Thoát khỏi khách sạn bí ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Vol 1. - Chương 04. Khám phá khách sạn (2)

[Người dùng: Han Kain (Trí tuệ)

Ngày: 1

Vị trí hiện tại: Tầng 1,

Lời khuyên của Hiền nhân: 1]

Cuối cùng, sau khi đi bộ từ quầy lễ tân theo hướng ngược lại với lối vào chính trong 10 phút, chúng tôi bắt gặp một cái thang máy.

"À, cảm giác này thật sự rất ma quái đấy. Thang máy bị hỏng y như thông báo kia đã nói. Hy vọng rằng một con quái vật lố bịch nào đó sẽ không xuất hiện vì chuyện này."

"Cậu nói chuẩn lắm. Kain, sau tất cả, cậu khá sắc sảo trong việc phân tích mọi thứ. Tất cả hãy tạm dừng một chút - để tôi lấy thứ gì đó," Jinchul-ssi nói.

Ai cũng biết người đàn ông này nắm giữ 90% sức lực của cả đoàn nên không ai ngăn cản anh ta lấy vũ khí. Ngay sau đó, anh ấy quay lại với... một thứ tuyệt vời.

"Hả? Hyung, cái gì vậy? Một ngọn giáo? Anh đã nhận thứ đó ở đâu vậy?" Seungyub, cậu út trong nhóm chúng tôi hỏi.

"Chính xác. Tôi đã nhìn thấy nó trên đường đi ngay lúc đó, cái cột trang trí này được sử dụng như một lá cờ. Bỏ lá cờ đi và ta sẽ được một cây sào."

Thấy anh ta vung nó xung quanh, tôi hỏi anh ta một câu.

"Ừm... Jinchul-ssi. Không phải là hơi nặng sao? Chắc chắn là nó phải nặng hơn 10kg đấy."

"Có chuyện gì với từ 'ssi' đó vậy. Đừng gọi tôi như thế, Kain. Cậu chỉ có thể gọi tôi là 'hyung' mà thôi. Và như tôi đã nói trong bữa trưa, trước đây tôi không đủ khoẻ mạnh để xoay một thứ như thế này một cách dễ dàng, nhưng bây giờ tôi lại có cảm giác mình có thể làm việc đó. Có lẽ là nhờ phước lành 'Can đảm' đó. Siêu nhân sẽ là một lời nói quá nhưng... Tôi đoán là mình bây giờ mạnh ngang với Captain America đấy?"

"À, vậy tôi sẽ gọi anh là 'hyung' nhé. Dù sao cũng yên tâm hơn rất nhiều. Tôi chắc rằng hầu hết quái vật sẽ bị choáng sau khi trúng đòn đó."

Captain America - biệt danh rất hợp với anh ấy nhưng có lẽ nên là Captain Korea vì anh ấy là người Hàn Quốc nhỉ? Có một phần nhỏ trong tôi nghĩ rằng anh ta có thể giống một con quái vật hơn những con quái vật thật sự đó.

Người chịu trách nhiệm về sức mạnh của chúng tôi thậm chí còn đáng tin cậy hơn trước nên tất cả chúng tôi đều tự tin tiến về phía thang máy.

Bấm nút -

Chúng tôi mở cửa thang máy. May mắn thay, không có con quái vật nào bên trong và nó khá sạch sẽ một cách bất ngờ. Tôi ngay lập tức nhận ra ý nghĩa của việc một phần chức năng đã bị tắt khi nhìn thấy bảng điều khiển - các nút dành cho tầng 2 và 3 đã tắt. Songee nhấn chúng để đề phòng nhưng đúng như dự đoán, không có gì xảy ra cả.

"Tôi đoán chúng ta chưa thể lên tầng 2 và 3 được. Vậy thì chúng ta có nên thử xuống tầng hầm không?"

"Dù là gì đi nữa, chúng ta hãy đến đó! Đi bất cứ nơi nào chúng ta có thể và xem nếu có bất cứ điều gì quan trọng. Điều gì có thể xảy ra với Captain America đang bảo vệ chúng ta đây?"

Eunsol-noona, người có vẻ tự tin hơn rất nhiều, hét lên một cách chắc chắn khi Jinchul-hyung mỉm cười ngượng ngùng từ bên cạnh. Ngay khi Songee chuẩn bị bấm nút xuống tầng hầm -

[Đi xuống tầng hầm bây giờ là hành động cực kỳ nguy hiểm.]

Nắm chặt.

Theo bản năng, tôi chạy đến và nắm lấy cánh tay của Songee. Nó đột ngột đến nỗi mọi người đều bối rối. Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào tôi mà không biết phải phản ứng thế nào trong khi Songee đang run rẩy như cầy sấy.

"Tôi xin lỗi. Tôi vừa mới nhận được báo động mới. Là tiếng báo động của 'màn hình trạng thái' mà tôi đã đề cập trong bữa trưa vừa rồi."

"Ý anh là cái thứ duy nhất mà anh có thể nhìn thấy đó sao? Người đã nói anh đến Phòng 105?"

"Phải."

"Nó nói cái gì vậy. Tôi có thể đoán được phần nào rồi nhưng..."

"Nó nói rằng đi xuống tầng hầm lúc này cực kỳ nguy hiểm."

"Haha, khá lắm. Mọi thứ đều nguy hiểm trong cái khách sạn chết tiệt này," Jinchul-hyung càu nhàu.

"Vậy chúng ta hãy làm theo điều đó. Nó đã nói với chúng ta về Phòng 105 vậy nên ta cũng hãy tin tưởng theo. Còn Kain? Tôi nghĩ cậu có thể buông tay cô ấy được rồi đấy. Thiếu chút nữa thôi là Songee sẽ ngất mất."

Nghe thấy lời nói đùa của Eunsol-noona, tôi thả tay ra.

"Xin lỗi nhé. Lúc đó anh hơi giật mình."

"Không, không, không sao đâu ạ..."

"Kain-hyung. Bây giờ anh còn bao nhiêu 'Lời khuyên của Hiền nhân' vậy? Seungyub hỏi.

[Lời khuyên của Hiền nhân: 0]

"Là con số 0 rõ ràng."

"Số 0? Ah, nó có bị sập nguồn khi anh bảo không được mở lối vào chính không?"

Sau một hồi im lặng, Eunsol-noonim, người giống như trưởng nhóm của chúng tôi, mở lời.

"Vậy thì, chúng ta hãy dừng cuộc thám hiểm của ngày hôm nay ở đây thôi. Tôi cảm thấy... đi loanh quanh ở nơi nguy hiểm này mà không có 'báo động' của Kain là quá nguy hiểm."

"Có cách nào để nạp lại những con số này không?"

Seungyub trả lời câu hỏi của tôi.

"Hyung. Những thứ như thế này thường được nạp lại sau một giấc ngủ. Đó là quy tắc tiêu chuẩn để 'mana' và 'HP' trở lại đầy đủ sau một giấc ngủ tại nhà trọ."

Quy tắc tiêu chuẩn - nghe có vẻ giống như một tư duy chơi game nhưng ngay từ đầu đã không có cách nào khác, và tôi cũng nghe thấy khá hơp lý.

Mọi người đều đồng ý rằng khám phá thêm nữa mà không có 'Lời khuyên của Hiền nhân' sẽ quá nguy hiểm và chúng tôi nhanh chóng quay trở lại phía trước Phòng 105.

"Bây giờ, tất cả chúng ta sẽ tự động tách ra khi chúng ta bước vào, phải không? Và dịch chuyển trở lại cùng nhau để ăn tối?"

"Tôi nghĩ vậy."

"Vậy thì tất cả chúng ta hãy vào trong và nghỉ ngơi một chút. Khoảng một giờ nữa sẽ đến giờ ăn. Chúng ta có thể vào trong, nghỉ ngơi một chút và tắm rửa là được. Hôm nay chúng ta đã hoàn thành việc khám phá... nhưng tôi thật sự không chắc phải làm gì khác nữa." Jinchul-hyung nói.

"Tôi không nghĩ chúng ta cần phải lo lắng về điều đó." Đó là Eunsol-noona đã trả lời anh ấy.

"Ý cô là gì?"

"Tôi chắc rằng tất cả chúng ta đều cảm tháy giống nhau. Không biết là yêu quái, người hay ma nhưng khách sạn này vẫn luôn không ngừng tìm cách 'quản lý' chúng ta. Chúng ta có đúng loại đồ uống mà mình muốn và khi nhìn lại, đồ ăn có lẽ cũng thế. Ý kiến của tôi là 'thứ' đang cố gắng quản lý chúng ta sẽ không xem chúng ta không làm gì cả. Nó sẽ lại nói 'Quý khách' và yêu cầu chúng ta làm điều này điều kia."

"Điều đó rất có ý nghĩa đấy. Hơn nữa chúng ta cũng không thể làm gì khác được."

"Chính xác. Và... Tôi muốn nói điều này với tất cả mọi người. Cho dù là hôm nay hay ngày mai, có thể sẽ có lúc bạn không muốn ăn. Ngay cả khi bạn không muốn ăn, hãy vẫn tập trung tại phòng ăn và thể hiện khuôn mặt của mình mà không làm việc khác. Tôi nghĩ chúng ta nên liên tục xác minh sự sống sót của nhau ở một nơi xa lạ như thế này."

Thật vậy, giao tiếp rất khó khăn ở nơi này. Nơi an toàn duy nhất là Phòng 105 và không có cách nào để gặp nhau khi vào Phòng 105 ngoài mốc ba giờ ăn. Trong thế giới thực, bạn có thể chỉ gần gửi tin nhắn nhưng điện thoại của chúng tôi đã không hoạt động bình thường trong một thời gian rồi.

Chúng tôi cần phải gặp nhau định kỳ.

"Hãy để tôi đề nghị một cái gì đó tốt hơn. Không có cách nào để gặp nhau sau khi vào Phòng 105 - điện thoại của chúng ta không hoạt động và chúng ta không thể gặp nhau ngoài giờ ăn. Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên chia sẻ thông tin ngay cả ngoài giờ ăn, và xác nhận rằng tất cả chúng ta đều còn sống như những gì cô ấy đã nói. Vì vậy, nếu chúng ta ra khỏi phòng mỗi giờ cho đến khi đi ngủ thì sao? Ví dụ như hôm nay, bữa ăn sẽ bắt đầu từ 7g đến 8g30, nhưng ngoài ra thì ta vẫn có thể ra ngoài lúc 6g, 9g, 10g, 11g để xem có gì xảy ra với bất kỳ ai trong chúng ta, hoặc liệu chúng ta có nên làm gì không."

Thật bất ngờ, Songee và Elena là những người phản ứng đầu tiên.

"Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời! Thành thật mà nói, khi tôi ở một mình vào buổi sáng trước giờ ăn, nó thật sự... rất đáng sợ. Sẽ thật tuyệt nếu được gặp nhau dù chỉ một chút."

"Em cũng đồng ý. Thẳng thắn mà nói, thay vì sự riêng tư hay bất cứ điều gì ở một nơi xa lạ như thế này, sẽ thật tuyệt nếu họ cho chúng ta ở cùng nhau. Nhưng vì điều đó là không thể, chúng ta hãy buộc mình phải gặp nhau thường xuyên hơn."

Mọi người đều đồng ý với đề xuất này, và chúng tôi sớm thiết lập hai nguyên tắc với nhau.

Xác minh rằng tất cả chúng tôi đều còn sống kể cả ngoài giờ ăn.

Tập trung trước Phòng 105 mỗi giờ để gặp nhau.

Sau khi nghĩ ra những nguyên tắc sống còn đó, tất cả chúng tôi đi vào phòng riêng của mình qua một lối vào.

*

Giống như buổi sáng, chào đón chúng tôi trở lại là một căn phòng ngủ sang trọng và rộng đến lố bịch mà ngay cả một đứa trẻ con nhà giàu bình thường cũng không thể sống nổi. Đây là thiên đường trên trái đất này sao?

Tôi đã cố lừa dối bản thân bằng những suy nghĩ đó nhưng vô ích. Làm gì có chuyện khỉ ăn thịt người ở thiên đường cơ chứ.

Tôi đã làm những điều khủng khiếp gì để bị buộc vào nhà tù bí ẩn này...?

Bối rối, sợ hãi, lo lắng và một chút dự đoán cho những điều chưa biết. Tôi đang chán nản suy nghĩ trong cơn lốc cảm xúc hỗn loạn đó thì tôi phát hiện ra thứ gì đó nhấp nháy trên màn hình trạng thái.

Chẳng phải 'Lời khuyên của Hiền nhân' đã là 0 rồi sao? Nghĩ vậy, tôi nhìn lại và nhận ra đó không phải là 'Lời khuyên của Hiền nhân'.

[Người dùng: Han Kain (Trí tuệ)

Ngày: 1

Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 105 (Phòng nghỉ ngơi)

Thông tin đồng đội (*)

Lời khuyên của Hiền nhân: 0]

Tôi nhìn chằm chằm vào nhãn nhấp nháy trong khi nghĩ, "Mở ra!" như tôi đã làm trước đó, và nó ngay lập tức mở ra khi một loạt các chữ cái che khuất tầm nhìn của tôi. Thấy vậy, tôi nhận ra rằng sẽ rất nguy hiểm nếu xem xét điều này trong tình thế cấp bách.

Nhưng bây giờ tôi nghĩ về nó, không có gì nhấp nháy khi tôi khám phá bên ngoài. Nó có thể là một tính năng chỉ được kích hoạt khi ở một địa điểm an toàn.

Những gì xuất hiện là một hồ sơ rất ngắn gọn của tất cả mọi người.

[1. Han Kain (20) - Trí tuệ: Sinh viên năm nhất Đại học K

 2. Cha Jinchul (31) - Can đảm: Cựu võ sĩ chuyên nghiệp

 3. Yu Songee (17) - Mối quan hệ: Nuôi nhiều động vật

 4. Elena Ivanova (23) - Công lý: Con gái của một nhà ngoại giao xin tị nạn. Hiện đang muốn làm diễn viên

 5. Park Seungyub (14) - Vận may

 6. Lee Eunsol (32) - Sự giàu có: Con thứ ba của chủ tịch tập đoàn Daeyang]

Ah. Đây dường như là một phần mở rộng của 'cảm xúc' mà tôi có được khi nhìn thấy đồng đội của mình đã được chuyển thành 'sự thật liên quan'. Tôi nhận thấy những gì mà 'Phước lành của Trí tuệ' đã làm: đó là thay đổi dữ liệu mơ hồ mà tôi có thành một số sự thật nhất định và đưa ra các dấu hiệu cảnh báo khi gặp nguy hiểm.

[Bạn đã hiểu một chút về 'Phước lành' của mình!]

Một thông báo đến ngay sau đó và tôi nhận ra nhận thức của mình về nó là đúng.

Những thông tin liên quan đến đồng đội của tôi nói chung cho tôi cảm giác, 'Điều đó nghe có vẻ hợp lý. Nhưng nghiêm túc chứ?'

Jinchul-hyung, người được gắn cho những danh hiệu đáng kinh ngạc như kẻ huỷ diệt và Captain America, thực tế là một cựu võ sĩ chuyên nghiệp.

Songee, người đã hơi bối rối trong cuộc trò chuyện trước đó, đúng như dự đoán, em ấy rất thích động vật, và việc cô Elena muốn trở thành một diễn viên là điều quá hợp lý. Ngay cả tôi cũng sẽ có giấc mơ tương tự nếu tôi được sinh ra trong hoàn cảnh như thế.

Đối với Seungyub, có một cái gì đó không rõ ràng được viết ra bên cạnh em ấy. Không phải con trai ở độ tuổi đó đều không thể ngăn cản sao?

Nhưng Eunsol-noonim lại làm tôi khá bất ngờ. Tập đoàn Daeyang là gia đình giàu có nổi tiếng mà mọi người ở Hàn Quốc đều biết đến. Con thứ ba của chủ tịch... Cô ấy còn giàu có hơn tôi tưởng một cách kinh ngạc.

Đồng thời... ý kiến trung thực của tôi là chúng sẽ chẳng có ý nghĩa gì trong tình huống như thế này. Cho dù bạn giàu hay nghèo, điều đó còn quan trọng gì trong một khách sạn với những con quái vật như vậy chứ? Sự nghiệp có ý nghĩa nhất có lẽ là cựu võ sĩ. Nghĩ rằng mình nên gần gũi hơn với Jinchul-hyung, tôi ngủ thiếp đi.

Ah, tôi phải đặt báo thức chứ...

May mắn thay, ngày hôm đó đã kết thúc mà không có bất cứ điều gì xảy ra ngoài việc tôi bị khiển trách một chút vì đến chỗ ăn hơi muộn.