Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 03: Khám phá khách sạn (1)

User: Han Kain (Trí tuệ)

Ngày: Ngày 1

Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 105 (Phòng nghỉ)

Lời khuyên của Hiền triết: 2

Đó là một bữa ăn tuyệt đỉnh.

Thật ra tôi không biết vị của những món khác như thế nào bởi vì tôi chỉ ăn bít tết và mỳ Ý, nhưng ít nhất thì hai món đó rất ngon. Trước khi ăn, đầu tôi quay mòng mòng vì hoang mang, sợ hãi và bực bội, nhưng sau khi đã lấp đầy được cái bụng thì tôi bắt đầu nghĩ ít ra cũng may là đồ ăn ngon miệng.

Cuối cùng thì con người cũng chỉ là động vật thôi nhỉ…

Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của mọi người thì chắc là họ cũng đang nghĩ giống như tôi. Lúc đó tôi nhìn đồng hồ để kiểm tra cho chắc. Giờ ăn là từ 12 giờ đến 1 giờ 30, và hiện tại là khoảng 1 giờ 24 - chỉ còn khoảng 6 phút nữa là hết giờ ăn.

Ngoài tôi ra cũng có người khác nhìn đồng hồ.

“Được rồi, tôi nghĩ mọi người cũng đã ăn khá khá rồi. Chúng ta không di chuyển sang khu vực khác nhé?”

“Ừm… chị Eunsol. Chúng ta bàn chuyện ở đây được không? Em nghĩ họ có thể phục vụ cà phê và vài món tráng miệng” Songee đáp lại.

“Chúng ta đều đã trải nghiệm qua rồi mà đúng không? Chúng ta không thể nhìn thấy nhau sau giờ ăn bởi vì cái khách sạn tuyệt vời này tôn trọng sự riêng tư của chúng ta. Tôi không hiểu tại sao một khách sạn tốt như vậy lại bắt cóc chúng ta, nhưng dù sao chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện để nói nên phải di chuyển đến khu vực khác. Anh Jinchul thì sao? Tay anh có ổn không?”

“Vẫn ổn. Chỉ là một vết cào nhẹ thôi mà. Và tôi đồng ý với ý kiến của chị ấy. Chúng ta vẫn còn phải quyết định nhiều thứ, bắt đầu từ câu hỏi trước mắt là phải làm gì bây giờ… nên hãy đi đâu đó đi.”

“Tôi cũng đồng ý với việc đi sang nơi khác, nhưng chúng ta nên đi đâu? Lũ quái vật khi nãy sẽ ở bên ngoài và chúng ta đều sẽ biến mất sau 1 giờ 30.”

Ngay khi tôi nói xong ý kiến của mình, một thông báo xuất hiện.

Kính chào quý khách! Quý khách có thích bữa ăn của mình không?

Tại khách sạn Pioneer, chúng tôi luôn chuẩn bị nguyên liệu tươi ngon mỗi ngày và phục vụ những món ăn mà quý khách có thể tận hưởng với sự giúp đỡ từ những đầu bếp được tuyển chọn kỹ lưỡng của chúng tôi. Chúng tôi hy vọng quý khách đều sẽ hài lòng với mỗi bữa ăn.

Sự kiện bất ngờ hôm nay: Thế giới không có loài động vật nào xấu xa, đã kết thúc.

Tất cả chúng tôi đều sững sờ không nói nên lời.

“Thông báo rất đúng lúc đấy.” Tôi mở lời.

“Quá… đúng lúc. Như thế này thì giống như khách sạn luôn theo dõi chúng ta còn gì. Đưa ra thông báo sự kiện đã kết thúc ngay sau khi chúng ta nói đến lũ quái vật, hừ. Ý nó đang nói là ở bên ngoài đã an toàn rồi sao?”

Sau khi chị Eunsol phân tích lời thông báo, anh Jinchul phàn nàn.

“Không có động vật xấu xa, nhảm nhí. Nếu một con khỉ vung kiếm để ăn thịt người không phải động vật xấu thì cái gì mới phải? Đúng là cái khách sạn điên rồ. Sao chúng ta lại dính đến nó chứ?”

“Có đôi khi động vật sẽ hơi bạo lực khi chúng nhìn thấy con người vì chúng sợ hãi. Không phải vì chúng độc ác hay tàn bạo. Chỉ là giống như một cơ chế phòng vệ hung dữ bật lên khi chúng sợ…”

Có lẽ cô ấy thích động vật chăng? Lời nhận xét bất chợt của Songee không phù hợp với tình hình cho lắm.

“Khoan đã, Songee. Ý em là lũ khỉ dùng kiếm đâm vào tay tôi cũng là một ‘cơ chế phòng vệ’ sao? Đó mà là phòng vệ cái gì chứ?”

Khi anh Jinchul, người chỉ cần dùng thân hình dữ dội của mình cũng đủ để gây áp lực, lớn tiếng, cổ của Songee nhút nhát nhanh chóng thụt lại như một con rùa. Nhìn thấy vậy, anh Jinchul không khỏi lúng túng.

“Không phải, đó, cái đó chỉ là nói đùa thôi. Uh… tôi lớn tiếng quá. Tôi xin lỗi. Tôi có hơi bực bội khi nghĩ lại cảnh lũ khỉ đó đâm tôi thôi. Tôi không có ý nhắm đến Songee đâu.”

Có vẻ như ông anh cao to này tốt hơn tôi tưởng.

“Rồi, rồi! Chúng ta chỉ còn một phút nữa thôi. Đầu tiên hãy đi ra ngoài đã! Chúng ta cần phải bàn bạc một chút.”

Chị Eunsol, gần như đã là người lãnh đạo của cả nhóm, tự tin lên tiếng. Cảm giác rất tự nhiên, không hề có chút gượng ép nào, không phải vì chị ấy là người lớn tuổi nhất hay gì. Chỉ là… có vẻ chị ấy đã rất thành thạo trong việc thu hút sự chú ý và lãnh đạo mọi người.

Tất cả chúng tôi đều đứng lên sau khi nghe chị ấy nói, rời khỏi phòng ăn và mở cửa phòng 105 ra.

Bạn đã hiểu thêm một chút về đồng đội của mình.

Sạch sẽ. Thật nực cười, vì mọi đồ vật đã bị ném lung tung trong lúc chống lại lũ quái vật nhưng bên ngoài lại rất ngăn nắp. ‘Những nhân viên nhút nhát’ đó đã dọn dẹp xong rồi sao?

Nói thật thì hậu quả sau trận chiến đó cần có một cuộc tu sửa trên diện rộng chứ không phải chỉ đơn giản là ‘dọn dẹp’, nhưng bận tâm đến từng chi tiết một như vậy chỉ có tốn sức thôi.

Chúng tôi hướng đến chỗ lễ tân và phát hiện thức uống và đồ ăn nhẹ đã được chuẩn bị trên một cái bàn gần đó. Mỗi người có một phần, và có cà phê, nước ép, nước ngọt và nhiều loại đồ uống khác nữa. Giống như tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ để hợp khẩu vị của từng người vậy.

“Hah… những người này đúng là tỉ mỉ đến từng chi tiết. Và những người tỉ mỉ này nhút nhát đến mức nào mà tôi không thể nhìn thấy một chút dấu vết nào vậy? Tôi cần phải ép bọn họ trả lời nhiều câu hỏi lắm đấy.” anh Jinchul lẩm bẩm.

“Hương vị này… đến mức này thì tôi thấy sợ hơn là buồn cười đấy.”

“Có vị kì lạ gì hay sao chị Eunsol?”

“Không kì lạ, nhưng vị nó y chang như đồ uống yêu thích của tôi. Tỉ lệ đường, sữa và ngay cả đến loại hạt cà phê nữa. Màu sắc giống y hệt nhau nên tôi đã nghĩ liệu có lẽ nào nhưng mà… Mọi người đều thử đi. Tôi nghĩ tất cả đều sẽ chuẩn xác như loại nước uống mà mọi người muốn.”

Tôi đã được uống Pepsi zero vị chanh ngay nên không có cảm giác khó chịu hay gì cả. Chúng tôi có đồ ăn ngon miệng và nước uống không phải là chuyện tốt hay sao? Đừng quá chăm chăm đến việc nó khác thường như thế nào nữa.

Tôi đang thư giãn, chầm chậm nhấp một ngụm thì ai đó lên tiếng. Như mọi khi, anh Cha Jinchul là người bắt đầu.

“Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng việc đầu tiên là điện thoại tôi không có sóng. Mọi người có giống tôi không?”

Tất cả đều gật đầu đáp lại.

“Tôi biết rồi… cứ nghĩ chỉ nhìn thấy những chuyện như thế này trên tin tức của Cục Quản lý Thiên tai thôi, vậy mà bản thân lại ở trong tình cảnh này. Mà mục đích của chúng ta là tất cả đều thoát khỏi nơi này đúng chứ? Hãy đi đến chỗ cửa ra vào đi. Có thể bọn họ sẽ không cho chúng ta ra ngoài nhưng mà cũng nên nhìn qua thử.”

May là cạnh bàn lễ tân có một sơ đồ của tòa nhà và nó không phức tạp lắm. Chúng tôi cùng nhau đi xuống nửa tầng, rẽ trái và đi dọc hành lang thì đến được cửa ra vào.

Sau khi đã đến nơi, chúng tôi lại một lần nữa không nói nên lời.

Bầu trời.

Thật sự là bầu trời. Phía bên ngoài cánh cửa không có gì ngoài bầu trời xanh với những tầng mây bên dưới. Cao đến nỗi chúng tôi không nhìn thấy mặt đất ở dưới.

Tôi thử mở hé cửa để kiểm tra phía dưới thì một thông báo hiện lên.

Mở cửa giữa không trung mà không có thiết bị là một hành động tự sát.

“À.. Uh… nó nói là chúng ta không nên mở cửa.”

“Kain, cậu thật sự có ý định mở cửa ra sao? Giống như không thể mở cửa trên máy bay nên tất nhiên là chúng ta cũng không nên mở cửa khi đang ở trên trời rồi. Tôi cứ tưởng cậu chỉ lại gần nó thôi chứ.”

“Hahaha. Anh nói đúng. Chắc tại tôi bị sốc quá.”

“Nhưng thật sự là… cái khách sạn này lơ lửng trên trời sao? Tôi còn không dám nghĩ chuyện này là khả thi nữa.”

Chị Eunsol hoang mang đồng ý với anh Jinchul.

“Tôi cứ nghĩ là mình đã trải qua đủ thứ thú vị và kỳ bí trên thế giới rồi, nhưng hóa ra là vẫn chưa nhỉ. Chắc chắn không thể nào ngờ đến điều này.”

“Ít nhất thì chúng ta cũng sẽ không thể ra ngoài qua lối này được. Trừ khi chúng ta có cánh hay gì đó. Haha, tôi không ngờ Jeju lại là một hòn đảo tuyệt vời đến vậy! Vậy mà lại có một khách sạn lơ lửng trên bầu trời cơ đấy.”

“Ở đây! Ở đây có viết gì đó này!”

Tất cả đều hướng về phía phát ra giọng nói của Songee và nhìn thấy một dòng chữ kì lạ được viết trên bức tường phía bên phải cửa ra vào.

Lối thoát Số 2. Cần một công cụ đặc biệt.

Dòng chữ này ám chỉ điều gì? Lối thoát số 2? Có nghĩ là cũng có số 1? Và cửa ra vào thật sự là một trong những lối thoát sao? Với lại, cái ‘công cụ đặc biệt’ đó là gì; để thoát khỏi nơi này thì chúng tôi cần thứ gì đó giúp chúng tôi bay được sao?

Và điều quan trọng hơn, ai là người đã khắc những chữ này lên tường? Có thể không phải là khách sạn, ít nhất là tôi nghĩ vậy. Nhớ lại cách hoạt động từ nãy giờ thì khách sạn sẽ không dùng phương pháp như vậy để chia sẻ thông tin.

Nếu là vậy thì có người khác ở khách sạn này sao? Suy nghĩ như vậy làm tôi hơi rợn người.

Tôi nhanh chóng nói ra ý nghĩ của mình.

“Nó nói là Lối thoát Số 2. Có nghĩa là chắc chắn có số 1, và có thể cũng có 3, 4 và 5 nữa. Tôi nghĩ là… có thể có ít nhất một cách khác dễ hơn việc bay trên trời.”

Hiện tại, tôi quyết định bỏ qua thân phận của người đã khắc dòng chữ này. Đã có quá nhiều chuyện rùng rợn xảy ra với chúng tôi rồi, và tôi không muốn đề cập đến chuyện gì có thể khiến bầu không khí trở nên tồi tệ hơn nữa.

“Ít nhất cũng là một tin tốt. Hãy quay về lại nơi chúng ta uống nước đi. Những nhân viên nhút nhát rất giỏi pha cà phê và họ cũng khá tử tế.”

Dù chúng tôi đã ngờ trước nhưng việc kế hoạch trốn thoát nhanh của chúng tôi không thành hiện thực vẫn khiến chúng tôi thấy hơi chán nản trong lúc quay lại bàn. Cái bàn mà chúng tôi ăn uống trước đó đã trở lại gọn gàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra, với nước uống và đồ ăn nhẹ lại được bày biện trên đó.

Lần này không có ai tỏ ra ngạc nhiên hay nói lời nào cả nên tôi lên tiếng.

“Trước tiên chúng ta đi quanh khách sạn và xem thử kiến trúc nó thế nào nhé? Khi nhìn vào sơ đồ thì tôi phát hiện có điểm kì lạ.”

“Tôi không thấy gì lạ hết. Có gì đó sao?”

“Không có cầu thang. Trên sơ đồ có tầng hầm, tầng một, tầng hai và ba cũng như phòng gym và hồ bơi, nhưng vì lý do nào đó mà không có cầu thang nào cả, và chỉ có một thang máy thôi. À thì đúng là hiếm khi dùng thang bộ trong khách sạn, nhưng thường vẫn có cầu thang thoát hiểm phòng khi có hỏa hoạn và động đất đúng chứ? Lẽ ra nó phải được thêm vào trong sơ đồ nhưng tôi lại không nhìn thấy cái nào.”

Anh Cha Jinchul ngay lập tức đứng lên và quan sát sơ đồ rồi nhanh chóng lên tiếng.

“Cậu nói đúng. Không có cái cầu thang nào cả. Thường sẽ có một biển màu xanh lá cây hình người đang chạy nhằm thông báo người khác sử dụng lối này để thoát hiểm, nhưng ở đây không có.”

“Hmm… Dù là gì thì biết được kiến trúc của cái khách sạn này cũng là một điều quan trọng. Trước mắt thì sau khi chúng ta uống xong, hãy đứng dậy và đi quanh xem có cái gì kì lạ hay không. À, nếu có thể thì hãy đi cùng nhau. Tôi có cảm giác… hơi kỳ kỳ. Có vẻ nơi này không phải chỗ tốt để đi loanh quanh một mình.”

Sau khi chị Eunsol nói xong, chúng tôi đều đứng lên và khám phá khách sạn.

Sau một tiếng rưỡi thăm dò tầng một, chúng tôi đã rút ra được những kết luận sau.

1. Dựa theo sơ đồ ở bàn lễ tân, vị trí bàn lễ tân nằm ở tầng một, và nửa tầng dưới là lối vào chính và những căn phòng ‘nhỏ’ dành cho khách. Tầng hai có phòng ‘tầm trung’ và tầng ba có phòng ‘lớn’.

2. Tòa nhà này không có cầu thang bộ.

3. Sử dụng thang máy là cách duy nhất để di chuyển giữa các tầng.