Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

133 2400

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

(Đang ra)

Khi tôi thuê cô gái mình thích làm hầu gái, cô ấy lén lút làm gì đó trong phòng tôi

Kagami Yuu

Sống chung một mái nhà với cô gái tôi thầm thương trộm nhớ, sao mà tinh thần tôi chịu nổi chứ!?Nhưng mà, sao thỉnh thoảng Sayaka lại lục lọi phòng tôi nhỉ?

6 23

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

145 3738

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

30 129

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

13 50

Chương 101-200 - Chương 124: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, ‘Bí Mật Của Tàu Esper’ (15)

Han Kain

Ahri đang cầm một hộp nhạc có kiểu dáng kì lạ.

Phong cách phổ biến trước Thế Chiến 2 à?

Tôi đoán rằng kể cả hộp nhạc hồi đó cũng có xu thế.

“Sao em biết được kiểu hộp nhạc nào là nổi tiếng hồi đó? Em thấy một vài chiếc rồi à?”

“Em từng gặp một tinh linh biết hóa thành hộp nhạc khi làm nhiệm vụ. Perro có vẻ đang làm gì kia kìa; kiểm tra đi.”

Vấn đề tuổi tác của Ahri, thứ mà tôi từng gạt đi như trò đùa, giờ đây khiến tôi phải cân nhắc lại vì nó là mâu thuẫn.

Tôi lén lút kiểm tra Cửa Sổ Hệ Thống lần nữa.

Tuổi của Ahri vẫn là ???

“...”

Cứ bỏ vậy đi. Nghi ngờ không cần thiết sẽ chỉ tạo nên xung đột thôi.

Giờ chưa phải lúc. Chúng ta vẫn còn đang đứng giữa một thử thách.

Tôi lại gần chỗ Perro.

Nó vẫn đang mổ vào tường với chiếc mỏ nãy giờ.

Bức tường đương nhiên không hề suy suyển.

Nếu nó trong hình dạng quái đản thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng bây giờ một con vẹt bình thường mà mổ vào tường thì sẽ không thể tạo ra dù chỉ là một vết xước.

Chắc hẳn hành vi này phải có ý nghĩa nào đó...

Lúc này thì hơi khó nắm bắt.

Tôi lượn lờ xung quanh và kiểm tra các tủ kéo lẫn gầm giường.

Chúng tôi lục soát căn phòng một lúc nhưng cũng không thể tìm ra món đồ nào khả nghi, hay các tài liệu bí ẩn, két sắt kì lạ hay thông đạo gì cả.

Cuối cùng thì ông Mooksung gọi chúng tôi lại.

“Mọi người thay đồ lại vào đi. Sắp tới giờ tiệc tối hay gì đó rồi.”

Không thu hoạch được gì rõ ràng nên chúng tôi rời phòng để đi dự tiệc.

Ngay sau khi chúng tôi bước ra ngoài, một thông báo hiện ra.

Từ thời điểm này, toàn bộ Di Sản của các người chơi sẽ bị phong ấn tới khi Thử Thách Thứ Tư kết thúc.

Giờ mới bắt đầu vào việc này.

***

Elena

Một quý ông tôi chưa từng gặp tiến lại gần và đưa tôi một ly rượu vang.

“Cô Elena, tên của tôi là Stevenson.”

Trước khi tôi kịp phản ứng thì một người khác đã tới gần từ phía sau.

“Ồ! Ngôi sao của bữa tiệc tối nay đây rồi! Cô Elena, cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không?”

“Cảm ơn anh. Tôi -”

Trước khi tôi kịp nói xong, thì một ai khác đã xen vào.

“Dáng vẻ cao quý của cô Elena đây rất hợp với -”

“...”

Lạy chúa! Tôi sắp phát điên rồi!

Ngay sau khi tiến vào sảnh tiệc thì chúng tôi đều choáng ngợp.

Căn phòng khởi đầu của chúng tôi rộng rãi và lộng lẫy, nhưng con tàu bên ngoài phải gọi là xa hoa tới mức phi thực.

Và địa điểm tiệc tùng là đỉnh cao của sự tráng lệ đó.

Một giàn giao hưởng nhỏ đang chơi nhạc cổ điển ở một phía, trong khi các nhân viên đều đang tất bật đi lại, phân phát champagne và các món khai vị cho mọi người.

Trên tường được trang hoàng bởi các bức tranh nổi tiếng và các vật trang trí tuyệt đẹp tôi chưa từng thấy.

Các chùm đèn treo lấp lánh như những ngọn lửa, soi rọi cả đại sảnh.

Điều thú vị nhất là những sợi chỉ vàng lấp lánh trên trần nhà.

Khi ánh sáng chiếu vào chúng, chúng lóe lên như một thiên hà thu nhỏ, khiến tôi phải trầm trồ quan sát một lúc.

“Cô đang nhìn thứ gì chăm chú vậy?”

Khi tôi quay đầu lại, một cậu trai cứ như thể đi thẳng từ một bộ phim cổ điển ra đang nhìn vào tôi.

“Các sợi chỉ phát sáng trên trần. Chúng rất cuốn hút đấy chứ? Anh nghĩ họ làm chúng như thế nào nhỉ?”

“À! Ý cô là mạng nhện à.”

“Mạng nhện?”

“Họ trải mạng nhện lên trần rồi phủ chúng với một lớp bụi vàng mỏng. Việc này rất tuyệt nếu cô muốn tạo cảm giác phi thực. Tất nhiên, làm sao những mạng nhện tầm thường này có thể sánh được với Cô Elena...”

Tôi quay đi trước khi anh ta kịp dứt lời.

Xin lỗi, nhưng chị đây nghe mấy lời đó 300 lần kể từ khi buổi tiệc bắt đầu rồi.

Những lời đó không làm tôi hứng thú nữa.

Tôi quay sang nhìn các đồng đội.

Tình huống của họ cũng chẳng khác là bao.

Ít nhất năm người đang bao vây mỗi người bọn họ, giới thiệu bản thân và đưa các loại quà cáp.

Một cụm từ tôi đã nghe từ trước, ‘Ngôi sao của bữa tiệc tối nay.’

Nó không chỉ áp dụng cho tôi mà còn là cả nhóm.

Nó thật sự tuyệt vời, hào nhoáng, thức ăn thì ngon, mọi thứ đều ổn. Nhưng...

Nơi đây vẫn là “Phòng Cửa Ngõ”. Một nơi dành cho việc thử thách.

Giờ không phải là lúc hạ thấp cảnh giác và tận hưởng bữa tiệc.

Cuối cùng, ông Mooksung, người quyết tâm và mạnh mẽ nhất, phải xô dòng người đi và tập trung chúng tôi trở lại.

Phải mất tới 30 phút dự tiệc chúng tôi mới tập hợp lại được.

***

Han Kain

Đây quả là trải nghiệm hỗn loạn nhất từ trước tới giờ của tôi.

Tôi chẳng phải minh tinh gì, nhưng đàn ông và phụ nữ xung quanh vẫn bám vào tôi.

Hơn nữa, mọi người cứ thế mời tôi nhận quà, hỏi tôi là ai và tôi từ đâu tới.

Chuyện này đang làm mình phát điên rồi.

Nếu một kẻ thù cầm kiếm tới trước mặt tôi, tôi sẽ không do dự gì mà chiến đấu. Thế nhưng, giải quyết những người mà thành tâm mời mọc lại chẳng dễ dàng gì.

May mắn thay, ông Mooksung tới và mạnh mẽ kéo tay tôi và mọi người ra, chiếm lấy một chiếc bàn, và mọi thứ mới tạm ổn định trở lại.

Songee, người đang đờ ra uống nước, nói trước.

“Đây là lần đầu của em đó. Em cứ có cảm giác mình là ca sĩ nổi tiếng. Elena, chị đã trải nghiệm chuyện này bao giờ chưa?”

“Chưa từng luôn. Chị chưa từng nổi tiếng cỡ này.”

Ông Mooksung thở dài, và quạt mát cho bản thân.

“Điên rồi! Điên cả rồi! Có ai tìm ra điều gì chưa?”

Songee nói luôn.

“Cháu -”

“Chờ đã.”

Tôi ngắt lời Songee.

“Để anh nói trước.”

Han Kain: Nói chuyện thật trong kênh chat.

“Thức ăn rất ngon nhé. Mỗi món đều như thể thuộc về nhà hàng fine dining ấy.”

Han Kain: Quan sát phản ứng xung quanh chúng ta mỗi khi nói.

“Này nhé, ai mà nghe anh nói chắc cũng tưởng mình đi ăn fine dining rồi đấy. Chắc anh chỉ tới mấy loại như Kimbap Heaven là cùng ~.”

Kim Ahri: Mối khi chúng ta nói gì đó, xung quanh đều im lặng. Chúng đang nghe lén.

“Ơ này! Em đang móc mỉa anh à Ahri? Gia đình anh hơi bị giàu nha. Anh mới đi hồi bố anh được thăng chức rồi.”

Han Kain: Bọn chúng đều vô cùng hứng thú với chúng ta. Liên tiếp tặng quà, rồi làm chúng ta xao nhãng với sảnh tiệc xa hoa cùng âm nhạc điếc tai, cùng lúc đó là xin thông tin cá nhân của chúng ta.

“Được rồi, anh đã đi fine dining một lần, nhưng cũng đủ tính là đi rồi... Thôi thì, thức ăn ở đây rất ngon nhé, nhưng đồ uống thì còn ấn tượng hơn.”

Kim Ahri: Bọn chúng hoàn toàn không giao tiếp với nhau. Cứ như thể đã biết nhau rất rõ rồi.

“Đồ uống à... Nhắc mới nhớ, ly Irish Whiskey này khá ngon. Nhưng các cháu không nên uống nha!”

Kim Mooksung: Số lượng đầu người có hơi ít so với kích cỡ con tàu không?

“Sao ạ? Ít người -”

Songee chuẩn bị nói thì giật mình che miệng lại.

Yu Songee: Xin lỗi ạ. Có vẻ không nhiều người lắm hả ông?

Kim Mooksung: Rõ ràng là có ít người nếu so với kích cỡ con tàu. Nó chỉ có vẻ đông đúc vì con tàu này bản thân nó lớn tới mức vô lý.

Dù chúng tôi vẫn chưa khám phá cả con tàu, Ông đã có vẻ ước tính được kích cỡ của nó.

Những lúc thế này tôi nhận ra kinh nghiệm của nhân viên Cục Quản Trị không phải là vô ích.

“Cháu không biết gì về đồ uống có cồn. Nhưng ly champagne này thì ngon thật.”

Elena: Khi cháu đi quanh thì có vẻ là có nhiều cabin trống.

“Tôi không hiểu gì về champagne đâu. Nó có vị như soda loại nhẹ ấy.”

Han Kain: Cẩn thận. Tôi đã thấy nhiều nhân viên đi lại và mang theo súng lục. Có thể đã được nạp đạn.

Sau cuộc đối thoại này, cả bàn chìm vào im lặng.

Cần phải tập trung ghê gớm mới có thể nói chuyện bình thường ngoài miệng trong khi nói chuyện “thật” trong cửa sổ chat.

Từ cuộc thảo luận, chúng tôi biết được

1, Các hành khách của tàu biết nhau rõ ràng. Họ có hứng thú với chúng tôi.

2, Có ít người hơn kích cỡ của con tàu này. Nhiều cabin bị bỏ trống.

3, Khá nhiều nhân viên tàu có vũ trang.

Vẫn khá mơ hồ, chưa có gì rõ ràng cụ thể.

Một cảm giác lạnh ngắt chạy dọc sống lưng tôi.

Mỗi khi chúng tôi nói gì đó, dù có không quan trọng thì xung quanh cũng im lặng, và mỗi khi chúng tôi có một hành động, thì tất cả các cặp mắt đều dán vào chúng tôi.

Những người này có mục tiêu gì?

Vì không thể chịu được cảm giác dồn nén đó, nên chúng tôi đã quay về cabin trước 10 giờ tối.

Ngay sau khi rời sảnh tiệc, thì tiếng nhạc giao hưởng du dương cũng ngừng lại.

Như thể không còn lí do gì để tiếp tục chơi nhạc sau khi mục tiêu của bữa tiệc đã biến mất.

***

Sau đó, chúng tôi tiếp tục lục soát căn phòng và khám phá con tàu nhưng không tìm được gì đáng kể.

Thế nhưng, chúng tôi cũng xác minh được vài thứ.

Như Elena nói, nhiều cabin bị bỏ trống và con tàu này lớn tới mức vô lý.

Những du thuyền hạng sang đều lớn cỡ này à?

Theo lời Ahri và ông Mooksung, tàu cỡ này cũng là hiếm thấy trên phạm vi toàn thế giới.

Số lượng cơ sở vật chất ở đây là vô kể.

Có một bể bơi, vườn thảo mộc, kể cả một casino, mọi thứ rất ấn tượng.

Chúng tôi được giao cho hai cabin trên tàu Esper.

Có vẻ là chúng muốn nam nữ tách biệt.

Thế nhưng, chúng tôi hoàn toàn không định tách nhau ra trên con tàu u ám này.

Vì mỗi cabin đều rộng nên chúng tôi quyết định ngủ cùng nhau trong một cabin lớn hơn.

Và rồi, nửa đêm tới.

Không ai trong chúng tôi ngủ, và đều chờ đợi “tình huống” xuất hiện trong cửa sổ hệ thống.

“...”

- Cuckoo! Cuckoo!

Đồng hồ cuckoo kêu lên, báo hiệu nửa đêm đã tới.

Ngay khi tôi định kiểm tra tình huống thì một thứ bất ngờ xảy ra.

Lời Khuyên Hiền Triết: 3 → 2

Ngay lập tức áp lưng vào tường và lấy bộ lọc che mắt.

Trước khi tôi kịp nghĩ thì bản thân đã vô thức làm theo Lời Khuyên.

Tôi ngay lập tức ép mình vào tường và mở rộng Cửa Sổ Hệ Thống để che mặt tôi.

Đồng đội tôi nhìn tôi bối rối, nhưng cũng chỉ trong một khắc –

Ding-di-ding-di-ri-ding! Ding-di-ding-di-ri-ding!

Âm thanh của hộp nhạc nhẹ nhàng chạm lấy tai tôi vang lên.

Khi tôi hoảng sợ quay lại nhìn đồng đội, thì tôi đã hiểu sao tại sao Lời Khuyên lại đưa ra một Cảnh Báo Tính Mạng hiếm gặp.

Ngay lập tức, tất cả đồng đội của tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Việc mà tôi, người đã dùng bộ lọc che mặt, có thể kháng lại nó nghĩa là hộp nhạc này có năng lực pháp thuật nào đó.

“...?”

Tôi cảm thấy nhột ở sau lưng. Một thứ gì đó mềm –

Lời Khuyên Hiền Triết: 2 → 1

Giả vờ ngủ đi.

Tôi ngay lập tức thả trôi cơ thể của mình và chỉ khẽ mở mắt.

“...”

Tôi thấy ngột ngạt kinh khủng.

‘Các khuôn mặt’ đang trồi ra từ khắp nơi trên bức tường.

Tôi nén cảm giác buồn nôn lại và chịu đựng.

Những giọng nói u ám bắt đầu vang lên từ các khuôn mặt.

“Có ai còn tỉnh không? Tao thấy cử động.”

“Không thể nào. George, kiểm tra đi.”

“Không cần đâu. Rõ ràng là con vẹt đó. Tao muốn vặn cổ nó vài lần rồi, suốt ngày mổ vào bức tường.”

“Con chim đó phát hiện ra gì à?”

“Ai biết? Tất cả có vẻ đều đã ngủ.”

Những giọng nam trầm thấp vang lên.

“Hmm. Mọi người đã tìm ra người mình thích chưa? Nếu không -”

Một giọng nói hơi cao hơn chút ngắt lời.

“Tao tìm được ai đó rồi.”

“Con tóc vàng hả? Chính xác rồi, tao chưa từng gặp ai xinh đẹp cỡ này.”

- Két!

Sàn nhà kêu kẽo kẹt vì trọng lượng của gì đó.

Đồng thời, mọi giọng nói trong phòng đều im bặt.

Căn phòng rộng rãi với năm người thì giờ đây lại cảm giác chật chội.

Với móng vuốt to bằng nắm tay trẻ em, một chiếc mỏ đủ to để nuốt chửng đầu tôi, và một cơ thể giống đà điểu nhưng lại đầy các xúc tu và vảy gớm ghiếc.

Một sinh vật Quái Đản đã xuất hiện