- Han Kain
Khi đến phòng ăn, tôi nhìn thấy có ba người khác đã có mặt ở đó. Một chàng trai trông trẻ hơn tôi rất nhiều, có lẽ đang học cấp hai, một cô gái dễ thương tầm tuổi tôi đang thận trọng xem xét xung quanh.
Và… một người nước ngoài với một vẻ đẹp vô thực mà tôi chưa từng thấy qua bao giờ.
Chỉ một cái nhìn thôi mà đầu tôi đã nhói lên như thể bị ai đó đánh từ đằng sau vậy. Mái tóc rũ xuống vai như vàng tan chảy, đôi mắt tựa như thành phẩm chạm khắc từ ngọc lục bảo, và tâm hồn to đẹp của cô ấy quả là một phong cảnh kinh diễm.
Những người có vẻ ngoài như vậy chỉ có ở trong phim thôi không phải sao?
Chắc là sau khoảng 5 giây(?) tôi cứ ngơ ngác nhìn, cô ấy khó xử cười trừ, lúc đó tôi mới chợt nhận ra hành động của bản thân bất lịch sự đến nhường nào.
Tôi bối rối cúi thấp đầu và ngồi xuỗng chỗ gần bàn ăn. Nghĩ mình cần phải xin lỗi nên trong đầu tôi cố rặn ra một câu tiếng Anh.
“I’m so sorry, but…”
“À không cần đâu. Tôi đã sống ở Hàn 6 năm rồi nên cậu có thể nói tiếng Hàn với tôi. Mà tôi cũng không phải người Mỹ hay người Anh gì đâu mà.”
“À, tôi xin lỗi…”
“Trước đó cậu nằm trên giường đúng chứ? Cậu có sao không? Cậu bị thương sao?”
“Không, không có chuyện gì đâu. Chỉ là tôi hơi mệt nên nằm lên giường và ngủ thiếp đi thôi.”
“Đúng là rất tốn sức. Đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện gì đó như thế này đấy. À, với lại cảm ơn cậu đã chỉ chúng tôi đến phòng 105.”
“C-có gì đâu. Cái người lực lưỡng đã cầm cự rất tốt khi tôi tới đó.”
“Đúng là anh Jinchul đã cứu tất cả chúng tôi. Chúng tôi cần phải cảm ơn anh ấy thêm lần nữa. Tên của tôi là Elena Ivanova, cậu có thể gọi tôi là Elena. Và cậu là?”
“Tôi là Han Kain. Ừm, có lẽ mọi người đều đã làm xong trong lúc tôi ngủ rồi, nhưng mà tôi nghĩ nếu chúng ta giới thiệu bản thân thêm lần nữa thì tuyệt quá.”
“Tên em là Yu Songee”, cô gái còn lại nói.
“Em là Park Seungyub”, cậu nhóc cũng tự giới thiệu.
Cạch. Cánh cửa mở ra và người đàn ông bước vào phòng. Quanh cánh tay đang chảy máu của anh ấy quấn một mảnh vải không rõ lấy từ đâu, và khi anh ấy tiến đến gần hơn tôi mới nhận ra thân hình anh ấy đỉnh như thế nào. Chắc cũng phải một mét chín? Có lẽ còn cao hơn thế nữa.
Anh ấy không chỉ cao mà còn săn chắc như mấy người vận động viên nữa. Cần phải lực lưỡng như vậy mới đấu được với lũ quái vật sao? Tôi đang thầm ngưỡng mộ thì một giọng nói trầm phát ra từ miệng anh ấy.
“Tôi là Cha Jinchul. À, tôi có thể không dùng kính ngữ với cậu được mà đúng không? Trông như cậu vẫn còn đang đi học.”
“Vâng, không sao. Anh có thể gọi tôi là Kain.”
“Được rồi, Kain. Cảm ơn cậu rất nhiêu vì đã chỉ cho chúng tôi biết căn phòng này. Mấy con khỉ ngu ngốc chết tiệt đó đánh đau kinh khủng. Dù liên tục bị đánh vào đầu nhưng chúng vẫn không chết và thậm chí còn không bỏ chạy nữa. Tôi không ngờ việc này sẽ xảy ra chỉ vì giết chết hai con thôi đâu.”
Tôi hơi bối rối vì anh ấy đã lập tức gọi tôi là Kain ngay khi tôi đáp lại. Nhưng tôi không muốn gây gổ với người nếu sinh ra ở thời trước thì có thể đã làm vua đâu.
Với lại tôi là người đã đồng ý với việc nói chuyện tự nhiên nên nó không phải là vấn đề gì.
Khi chúng tôi giới thiệu bản thân xong, ‘màn hình trạng thái’ nhấp nháy và biến đổi.
User: Han Kain (Trí tuệ)
Ngày: Ngày 1
Vị trí hiện tại: Tầng 1, Phòng 105 (Phòng nghỉ)
Thông tin đồng đội (!)
Lời khuyên của Hiền triết: 2
Thông tin của đồng đội?
Cảm thấy đã khá quen với cái này, tôi nhìn vào dòng chữ và nghĩ thầm, ‘Mở ra!’ thì một cửa sổ mới hiện ra.
1. Han Kain (20) - Trí tuệ
2. Cha Jinchul (31) - Lòng dũng cảm
3. Yu Songee (17) - Ái lực
4. Elena Ivanova (23) - Công lý
5. Park Seungyub (14) - Vận may
6. Lee Eunsol (32) - Của cải
Đầu tiên là tên và theo sau đó là tuổi? Nếu là vậy thì những từ ngữ tiếp theo như Trí tuệ và Lòng dũng cảm là cái gì? Với tình hình hiện tại thì để xác nhận thông tin, tôi sẽ hỏi cô gái dễ thương, trông có vẻ dễ nói chuyện nhất.
“Yu Songee. Có phải em 17 tuổi không?”
“Đúng rồi. Sao anh biết?”
“À, em có nhìn thấy con số cạnh tên của em trong màn hình này không? Tôi chỉ đang nghĩ đó là số tuổi của em.”
Ngay sau khi tôi nói ra những lời đó, không chỉ Yu Songee đang ngồi đối diện mà mọi người đều có vẻ hoang mang. Cái cách họ nghi ngờ nhìn theo hướng tôi chỉ khiến tôi nhận ra một điều.
Chỉ mỗi tôi mới có thể nhìn thấy màn hình này.
“À, cái này… có vẻ tôi là người duy nhất có thể nhìn thấy màn hình này.”
“Một màn hình? Mắt cậu có thể nhìn thấy thứ gì đó đặc biệt sao? Tự dưng cậu nhìn chằm chằm vào khoàng không nên tôi đang thắc mắc là gì. Trên đó có viết tuổi của chúng tôi hay gì sao?” anh Jinchul hỏi.
“Uh, để tôi giải thích.”
Sau đó, tôi đã có một cuộc trò chuyện ngắn về việc làm sao chỉ có tôi thấy được cái màn hình hiển thị trạng thái bí ẩn có viết vị trí hiện tại, ngày và địa điểm này. Dựa theo đó, tôi đã đề cập đến việc ‘màn hình trạng thái’ này có thể liên kết với ‘Trí tuệ’ đã được viết, và lần lượt từng người bắt đầu nói ra ý kiến của mình.
“Trí tuệ hửm… Ban phước Trí tuệ - điều đó lý giải cho việc cậu nhận được kiến thức gì đó sao? Tôi nghĩ tôi cũng nhận được thứ tương tự - trên màn hình của cậu hiển thị là ‘Lòng dũng cảm’ đúng chứ? Tôi có thể phần nào hiểu nó là cái gì. Có thể nó đã khiến tôi mạnh hơn một chút hay sao đó.”
“Mạnh hơn? Bằng cách nào?” tôi hỏi ngược lại.
“Ai mà biết được… tôi phải tìm hiểu thêm, nhưng chính tôi cũng bất ngờ khi đánh nhau với lũ khỉ đó. Đúng là tôi có tập một chút nhưng cánh tay tôi mạnh hơn trước theo một cách rất lố bịch, và tôi cũng không quá mệt sau khi đánh nhau được 30 phút. Tôi nghĩ là sức mạnh và thể lực của tôi đã tăng lên khá nhiều. À, và nhìn tình trạng tay của tôi thì việc hồi phục cũng nhanh hơn một chút.”
“Em… cũng có thứ gì đó tương tự đúng không? Em không biết ‘Ái lực’ là gì. Em không nhìn thấy màn hình nào và em cũng không có sức mạnh.” Songee nói.
“Chắc tôi biết thứ của em là gì.” là chị Eunsol đáp lại cô ấy.
“Chị Eunsol nhìn thấy gì sao?”
“Khi lũ khỉ tấn công chúng ta, Songee, em ngất xỉu gần chậu cây đúng không? Tôi đã rất sợ là em sẽ bị giết nhưng vì lý do nào đó mà lũ khỉ không hề tấn công em. Khi đó tôi chỉ nghĩ là em may mắn, nhưng giờ ngẫm lại thì có thể đó là Ái lực.”
“Vậy chị nghĩ cái của em là gì.” Lần này, cậu nhóc, Park Seungyub, đặt ra câu hỏi.
“Seungyub, em thì… tôi không biết. ‘Vận may’. Em đã gặp chuyện may mắn nào chưa?
“Nếu em may mắn thì có lẽ em đã không ở một nơi đầy quái vật như này rồi.”
“Cũng đúng…”
“Hừm. Hiện tại có vẻ như tôi là ‘Công lý’. Không biết đó có thể là gì. Chắc là sau này tôi sẽ có sức mạnh như người hùng công lý chăng. Chị Eunsol có ‘Của cải’; chị có đoán được khả năng của mình là gì không?” Elena hỏi.
“À thì… không hẳn. Nếu nó chỉ đang nói đến số tiền tôi có là bao nhiêu thì… không phải là tôi không có tiền nhưng có lẽ điều đó không liên quan. Có thể tôi là Midas chăng? Chẳng lẽ những thứ tôi chạm vào sẽ biến thành vàng sao?”
Nói xong, chị Eunsol cố tình vuốt ve Songee, người có lẽ đã tin những lời chị ấy nói và lập tức rụt cổ lại như một con rùa. Tất nhiên là cô ấy không biến thành vàng chỉ vì bị chạm vào như vậy rồi.
“Thiệt tình, tại sao chuyện như này lại xảy ra cơ chứ. Tôi muốn trải qua những tháng sau khi tốt nghiệp cấp ba một cách vui vẻ nhất có thể và tôi không ngờ tình huống như này lại diễn ra. Còn chưa tới hai tuần nữa là vào đại học rồi mà.”
Chị Eunsol khá chú tâm đến lời phàn nàn của tôi.
“Hai tuần? Là trường đại học ở nước ngoài sao?”
“Hả? Không, tôi là người Hàn sống ở Hàn Quốc mà.”
“Có trường đại học nào ở Hàn khai giảng vào khoảng thời gian này trong năm sao? Là trường nào vậy?”
“Sao cơ? Không phải tất cả đều bắt đầu vào đầu tháng Ba sao?”
Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào trạng thái im lặng khi một giọng nói trầm vang khắp căn phòng.
“Có vẻ… chúng ta có nhiều điều cần nói với nhau rồi. Vậy Kain, với cậu là tháng Ba. Chỉ để tham khảo thôi, còn tôi, hôm qua là ngày 24 tháng Mười một.”
“Em là ngày 3 tháng Năm. Em vừa mới thi giữa kỳ xong.”
“Với tôi là ngày 9 tháng Ba.”
“Tôi là ngày 16 tháng Năm. Tôi muốn hỏi một điều nữa - ‘ngày hôm qua’ là vào năm nào? Và nhìn quần áo thì tôi nghĩ cũng cần nói ra địa điểm cuối cùng của chúng ta nữa.” chị Eunsol nói.
Sau một cuộc nói chuyện ngắn thì chúng tôi đã có thể xác nhận một vài sự thật.
1. ‘Ngày hôm qua’ của mọi người không giống nhau. Rõ ràng là chúng tôi bị bắt cóc vào những ngày khác nhau.
2. ‘Địa điểm của chúng tôi ngày hôm qua’ cũng không giống nhau. Có người đang ngủ ở khách sạn giống tôi, và cũng có người đang ngủ ở nhà.
Chuyện quái quỉ gì thế này - chúng tôi đang ở trong tình cảnh gì, và chúng tôi phải làm gì bây giờ? Lần này bầu không khí im lặng kéo dài lâu hơn. Như thể não chúng tôi bị quá tải trong đống thông tin đáng ngờ nên không muốn suy nghĩ gì nữa.
Ọt ọt!!!
Người phát ra âm thanh đó, Songee, đỏ mặt.
“Ahh! Ahh! Xin lỗi, xin lỗi. Sao tự nhiên lại…”
“Haha. Có gì phải xin lỗi đâu. Tôi cũng đã đói bụng từ lâu sau bài tập buổi sáng khắc nghiệt kia rồi. Mà đây là nút để dành cho đồ ăn đúng không? Tất cả nên ăn một chút gì đó trước đi. Có thực mới vực được đạo, đúng chứ.”
“Tất nhiên. Cứ ăn trước đã. Tôi tò mò không biết sẽ có món gì, và nó sẽ xuất hiện ‘như thế nào’. Họ có bồi bàn phục vụ thức ăn hay sao?”
“Vậy để tôi nhấn nút.”
Elena ngồi cạnh, nhấn nút. Cái nút bắt đầu nhấp nháy đỏ nhưng sau đó không có chuyện gì xảy ra cả. Mọi người đều không nói gì mà đợi 5 phút nhưng vẫn không có gì thay đổi. Nhưng Seungyub đã phát hiện ra thứ khác thường.
“Ừm. Mọi người có thể nhìn vào màn hình hiển thị không? Có cái mới kìa.”
Chào mừng các vị khách quý đã đến với khách sạn Pioneer!
Vui lòng tham khảo một vài thông báo hướng dẫn. Có thể sẽ có các thông báo bổ sung và quý khách có thể nhìn thấy chúng ở bất kỳ màn hình nào trong khách sạn.
1. Khách sạn Pioneer luôn yêu quý những vị khách quý của chúng tôi. Tuy nhiên, bồi bàn ở khách sạn của chúng tôi rất nhút nhát và chỉ chăm chỉ làm việc khi không có ai nhìn thấy.
2. Một số chức năng của thang máy đã bị vô hiệu hóa, vậy nên xin hãy cân nhắc trước khi sử dụng.
3. Khách sạn luôn tôn trọng sự riêng tư của quý khách. Tuy nhiên, những bữa ăn thì nên chia sẻ với nhau, đúng chứ? Xin hãy luôn ghi nhớ giờ ăn.
Ở điều số 1 đã có thêm một dòng mới. ‘Bồi bàn ở khách sạn của chúng tôi rất nhút nhát và chỉ chăm chỉ làm việc khi không có ai nhìn thấy’.
Nghĩa là sao? Sau một hồi suy ngẫm những từ ngữ đó, tôi ngẩng đầu lên sau khi nghĩ ra một giả thuyết và bắt gặp ánh mắt của chị Eunsol. Có vẻ như chị ấy cũng có ý nghĩ tương tự.
“Chị, chỉ là ý nghĩ bất chợt thôi nhưng mà có thể nó đang nói chúng ta…”
“Tôi nghĩ nó kêu chúng ta tránh đi một lúc. Bởi vì bọn họ ‘nhút nhát’ nên không thể phục vụ món ăn ngay trước mặt chúng ta được. Không phải ý của nó là vậy sao?”
Những người khác đã nhận ra, ngơ ngác đáp lại.
“Mà cái thể loại nhà hàng chết tiệt nào lại từ chối phục vụ món ăn lên trước mặt khách hàng bởi vì họ nhát cơ chứ? Nếu đã không dám như vậy thì đừng có mở nhà hàng nữa!”
“Có xét nét này nọ thì chúng ta cũng không được gì, đúng không? Cảm giác nó dần giống như một bộ phim vậy, và khá là thú vị. Nếu không có đám quái vật kia thì đây đã là một trải nghiệm hấp dẫn rồi.”
“Chị Elena, tiếng Hàn của chị tốt quá.” Songee nhận xét.
“Đã 6 năm rồi mà. Giờ tôi giống con lai Hàn rồi.”
“Ừm, vậy chúng ta rời đi một lúc nhé? Xin lỗi nhưng mà tôi đói quá rồi.”
“Đi thôi.”
Tất cả đứng lên, rời khỏi phòng ăn, sau khi đóng cửa lại và đợi khoảng 10 giây, chúng tôi mở cửa ra. Giống như Elena đã nói, cảm giác như chúng tôi đang quay phim vậy - ai cũng thầm kinh ngạc khi quay trở lại phòng ăn.
Liệu đây có giống như bữa ăn trong một học viện pháp thuật mà ta đi tàu đến không?
Trên bàn đầy ắp những món ăn đa dạng và hấp dẫn. Đó là một bàn ăn đa văn hóa, với đặc trưng của vô số quốc gia. Có một vài món quen thuộc như mỳ Ý, bít tết và thịt heo xào, nhưng cũng có những món ăn mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy nên thậm chí còn không thể đoán được nguyên liệu là gì nữa.
Chúng tôi đang há hốc miệng và ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt thì anh Jinchul đã lên tiếng.
“Có nhiều món quá, và nhìn giờ thì chúng ta chỉ còn khoảng 40 phút nữa thôi. Được rồi, cứ cầm dĩa lên và lấy món chúng ta muốn ăn đi. Sau khi ăn xong chắc chúng ta sẽ cảm thấy khá hơn thôi.”
Vào ngày đầu tiên đến khách sạn Pioneer, tôi đã phát hiện ra được một điểm tốt của cái khách sạn này.