?"
Eunsol-noona lắc đầu trước những lời nói của Songee rồi đột nhiên rút điện thoại ra.
Sau khi đến khách sạn này, tất cả chúng tôi đều để điện thoại ở nơi khác vì chúng không hoạt động được nữa. Tuy nhiên, Eunsol-noona lấy điện thoại thông minh của cô ấy ra như thể có thứ gì đó muốn cho chúng tôi xem và mân mê màn hình trước khi chỉ vào một ứng dụng lạ nào đó.
Market HP.
"HP? Đây có lẽ nào... là khách sạn Pioneer?"
"Có lẽ vậy. Chỉ để chắc chắn thôi nhé, không ai khác có thứ như thế này phải không?"
Tất cả chúng tôi đã muộn màng quay lại để xem điện thoại của mình nhưng đúng như dự đoán, không có thay đổi nào đối với điện thoại của những người khác. Chỉ có điện thoại của Eunsol-noona là có một ứng dụng như thế.
"Nó được dùng để làm gì vậy?"
"Đêm qua đã quá muộn rồi nên tôi không tìm hiểu kĩ chi tiết cho lắm, nhưng tôi đã xem qua một chút rồi. Chà, nó tương tự như trang web Amazon vậy. Nó giống như một khu chợ bán rất nhiều thứ. Điều buồn cười là... không có 'giá cả' ở đó."
"Hả? Vậy là mọi thứ đều miễn phí sao?"
"Không có giá cả nhưng lại có giới hạn lượt mua. Dù đó là gì, cũng chỉ có thể mua tổng cộng 3 lần mỗi tuần. Và việc giao hàng được thực hiện ngay lập tức."
"Ngay lập tức sao? Tốc độ giao hàng ở Hàn Quốc nhanh một cách bí ẩn, vì vậy tôi đã nghĩ đến việc ở lại Hàn Quốc để xem nó có thoải mái không nhưng... ngay cả Amazon cũng không thể gửi thứ gì đó ngay lập tức như vậy." Elena nhận xét.
"Hahaha. Các chàng trai sẽ thích nếu cô ở lại Hàn Quốc, Elena! Chà, khách sạn này rốt cuộc cũng không phải là nơi bình thường. Dù sao thì mọi thứ đều có giới hạn nên tôi vẫn chưa mua gì cả. Có lẽ chúng ta nên để dành nó cho đến khi thật sự cần thứ gì đó."
"Hừm. Đầu tiên, tôi nghĩ chúng ta chắc chắn sẽ cần mua vũ khí. Họ có súng hay gì đó không nhỉ? Ngay cả khi không có, bất cứ thứ gì khác có lẽ sẽ tốt hơn việc tôi mang theo một cây sào."
"Tôi cũng nghĩ tương tự như Jinchul-ssi đã nói ngày hôm qua. Nhưng những thứ được bán trên 'chợ' này thật sự rất chung chung. Ta thật sự có thể nghĩ nó giống Amazon. Họ không bán súng hay kiếm trường trên Amazon phải không? Nhưng có rất nhiều thứ ta có thể sử dụng để thay thế. Những gì tôi nghĩ ngay đến là một cây gậy đánh bóng chày, một con dao, một cây dùi cui có thể mở rộng và một tonfa."
"Thế là đủ tuyệt vời rồi. Thành thật mà nói, ngày hôm qua tôi đã phóng đại một chút, và một cây sào chắc chắn... khá khó để mang theo. Một cây gậy đánh bóng chày không tệ đến thế nhưng một tonfa thật sự khá tốt miễn là cô có thể sử dụng nó. Ừm... Tôi không cố khoe khoang hay gì cả, nhưng tôi đã tập võ ở bên ngoài. Tôi đã học tonfa trong khoảng 2 tuần... Vì vậy tôi nghĩ điều đó nghe có vẻ ổn. Mọi người nghĩ sao?"
Không có ai không đồng ý với ý khiến của Junchul-hyung. Eunsol-noona gõ vào màn hình vài lần rồi một tiếng "Ding!" rõ ràng đột nhiên vang lên từ bên ngoài.
"Cái này... Có vẻ như nó đã được giao tới rồi."
"Để tôi xem thử. Chà, đây quả là một trải nghiệm thú vị."
Ngay sau đó, một âm thanh mở gói vang lên từ bên ngoài khi Jinchul-hyung xuất hiện trở lại với một tonfa. Nắm lấy tay cầm, anh điều chỉnh phần dài xuống cánh tay và tung nắm đấm lên trời như một võ sĩ biểu diễn võ thuật.
Dù không biết về võ thuật một chút nào, nhưng một người đàn ông cao to vạm vỡ cao hơn 1m90 tung những cú đấm bằng vũ khí đầy uy lực khiến người xem cũng phải kinh ngạc.
Vỗ tay, vỗ tay ~
Eunsol-noona bắt đầu vỗ tay với vẻ mặt hài lòng. Vì lý do nào đó, chúng tôi cảm thấy bị thôi thúc phải làm theo và tất cả cùng vỗ tay khi Jinchul-hyung ngồi lại trước bàn với vẻ măt đỏ bừng hiếm thấy. Đó là một bữa ăn thú vị mà lần đầu tiên chúng tôi có sau khi đến khách sạn này.
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị đứng dậy sau khi ăn xong, một thông báo hiện lên trên màn hình một cách 'đúng lúc'.
[Xin chào các vị khách quý! Bạn đã thưởng thức bữa ăn của mình chưa?
Ở khách sạn Pioneer chúng tôi luôn tìm thấy niềm vui lớn trong việc chuẩn bị bữa ăn cho mọi người. Nhân tiện, những vị khách quý, bạn có biết về việc vô số kho báu đang được giấu trong khách sạn này không? Vô số kho báu, phước lành và thậm chí là cả tình yêu đẹp đẽ, thanh lịch, vô giá và tráng lệ đang chờ đợi bạn!
Đương nhiên, chỉ những người đủ tư cách mới có thể tiếp cận những kho báu đó. Một chút rủi ro không phải sẽ làm tăng thêm giá trị cho kho báu sao? Đừng lo lắng! Chúng tôi biết mọi vị khách ở đây đều có trình độ chuyên môn cao!
Trên thực tế, tất cả những gì bạn phải làm là mở hộp quà đã chuẩn bị sẵn! Ngay bây giờ, mọi người, chúng ta hãy cùng đi tìm những khi báu đó nào!
Ồ đúng rồi, đôi khi sẽ có một vị khách đến trước trong những căn phòng có kho báu. Nếu có thể, xin vui lòng tham gia cùng nhau. Sẽ không có vấn đề gì cho tất cả mọi người miễn là một người có thể ra ngoài.]
*
Sự im lặng tràn ngập căn phòng khi chúng tôi cố gắng hiểu rõ tình hình hiện tại.
"Vậy thì... ít nhất là tôi cũng có thể hiểu được ý định của họ. Đó là: 'Bạn đã nghỉ ngơi đủ rồi, hãy làm việc đi.' phải không nhỉ?"
"Họ đang giỡn hay sao vậy? Nghiêm túc mà nói, đây không phải chỉ là một cái bẫy để giết chúng ta sao? Chuyện gì thế này, 'Tất cả những gì bạn phải làm là mở hộp kho báu đã chuẩn bị sẵn'? Vậy thì tại sao không thả cái hộp trước mặt chúng ta? Sau đó chúng ta có thể mở nó ra."
Bỏ qua những lời càu nhàu của Jinchul-hyung, Eunsol-noona bắt đầu phân tích.
"Ba đoạn đầu chỉ có thể tóm tắt là họ bảo chúng ta đi tìm kho báu, nhưng đoạn cuối có một lượng thông tin kha khá. 'Có rủi ro trong phòng có kho báu' và 'Đi vào cùng nhau'. Tôi hiểu ý nghĩa của hai câu nói đó, nhưng 'Sẽ không có vấn đề gì với mọi người miễn là có một người có thể ra ngoài'? Câu này có nghĩa là gì?"
"Miễn là một người có thể ra ngoài."
Trên thực tế, tôi hiểu ý nghĩa của câu đó là 'Thật khó khăn đến mức sẽ thật tuyệt nếu thậm chí một trong số các bạn có thể sống sót trở ra!' và đầu tôi hơi chóng mặt. Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta có thật sự làm như đã nói và đi tìm những gì kho báu đó không?
Đầu tôi đang dần tê liệt thì chuông báo thức vang lên từ 'màn hình trạng thái'.
[Người dùng: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: 2
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 105 (Phòng nghỉ ngơi)
Thông tin tầng(*)
Phòng 101 (???)
Phòng 102 (???)
Phòng 103 (???)
Phòng 104 (???)
Phòng 105 (Phòng nghỉ ngơi)
Phòng 106 (???)
Phòng 107 ( ???)
Lời Khuyên Hiền Nhân :3]
"Ừm... Tôi vừa nhận được một thông báo khác. Nó ghi 'Thông tin tầng', và bên dưới là từ Phòng 101 đến Phòng 107, và tất cả các phòng đều có dấu '???' được viết bên cạnh ngoại trừ Phòng 105, có ghi Phòng nghỉ ngơi. Tôi hiểu rằng chúng ta nên đến các phòng khác ngoài Phòng 105."
"Đó là những căn phòng chứa quái vật và kho báu - là như vậy sao?"
"Tôi đoán là mình sẽ phải dùng đến tonfa sớm thôi..."
Theo sau những lời thì thầm của Eunsol-noona và Jinchul-hyung là Elena.
"Hừm. Ít nhất thì chúng ta cũng nên có một số vũ khí cho mình chứ? Tất nhiên, có hơi xấu hổ khi nói điều này trước mặt Jinchul-ssi, nhưng tôi cũng đã rèn luyện cơ thể của mình một chút khi chuẩn bị trở thành một diễn viên."
"Haha, không có gì đáng xấu hổ cả. Tất nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức với sức mạnh mà tôi có được, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không nên chuẩn bị cho những người khác. Hãy nhìn xem, ở đây chúng ta cũng có một thanh niên đẹp trai với dáng người tốt. Này Kain, cậu không nên lấy thứ gì đó cho mình sao? Cậu có biết cách sử dụng thứ gì đó như tonfa không?"
Tôi trả lời anh ấy.
"Ừm, xin lỗi nhưng tôi không học võ nhưng tôi nghĩ sức chịu đựng của mình vẫn ổn. Tôi có nên lấy một cái gì đó khác không?"
"Hừm. Bản thân cậu trông khá ra dáng thể thao đấy nhưng thật tiếc là cậu chưa học võ trước đây. Chà, xét về dáng người của cậu, có lẽ cậu chỉ cần vung một thứ gì đó nặng là được. Tonfa sẽ không tốt nếu cậu không biết cách sử dụng nó, và tôi nghĩ một cây gậy sẽ lựa chọn tốt hơn cho cậu đấy."
"Đợi đã," Eunsol-noona xen vào. "Cậu vừa quên tôi vừa nói gì rồi sao? Có giới hạn mua hàng là 3 lần mỗi tuần, vì vậy đừng đặt mua bất cứ thứ gì khác nên hãy kiên nhẫn đợi đã."
"À, vậy chúng ta phải ra về tay không sao? Mặc dù vậy cũng hơi lo lắng..."
"Ừm... có một thứ mà em đã thấy trước đó," Songee bắt đầu.
Trong khi vô thức nghĩ rằng Songee có xu hướng thu mình lại một chút mỗi khi em ấy nói, tôi nhìn chằm chằm vào em ấy.
"Có những đạo cụ kỳ lạ mà ta sẽ thấy trong các bộ phim dọc hành lang phải không? Ngoài ra còn có một con dao găm ở đó nữa."
Một con dao găm.
Nghĩ lại thì, tôi cũng đã lấy một cái chân đèn bằng bạc vào ngày đầu tiên để vung vẩy làm vũ khí.
Tôi nhanh chóng đứng dậy và chạy theo hướng mà Songee chỉ. Đúng như em ấy đã nói, có một con dao găm được trang trí ở một trong những bức tường của hành lang dài khủng khiếp mà lần trước tôi đã bỏ lỡ.
Nó trông cực kỳ lạ mắt. Mặc dù tôi không có con mắt tinh tường về những thứ như thế này, nhưng có lẽ nó sẽ bắt đầu với giá khoảng 10.000 đô la nếu tôi bán nó ở chỗ khác. Sau khi nhặt nó lên, tôi trở lại bàn ăn.
"Đây không phải là một tác phẩm nghệ thuật hơn là một con dao găm trong thực tế sao? Thậm chí còn có một viên đá quý trên tay cầm nữa. Độ bền sẽ khá tệ đối với những thứ như thế này vì nó không được sản xuất để sử dụng trong thực tế. Nhưng nó vẫn sẽ tốt hơn so với tay không. Thật xấu hổ khi chỉ có một trong số chúng ta có được nó."
Chỉ có một con dao găm. Tôi cảm thấy tồi tệ khi sử dụng cái này cho bản thân nên tôi đã hỏi ý kiến của mọi người.
"Cái này... tôi có thật sự nên dùng cái này không? Đây là thứ duy nhất gần giống với vũ khí nên tôi cảm thấy không tốt lắm."
"Tôi nghĩ là cậu nên giữ nó đi. Có lẽ Elena sẽ sử dụng được nó, bởi vì cô ấy đã được huấn luyện một chút, nhưng tôi không nghĩ Songee, Seungyub và tôi có thể chiến đấu đàng hoàng với thứ này. Người mạnh hơn nên đặc biệt sử dụng nó vì chúng ta không có nhiều vũ khí. Mọi người có đồng ý không?"
Không ai phản đối lời nói của Eunsol-noona và do đó, tôi trở thành một trong hai người cùng với Jinchul-hyung có vũ khí. Ngay sau khi kết thúc bữa ăn và chuẩn bị tinh thần, chúng tôi đến Phòng 101 đầu tiên.