[Người dùng: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: 2
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 101 (Căn phòng bị nguyền rủa – Một gia đình kỳ lạ)
Lời khuyên của Hiền nhân: 2]
Hôm nay là một ngày rất kỳ lạ. Tôi chắc chắn đã rất đói và trong bụng không có gì từ sáng, nhưng tôi lại không cảm thấy muốn ăn bất cứ thứ gì. Chưa nói đến bữa sáng, tôi thậm chí còn bỏ qua món thịt vịt vào bữa trưa nữa kìa!
Nghĩ về việc mẹ thường hỏi liệu có một con ma chết đói trong tôi bất cứ khi nào chúng tôi đến nhà hàng này, thật kỳ lạ khi tôi dừng lại sau cuộc thi nhìn chằm chằm với con vịt ngày hôm nay.
Đó là thời gian rảnh cho đến bữa tối, và tôi không thể gặp gia đình mình, có lẽ là vì họ đang làm việc riêng của mình. Một mình rời xa gia đình, vì lý do nào đó... tôi cảm thấy đầu mình trở nên minh mẫn hơn.
Tôi có cảm giác mình đã quên điều gì đó, nhưng tôi lại không thể nói đó là gì. Tôi sẽ nhớ ra nó sau một thời gian chứ?
Từ những ký ức mờ ảo... và lắng đọng hiện ra những khuôn mặt của những con người xa lạ. Một người đàn ông trung niên với dáng người đáng kinh ngạc, một người phụ nữ có công việc ổn định và bạn sẽ có ấn tượng rằng cô ấy rất giàu có, một nữ sinh giống như một con sóc chuột mà bạn sẽ gọi là dễ thương khi nhìn thoáng qua, một cậu bé nhút nhát và ít nói.
Và - một quý cô xinh đẹp khiến tôi choáng váng khi nghĩ đến.
Cô ấy là ai? Tôi đã xem một bộ phim với diễn viên như thế này chưa?
Nhưng nó quá sống động để được gọi là ký ức về một bộ phim, và tôi cảm thấy như chúng tôi cũng đã chia sẻ một cuộc trò chuyện.
Tôi đã thật sự nói chuyện với nữ diễn viên tóc vàng xinh đẹp này sao? Trong khi tôi đang tập trung vào những cái đuôi không bao giờ kết thúc của sự nghi ngờ, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ gần đó.
"Chào anh, Han Kain! Anh đang làm gì ở đây vậy?"
"Ồ, em cũng ở đây sao. Ba mẹ đâu rồi?"
"Họ đã đến thuỷ cung rồi. Có một buổi trình diễn cá mập ở đó."
"Trình diễn cá mập?"
"Có vẻ khá nổi tiếng ở khu nghỉ dưỡng này. Họ nói rằng các nhân viên mặc đồ bơi sẽ vào bên trong và chơi trò đuổi bắt với một con cá mập trắng lớn. Hình như khách du lịch cũng có thể vào sau khi trả một ít tiền!"
"Không phải là hơi nguy hiểm rồi sao?"
"Sao đâu? Vì nó thật sự hồi hộp mà! Mẹ và ba không biết bơi nên dù sao họ cũng không thể vào được. Em cũng muốn đi nhưng lại không thể vì chưa đủ tuổi! Điều đó thật không công bằng."
*
[Bạn phải tách ra khỏi em gái ngay lập tức.]
*
Chúng tôi đã có một bữa tiệc buffet sang trọng cho bữa tối. Ở tầng trệt của khách sạn là nhà hàng, và bên trong là những chiếc đĩa được làm thủ công đẹp mắt với thức ăn bay xung quanh.
Ồ, thì ra đó là trò 'ném và ăn' nổi tiếng! Tôi nghĩ rằng tôi đã thấy những người nổi tiếng làm điều đó thường xuyên trong một chương trình truyền hình.
Các đầu bếp trong bộ đồng phục màu trắng xuất hiện với nụ cười rạng rỡ và ném đĩa. Một nửa số thức ăn rơi xuống đất giữa chuyến bay, nhưng mọi người lại vui vẻ liến láp phần thức ăn rơi trên mặt đất mà không do dự. Một số người chơi thể thao đã nhảy lên không trung và dùng miệng đớp thức ăn bay lơ lửng trên không.
Những chiếc đĩa ngay lập tức vỡ tan và khiến toàn bộ khuôn mặt của họ trở thành một mớ hỗn độn đẫm máu, nhưng dù sao đó cũng thật sự là một khoảnh khắc thú vị. Tôi cũng đã thử một vài lần nhưng... bắt đĩa bay bằng miệng không dễ lắm. Tôi cứ đâm đầu vào chúng nên sau đó tôi cảm thấy có gì đó thôi thúc phải bỏ bữa và cố gắng hết sức để nhận được một đĩa.
Mãi đến gần cuối bữa ăn, tôi mới may mắn ăn được một miếng trái cây. Thật không may là cái đĩa lại rơi xuống trước, chỉ có miếng xoài trên đĩa lọt vào miệng tôi. Ahh... điều quan trọng là nhận đĩa nhưng chỉ có xoài và không có đĩa!
Bất chấp điều đó, xoài rất ngon nên điều đó thật tuyệt.
Tôi đang nhai xoài một cách mãn nguyện thì em gái tôi bước tới trong khi đang ăn một con thỏ sống dày dặn. Con thỏ sống dày dặn đó thậm chí đã bị trói tứ chi lại rồi mà vẫn còn vặn vẹo được, vậy thì làm sao em ấy có thể ăn nó chứ?
"Anh. Tại sao cả ngày hôm nay anh lại không ăn bất cứ món nào đắt tiền mà lại đi ăn mấy miếng xoài hư đó vậy? Điều đó thậm chí còn tốt hơn sao? Cũng không có đồ trang trí."
"Vì lý do nào đó, đây là thứ tốt nhất mà anh có trong ngày hôm nay."
"Thật sao...? Chắc là do anh đã không ăn gì cả ngày rồi. Em rất tốt bụng nên sẽ đưa cái này cho anh."
Nói rồi, em gái đưa cho tôi một đĩa khác. Có phải vì em ấy chỉ nhìn thấy tôi ăn xoài thôi không? Trên đĩa có vài miếng xoài, nhưng hơi đáng tiếc là nhãn cầu bò đã được dùng tăm xiên vào từng lát xoài. Tôi đã nghe nói rằng đây là cách nó được ăn nhưng... vì một lý do nào đó, tôi không thật sự thích nó và chỉ ăn xoài sau khi bỏ nhãn cầu ra.
Nó hơi có mùi máu, nhưng xoài rất ngon.
Sau bữa ăn khá no đấy, tôi trở lại khu nghỉ dưỡng, xem một bộ phim ngắn trên Netflix và leo lên giường. Có lẽ vì cả ngày không có gì đàng hoàng bỏ vào bụng nên tôi đói quá mà ngủ thiếp đi, nằm xuống chiếc giường cách xa gia đình, đầu tôi lại bắt đầu đau khi những suy nghĩ vẩn vơ lại hiện lên như lần trước.
Quý cô đó. Tên cô ấy là... Elena. Tôi chợt nhớ lại tên cô ấy.
Tôi đã nhìn thấy cô ấy trong một giấc mơ sao? Đó thật sự là một sự xuất hiện khó quên. Mái tóc của cô ấy sáng lấp lánh hơn cả vàng thật và đôi mắt của cô ấy trông giống như những viên đá quý được đánh bóng. Bên cạnh đó, cô ấy cũng có một trái tim nhân hậu và hào phóng.
Bằng cách nào đó, mọi thứ đều cảm thấy... rất xa vời. Với tất cả mọi người đang tập hợp, chúng tôi sẽ làm một cái gì đó. Một căn phòng nguy hiểm, kho báu tuyệt đẹp và tuyệt vời - có lẽ tôi đã có một giấc mơ về một cuộc phiêu lưu chăng?
Và, 'Ưu tiên là phải thoát khỏi khách sạn'. Nó chợt hiện lên trong đầu tôi, đầu óc tôi như bừng tỉnh khỏi một thứ gì đó.
À, vậy là mẹ và ba lại cãi nhau vì một chuyện vặt vãnh nào đó. Họ đã cãi nhau về những điều nhỏ nhặt ngay cả khi đã cùng nhau vượt qua một chuyến đi hàng chục năm rồi. Có phải tất cả các cặp vợ chồng đều như thế không?
Gửi tin nhắn với một tiếng cười khúc khích, tất cả những suy nghĩ phức tạp biến mất khỏi đầu tôi và tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
*
[Người dùng: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: 2
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 101 (Căn phòng bị nguyền rủa – Một gia đình kỳ lạ)
Lời khuyên của Hiền nhân: 1]
Tôi thức dậy vào buổi sáng. Vì lý do nào đó, nó chỉ giống như một giấc ngủ 3 giây. Đôi khi bạn mệt mỏi và chìm vào giấc ngủ sâu, bạn có cảm giác như mình chỉ nằm xuống trong vài giây, nhưng như vậy chẳng phải là quá nhiều rồi sao? Tôi không đùa đâu, tôi thật sự cảm thấy như mình đã ngủ rồi. Hôm qua hẳn là một ngày rất mệt mỏi.
Thay quần áo và rửa mặt, tôi trang bị cho mình để đi trượt tuyết. Hôm qua ra ngoài trời hơi lạnh nên tôi không thể quên mặc chiếc áo parka lông vịt dày cộm kia được. Như mọi khi, tôi đã đến đỉnh của khu trượt tuyết trong 1 giây chỉ bằng cách nghĩ về nó, và gia đình tôi đang đợi ở đó nhưng tôi thấy điều đó thật thú vị vì trang phục của họ khá khác với trang phục của tôi.
"Hử? Mẹ? Heegang? Hai người không cảm thấy lạnh khi mặc như vậy sao?"
"Ây da... Nhìn anh trai của con kìa. Đôi khi thằng bé làm mẹ phát điện lên được!"
"Này Han Kain! Ai lại mặc nhiều quần áo như vậy vào những ngày này chứ?"
"Hả... Không mặc quần áo thế này thì lạnh cóng mất. Đó là lý do tại sao con lại mặc như vậy mà."
"Kaine. Mùa đông có nghĩa là trời sẽ rất lạnh. Mùa xuân thì ấm áp, mùa hè thì nóng bức, mùa thu cho ta cảm giác sảng khoái và mùa đông lạnh lẽo. Đó là sự kỳ diệu của thiên nhiên. Con không nghĩ rằng cởi bỏ quần áo vì trời nóng và mặc thêm vì trời lạnh là đi ngược lại ý trời sao?"
Nghe những lời nói của bố, tôi đã suy nghĩ sâu sắc trong lòng và nhận ra rằng bố đã đúng. Đúng rồi, quy luật của mẹ thiên nhiên là gì?! Hàn Quốc có bốn mùa, nóng thì nóng, lạnh thì lạnh, đó là lẽ tự nhiên của mọi thứ. Che giấu một thứ gì đó tự nhiên bằng những thứ như quần áo là một việc làm ngu ngốc.
Bên cạnh đó, trong thời đại này, điều quan trọng là phải bảo vệ môi trường. Bảo vệ môi trường không phải là thích nghi với thiên nhiên sao? Thuận theo dòng chảy tự nhiên của thế giới mới là điều chính xác nhất.
Tôi nhanh chóng cởi quần áo ra và chỉ sau đó, gia đình tôi mới dịu đi vẻ mặt của họ, khi chúng tôi cùng nhau cười rạng rỡ. Tôi cảm thấy vô cùng lạnh nhưng điều đó không có gì phải lo lắng cả. Mùa đông có nghĩa là lạnh, vậy thì có gì sai chứ?
Tôi mỉm cười rạng rỡ, khi một cái gì đó loé lên trong góc tầm nhìn của tôi.
[ㅁㅁㅁㅁ ㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁ ㅁㅁ ㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁ. ㅁㅁㅁ ㅁㅁㅁㅁ ㅁㅁㅁㅁ ㅁㅁㅁㅁ ㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁ ㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁㅁ.]
*
[Nhiệt độ của bạn đang giảm. Bạn phải mặc quần áo của bạn ngay lập tức.]
Chúng tôi đã có một thời gian trượt tuyết vui vẻ. Đó thật sự là một khoảnh khắc thú vị. Cùng gia đình thân yêu của mình vui chơi tại vườn bách thảo, nhâm nhi món vịt ngon lành, thưởng thức khung cảnh của khu nghỉ dưỡng sang trọng về đêm và cùng nhau trượt tuyết vào ngày hôm sau.
Hạnh phúc như vậy thậm chí có thể sẽ không bao giờ có lại!
Dần dần, tôi cảm thấy đầu mình choáng váng. Tuy nhiên, không có gì phải lo lắng vì mùa đông được cho là lạnh mà. Ở giữa đường trượt tuyết, tôi ngã xuống đất. Da tôi như dính chặt vào mặt đất, và tôi không thể đứng dậy được.
Ahh, thật ra, có cần phải đứng dậy không nhỉ?
Nhìn xung quanh, tôi thấy những người khác cũng đang thoải mái nằm trên mặt đất. À, vậy ra xu hướng ngày nay là khoả thân nằm trên nền tuyết hả?!
Tầm nhìn của tôi dần tối lại, và đến một lúc, tôi không còn cảm thấy lạnh nữa. Tôi cảm thấy chuyến đi hạnh phúc này đang dần kết thúc...
[Bạn đã bị loại!
Một cậu con trai kháu khỉnh, một người anh tốt. Tràn đầy tình yêu thương với gia đình, bạn không thể nhận ra sự thay đổi kỳ lạ trong gia đình mình, và sau khi ở bên họ quá lâu, bạn đã bị nhiễm độc trong sự điên loạn và đã vượt quá giới hạn. Bạn không thể thoát khỏi lời nguyền, bạn cũng không thể giải quyết nguyên nhân gốc rễ của lời nguyền. Đó là điều rất đáng tiếc.
Tuy nhiên, vẫn còn cơ hội! Hãy chờ đồng đội của mình.
...
...
...
...
Một trong những đồng đội của bạn đã trốn thoát thành công! Xin chúc mừng! Cuộc vượt ngục thành công đã giúp mọi người trở về an toàn.]
Han Kain cảm thấy ý thức trầm lắng của mình từ từ bay trở lại...