User: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: Ngày 2
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 105 (Phòng Nghỉ)
Lời khuyên của Hiền triết: 3
Tôi đi ngủ với tâm trạng bán tín bán nghi nhưng may là Lời khuyên của Hiền triết đã tăng lên lại con số 3. Có vẻ như nó đã đầy lại sau khi đi ngủ đúng như Seungyub đã nói.
Chính xác thì thời gian hồi lại là khi nào? Tôi quyết định sẽ thử sau nếu ngày nào đó tôi phải thức xuyên đêm.
Tôi tắm rửa, thay đồ và chuẩn bị cho bữa ăn sắp đến, khi mọi người bắt đầu ‘xuất hiện' khi đến giờ. Trong lúc tôi chào hỏi những người giờ đã khá thân quen, chúng tôi đến phòng ăn và nghe được một tin tốt.
“Tối qua tôi đã tìm ra phúc lành của tôi là gì rồi. Thật đó. Hah! Nó khá là buồn cười.”
“Quao! Là gì vậy chị? Giờ chị cũng đã có sức mạnh siêu nhiên rồi sao?”
Chị Eunsol lắc đầu đáp lại câu nói của Songee và đột nhiên lấy điện thoại ra.
Sau khi đến khách sạn, chúng tôi đều đã bỏ xó điện thoại của mình ở đâu đó vì chúng không hoạt động bình thường. Nhưng mà chị Eunsol lại lấy điện thoại ra như thể muốn cho chúng tôi xem cái gì đó và nhấn nhấn vào màn hình rồi chỉ vào một app lạ.
Chợ HP
“HP? Là viết tắt của… Hotel Pioneer?”
“Có thể. Để chắc chắn thì không ai có thứ gì như này đúng chứ?”
Sau đó tất cả đều vội vàng đi kiểm tra điện thoại của mình nhưng đúng là điện thoại của chúng tôi không có thay đổi gì cả. Chỉ có điện thoại chị Eunsol là có một app kỳ lạ thôi.
“Nó để làm gì?”
“Tối qua khuya quá nên tôi không xem kĩ nhưng có nhìn thoáng qua. Thì nó giống như Coupang. Tương tự một sàn thương mại điện tử bán đủ thứ. Cái buồn cười là… không có giá.”
“Ể? Vậy tất cả đều miễn phí sao?”
“Không có giá nhưng có giới hạn lượt mua. Dù là món gì thì cũng chỉ được mua tổng cộng 3 lần mỗi tuần mà thôi. Và được giao hàng ngay tức khắc.”
“Ngay tức khắc? Tốc độ giao hàng ở Hàn Quốc nhanh kinh khủng, nên tôi đang suy xét ở lại Hàn vì nó thuận tiện biết bao nhưng mà… ngay cả Coupang cũng không thể gửi hàng ngay tức khắc được mà.” Elena bình luận.
“Haha. Nếu cô mà ở lại Hàn thì đàn ông sẽ thích lắm đấy, Elena! Mà đằng nào cái khách sạn này cũng không phải một nơi bình thường mà. Dù sao thì mọi thứ đều có giới hạn mua nên tôi vẫn chưa mua gì hết. Có lẽ chúng ta nên để dành đến khi thật sự cần cái gì đó.”
“Hmm. Trước mắt tôi nghĩ chắc chắn là phải mua một món vũ khí. Họ có súng hay gì đó không? Dù không có thì món gì khác chắc cũng sẽ tốt hơn là tôi vác theo một cây cột.”
“Ngày hôm qua tôi cũng nghĩ giống anh Jinchul. Nhưng thật ra những món bán trên ‘thị trường’ này khá cơ bản. Mọi người có thể nghĩ nó chính là Coupang. Họ không bán súng hay kiếm dài trên Coupang, đúng chứ? Nhưng thay vào đó có rất nhiều món có thể dùng được. Những món tôi nghĩ ngay đến là gậy bóng chày, một con dao, một dùi cui có thể kéo dài và tonfa.”
“Nhiêu đó là đủ rồi. Nói thật thì hôm qua tôi có hơi phóng đại, và một cây cột chắc chắn là… khá khó để vác đi loanh quanh. Một cây gậy bóng chày cũng không tệ nhưng thật ra tonfa khá ổn miễn là dùng đúng cách. Umm… tôi không có ý khoe khoang hay gì đâu nhưng mà tôi có tập võ khi ở ngoài. Tôi đã học dùng tonfa trong khoảng 2 tuần… nên tôi nghĩ có vẻ ổn. Mọi người nghĩ sao?”
Không ai phản đối ý kiến của anh Jinchul. Chị Eunsol nhấn nhấn màn hình vài lần và một tiếng ‘Ding-!’ đột nhiên vang lên từ bên ngoài.
“Cái này… có vẻ đã giao đến đây rồi.”
“Tôi sẽ đi xem thử. Ha, đây quả là một trải nghiệm khá thú vị đấy.”
Không lâu sau, bên ngoài vọng lại tiếng mở gói hàng và anh Jinchul quay trở lại với một cây gậy tonfa. Anh ấy giữ phần tay cầm, điều chỉnh phần thân dài nằm dọc theo cánh tay và tung ra một cú đấm như một người biểu diễn võ thuật.
Dù tôi không có chút kiến thức nào về võ thuật, nhưng cảnh tượng một người đàn ông lực lưỡng cao hơn 190cm vung nắm đấm với một cây vũ khí cũng đã đủ khiến người xem trầm trồ kinh ngạc rồi.
Bộp bộp bộp~
Chị Eunsol vỗ tay với vẻ hài lòng. Không hiểu sao cả bọn lại muốn làm theo nên đều vỗ tay trong khi anh Jinchul ngồi về lại chỗ trước bàn với nét mặt ửng đỏ hiếm thấy. Đó là một buổi ăn vui vẻ đầu tiên kể từ khi tôi đến khách sạn.
Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị đứng lên sau khi ăn xong, một thông báo hiện lên trên màn hình hiển thị một cách ‘kịp thời’.
Kính chào các vị khách quý! Quý khách có thích bữa ăn của mình không?
Tại khách sạn Pioneer, chúng tôi luôn tìm thấy niềm vui trong việc chuẩn bị những bữa cho các vị khách. Nhân tiện, các vị khách quý, quý vị có biết đến vô số kho báu bí ẩn đang ẩn giấu khắp khách sạn không? Hàng loạt báu vật, phúc lành và thậm chí có thể là tình yêu thương đẹp đẽ, trân quý và tráng lệ đang chờ đợi quý khách!
Tất nhiên chỉ những người đủ điều kiện mới có thể chạm tay đến những kho báu đó. Thêm chút hiểm nguy sẽ làm gia tăng giá trị của một kho báu, không phải sao? Đừng lo lắng! Chúng tôi biết mọi vị khách đều có năng lực!
Thật ra, quý khách chỉ cần mở chiếc hộp quà tặng đã được chuẩn bị sẵn thôi! Giờ thì, các vị, hãy săn lùng những kho báu đó đi nào!
À đúng rồi, đôi khi sẽ có những vị khách đã ở sẵn trong những căn phòng chứa báu vật. Nếu có thể, xin hãy cùng nhau tiến vào. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với mọi người miễn là có một người thoát ra được.
Bầu không khí im lặng bao trùm lấy căn phòng khi chúng tôi cố hiểu tình hình.
“Vậy là… tôi có thể hiểu ý định của bọn họ một chút. Đó là: Các người đã nghỉ ngơi đủ rồi, vào việc đi.”
“Bọn họ có đang đùa hay không vậy? Nghiêm túc đi, không phải này chỉ là một cái bẫy để giết hết chúng ta sao? ‘Quý khách chỉ cần mở chiếc hộp quà tặng đã chuẩn bị sẵn thôi’ nghĩa là sao? Sao không đặt cái hộp ngay trước mặt chúng ta luôn đi? Vậy thì chúng ta có thể mở được rồi.”
Bỏ qua lời phàn nàn của anh Jinchul, chị Eunsol bắt đầu phân tích.
“Ba đoạn đầu tiên có thể tóm gọn lại là bọn họ kêu chúng ta đi tìm kho báu, nhưng dòng cuối có khá nhiều thông tin. ‘Trong những căn phòng chứa kho báu có tiềm ẩn rủi ro’, và ‘Cùng nhau tiến vào’. Tôi hiểu hai ý đó, nhưng ‘Sẽ không có chuyện gì xảy ra với mọi người miễn là có một người thoát ra được’? Ý này nghĩa là sao?”
‘Miễn là có một người thoát ra được.’
Thật ra, tôi hiểu ý của câu đó là ‘nó khó kinh khủng nên chỉ cần một người còn sống cũng là ổn rồi!’ và tôi hơi choáng váng. Chúng tôi nên làm gì đây? Chúng tôi có nên nghe theo và đi tìm những kho báu đó không?
Não tôi dần dần tê liệt thì một thông báo vang lên từ ‘màn hình trạng thái’.
User: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: Ngày 2
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 105 (Phòng nghỉ)
Thông tin về tầng (!)
Phòng 101 (???)
Phòng 102 (???)
Phòng 103 (???)
Phòng 104 (???)
Phòng 105 (Phòng Nghỉ)
Phòng 106 (???)
Phòng 107 (???)
Lời khuyên của Hiền triết: 3
“Ừmm… tôi nhận được một thông báo khác. Nó ghi là ‘Thông tin về tầng’ và phía dưới có từ Phòng 101 đến Phòng 107, và tất cả đều có ??? ngay bên cạnh ngoại trừ Phòng 105 ghi là Phòng Nghỉ. Theo tôi hiểu thì chúng ta nên đi sang các phòng khác trừ Phòng 105 ra.”
“Đó là những căn phòng có quái vật và kho báu - là vậy đúng chứ?”
“Chắc là tôi sẽ sớm phải dùng đến tonfa rồi…”
Theo sau tiếng lẩm bẩm của của chị Eunsol và anh Jinchul là Elena.
“Hmm. Mỗi người ít nhất nên có món vũ khí gì đó đúng chứ? Có hơi xấu hổ khi nói điều này trước mặt anh Jinchul, nhưng mà tôi cũng đã rèn luyện bản thân một chút trong lúc chuẩn bị để làm diễn viên.”
“Haha, không có gì phải xấu hổ ở đây đâu. Tất nhiên là tôi sẽ tận dụng tối đa sức mạnh đã được trao, nhưng không có nghĩa là chúng ta không cần trang bị cho người khác. Nhìn đi, ở đây chúng ta cũng có một anh chàng đẹp trai với thân hình cân đối mà. Này Kain, không phải cậu nên kiếm thứ gì đó sao? Cậu có biết dùng món nào như tonfa không?”
Tôi đáp lại anh ấy.
“Uhh, xin lỗi nhưng mà tôi không học môn võ nào hết nhưng tôi nghĩ thể lực của mình cũng ổn. Tôi cũng nên mua món gì đó không?”
“Hmm. Trông cậu có vẻ khá giỏi thể thao, mà tiếc là cậu chưa từng học võ trước đó. Nhìn vóc dáng cậu thì chỉ cần vung thứ gì đó nặng nặng là được. Tonfa sẽ không phù hợp nếu cậu không biết cách dùng, và tôi nghĩ một cây gậy sẽ là lựa chọn tốt hơn cho cậu.”
“Khoan đã” chị Eunsol chen vào. “Đã quên tôi vừa nói gì lúc nãy rồi sao? Có giới hạn mua 3 lần mỗi tuần, nên đừng đặt thứ gì nữa và đợi thêm một chút.”
“A, vậy chúng ta phải đi tay không sao? Thấy hơi lo…”
“Umm… lúc trước em có nhìn thấy một thứ.” Songee mở lời.
Trong lúc bất giác nghĩ Songee có thói quen hơi rụt rè khi nói chuyện, tôi tập trung ánh nhìn vào cô ấy.
“Trong phim thường thấy những đạo cụ kỳ lạ dọc hành lang đúng chứ? Ở đó cũng có một con dao găm.”
Một con dao găm.
Nhớ lại thì đúng là vào ngày đầu tiên tôi cũng đã cầm lấy một cái chân nến bằng bạc để làm vũ khí.
Tôi nhanh chóng đứng lên và chạy về hướng Songee chỉ. Đúng như cô ấy nói, có một con dao găm trang trí trên một bức tường của dãy hành lang dài đằng đẵng mà tôi đã không nhìn thấy trước đó.
Nó trông cực kỳ đắt tiền. Dù tôi không có mắt nhìn những thứ thế này nhưng mà có lẽ nó sẽ có giá khởi điểm khoảng 10 triệu won nếu tôi đem bán ở nơi khác. Sau khi cầm nó lên, tôi quay trở về chỗ bàn ăn.
“Cái này nhìn giống tác phẩm nghệ thuật hơn là một con dao thật không phải sao? Chỗ tay cầm còn khảm đá quý kìa. Độ bền của những thứ thế này sẽ khá kém vì chúng không được chế tạo để sử dụng thật. Nhưng vẫn tốt hơn là tay không. Tiếc là chỉ có một cái.”
Chỉ có một con dao găm. Tôi cảm thấy áy náy khi giữ nó cho riêng mình nên hỏi ý kiến mọi người.
“Cái này… tôi có thể giữ nó thật sao? Đây là thứ duy nhất gần giống với vũ khí nên tôi thấy áy náy.”
“Tôi nghĩ cậu nên giữ nó. Có thể Elena cũng được, vì cô ấy đã tập luyện, nhưng tôi không nghĩ Songee, Seungyub và tôi sẽ có thể chiến đấu đàng hoàng với cái này được. Một người mạnh hơn nên dùng nó nhất là khi chúng ta không có nhiều vũ khí. Tất cả đều đồng ý chứ?”
Không ai phản đối lời của chị Eunsol vậy nên tôi, trở thành một trong hai người có vũ khí, cùng với anh Jinchul. Ngay sau khi ăn xong và chuẩn bị tinh thần, chúng tôi tiến đến Phòng 101.