Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

(Đang ra)

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

Mato Kousaka

Đây là một câu chuyện hài ở một thế giới khác kể về một cô tiếp tân mạnh nhất sẽ làm mọi thứ để không phải làm thêm giờ, được về nhà khi giờ hành chính kết thúc và bảo vệ cuộc sống bình yên (của mình)

5 105

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

87 1571

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

37 3354

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

9 30

Chương 101-200 - Chương 126: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, ‘Bí Mật Của Tàu Esper’ (17)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 45

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 107 (Phòng Cửa Ngõ)

Lời Khuyên Hiền Triết: 1

Mọi người đã hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

Khi bọn nhân viên tới bắt Perro, Songee đã nhanh chóng bảo Perro trốn thoát bằng cửa sổ.

Ahri kinh ngạc nói.

“Em bảo nó ra ngoài à?”

“Vâng.”

“Em nhanh trí thật đấy. Nhưng rồi chúng ta sẽ gặp lại nó kiểu gì?”

“Em cũng lo về chuyện đó. Tình huống cấp bách tới nỗi em chỉ kịp bảo Perro ra ngoài thôi. Em ấy thông minh nên chắc sẽ quay về đúng lúc mà.”

Vì Perro không phải con vẹt bình thường nên chắc nó cũng sẽ đủ thông minh để làm chuyện đó.

Vụ hỗn loạn buổi sáng đã kết thúc.

Chúng tôi gọi phục vụ phòng để lấy bữa trưa.

Ông Mooksung nói với giọng tò mò.

“Cháu có biết một thứ hay ho ở Khách Sạn là gì không?”

“Là gì ạ?”

“Họ hiếm khi làm phiền vào giờ ăn. Khách Sạn lúc nào cũng chu cấp đồ ăn tuyệt hảo hạng, và trong Phòng Nguyền Rủa hay Phòng Cửa Ngõ lúc này thì họ lúc nào cũng tìm ra lí do để chúng ta không bị bỏ đói. Con tàu này cũng có một luật lệ kì lạ ‘không phạm quy tắc’ vào ban ngày, để chúng ta ăn uống thoải mái.”

“Giờ ông nói thế thì cũng đúng nhỉ.”

“Nếu cháu sau này có vào Cục Quản Trị, cháu sẽ nhận ra là Khách Sạn này từ bi cỡ nào vì không làm phiền vào giờ ăn. Sẽ có lúc nhé, cháu phải nhai mấy cái bánh quy cứng ngắc trong ba hay bốn ngày liền lăn lộn với nhiệm vụ.”

“Cháu bảo rồi, cháu không định vào Cục làm việc đâu...”

Ông chỉ cười như thể tôi vừa nói gì khôi hài.

Ahri cũng nhảy vào cuộc nói chuyện: “Lo về chuyện đó sau khi chúng ta thoát ra ngoài đi. Nhưng lời của Ông có làm em lo lắng.”

“Lo lắng?”

“Chúng ta đã trải qua đủ thứ chuyện trong Khách Sạn, nhưng theo lời ông thì, chúng ta đã quen với việc lúc nào cũng ăn uống no đủ. Chúng ta không thực sự cảnh giác với bữa ăn. Nếu ai đó giở trò với thức ăn thì chúng ta chắc chắn sẽ làm nạn nhân, ít nhất là một lần.”

Chúng tôi đều im lặng sau những lời đó.

“...”

Ít nhất thì bữa ăn này có vẻ không sao nhỉ.

Để thay đổi chủ đề u uất kia thì ông lại nói.

“Này nhé, không sử dụng được Di Sản là một áp lực lớn đó. Cháu thấy không? Không thể phản ứng được khi một tên nhân viên chỉ mới sờ vào khẩu súng.”

“Và vẫn còn rất nhiều nhân viên mang súng trên tàu.”

“Chính xác là như vậy. Chúng ta vẫn không biết Thử Thách Thứ Tư sẽ diễn ra như thế nào, nhưng nếu phải chiến đấu, chúng ta sẽ thiếu đi rất nhiều sức mạnh. Perro thôi là không đủ.”

Songee nói với giọng lạc quan.

“Các nhân viên lẫn hành khách đều là con người mà phải không? Nếu tệ nhất thì chị Elena có thể xử lí toàn bộ mà? Hồi ở trong phòng Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức, chị ấy có thể cản được cả đạn với Công Lý.”

Đương nhiên, nếu Elena sử dụng Công Lý, một khẩu súng lục quèn sẽ không phải là vấn đề.

Nhưng Elena có thể dùng Công Lý được không chứ?

Khi tôi nhìn Elena, cô ấy lập tức đáp lời.

“Nó không thể được kích hoạt vào lúc này.”

Ừ, biết mà.

Bọn chúng dù là nhân viên hay hành khách thì cũng tỏa ra bầu không khí quỷ dị tà ác, nhưng chúng tôi lại không biết tội ác của bọn chúng là gì.

Ít nhất thì bọn chúng cần phải gây ra một tội ác nào đó rõ ràng thì Elena mới có thể dùng Công Lý.

Ông gãi cằm nói.

“Chúng ta cần phải tạo ra tình huống cho phép Elena dùng Công Lý nhỉ.”

“Chúng ta cần phải tìm ra bằng chứng rằng mọi người trên tàu này đang làm việc tà ác đúng không ạ?”

“Chính xác. Chờ bọn chúng tấn công là hết sức rủi ro. Nếu Elena chết trước khi dùng Công Lý thì chúng ta sẽ bị tàn sát.”

Sau khi kết thúc bữa ăn, chúng tôi quyết định khám phá cơ sở vật chất của con tàu trước khi dạ tiệc tới.

***

Chỉ sau khi bắt đầu khám phá thì tôi mới hiểu kích cỡ con tàu mà ông nói đến khủng bố cỡ nào.

Nhà hàng và sảnh tiệc thì khá là cơ bản thôi, nhưng cũng có cả bể bơi, khu chơi bowling, và một vườn thảo mộc nhỏ.

Con tàu lớn tới nỗi chúng tôi không có thời gian kiểm tra kĩ lưỡng mọi thứ.

Chúng tôi chỉ có thể loáng thoáng note lại những cơ sở vật chất đó rồi tiếp tục khám phá.

Sau khi khám phá khoảng 2 giờ, chúng tôi ngồi lại trong một khu giống công viên, nhìn vào đại dương mênh mông và nghỉ ngơi.

Ahri nói trước.

“Có gì đó là lạ.”

“Cái gì lạ?”

“Con tàu này rất khác với các du thuyền kia.”

“Đây là lần đầu tien anh lên du thuyền nên anh cũng chẳng biết các du thuyền khác thế nào.”

“Anh không cần phải lên du thuyền mới biết được. Em nên nói thế nào nhỉ? Nội thất và mọi thứ có hơi...”

Em ấy đang nói gì nhỉ?

Tôi băn khoăn nhưng Elena đã hiểu.

“Nội thất không hề hiện đại, phải không? Kể cả quần áo của mọi người cũng vậy”

“Có khi bối cảnh của thử thách này là từ lâu rồi thì sao? Thập niên 1950 ấy.”

“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng nhìn này. Ta mới nhặt được trên đường.” Ông phản bác lại.

Ông rút ra một tờ báo cũ đã ố vàng.

Ngày được ghi trên báo là Tháng Tám Năm 2003.

“Đây là một tờ báo năm 2003, nhưng nó đã hoàn toàn bị thời gian phá hủy. Thời gian bối cảnh của thử thách này chắc phải 2004, hoặc 2005 là tối thiểu. Tuy nó cũng là quá khứ đối với chúng ta, nhưng hoàn toàn không phải thập niên 1950.”

Songee đưa ra ý kiến.

“Có thể con tàu này lênh đênh trên biển rất lâu rồi thì sao ạ? Tên tình huống là ‘Bí Mật Của Tàu Esper’, phải không ạ? Có khi nó là một con tàu ma lênh đên nhiều thập kỉ rồi đấy.”

“Nó không giống con tàu ma cho lắm. Nếu có thì chúng ta đang nhìn thấy một dạng ảo giác. Nhưng mọi thứ trông vẫn vậy kể cả khi anh dùng bộ lọc.”

Khi một hành khách khác lảng vảng qua, thì chúng tôi cũng im lặng.

Nội thất và cách ăn mặc của các hành khách lỗi mốt phải nhiều thập kỉ nếu xét về bối cảnh của màn chơi này.

Con tàu Esper này đã lênh đênh trên biển nhiều thập kỉ rồi à?

Nếu vậy, thì ý tưởng đầu tiên cho nó là con tàu ma của Songee là khả thi, nhưng có vẻ chúng tôi cũng không gặp ảo giác.

Cuối cùng, thời gian dạ tiệc cũng tới.

Thời gian trôi qua thì mọi người càng căng thẳng hơn.

Hơn nữa là Tình Huống đã dự báo một thảm họa vào nửa đêm.

Chúng tôi vẫn chưa thể biết gì về bí mật của con tàu, và Elena, người mạnh nhất cũng chưa thể dùng được Công Lý.

Cảm giác cần phải làm gì đó, ông đã đưa ra một gợi ý táo bạo trước khi dự tiệc.

“Chúng ta khuấy đảo bữa tiệc thì sao nhỉ?”

Chúng tôi nhìn ông ngạc nhiên.

“Đừng nhìn ta kiểu vậy chứ. Ta đoán rằng bản thân ‘bữa tiệc’ có hơi đáng nghi. Không chỉ là cảm giác thôi đâu. Kể cả tình huống của Kain cũng liên tục nhắc tới tiệc tối, và bọn nhân viên còn mời chúng ta dự tiệc từ đầu mà. Hôm nay ta cũng cảm nhận được.”

Trong khi khám phá con tàu sau bữa trưa thì chúng tôi cũng gặp vài hành khách lẫn nhân viên.

Chúng đều cười nói vui vẻ thân thiện, và giao lưu với chúng tôi, nhưng lần nào cũng nhắc tới tiệc tối.

Cứ như thể chúng muốn khắc cụm từ ‘tiệc tối’ vào đầu chúng tôi.

Songee đưa ra một quan điểm hơi khác.

“Mọi người trên tàu đều là kẻ thù của chúng ta ạ? Nếu chúng cứ muốn đẩy ta vào bữa tiệc thì cứ không tham dự là được sao?”

“Ban đầu ta cũng nghĩ vậy. Nhưng nếu chúng ta không đi, thì sẽ không thể khám phá ra bí mật của bữa tiệc. Khách Sạn không phải là nơi cháu có thể giải quyết vấn đề bằng cách né tránh hiểm nguy. Hơn nữa, tình huống trực tiếp bảo chúng ta đi thu thập thông tin trong bữa tiệc mà.”

Tôi nghe xong thì cảm thấy tò mò.

“Cháu hiểu việc bữa tiệc này là khả nghi, và chúng ta nên đi bất chấp ngờ vực. Thế nhưng tại sao lại phải phá hỏng bữa tiệc?”

“Cứ nghĩ là thần tính mách bảo đi. Ta có cảm giác bản thân bữa tiệc là yếu điểm của chúng.”

Thần tính à.

Có hơi mơ hồ.

Bình thường tôi sẽ không bị thuyết phục bởi những lời đó.

Nhưng vì chắc chắn đêm nay sẽ có một thảm họa khác nên giờ phải là lúc hành động.

Cuối cùng, chúng tôi quyết định phá hỏng bữa tiệc theo cách riêng.

***

Bữa tiệc tối bắt đầu.

Ban đầu thì không khác mấy so với tối qua.

Các hành khách bao vây lấy chúng tôi, tặng quà rồi nịnh hót, và hỏi thông tin cá nhân của chúng tôi.

Mục tiêu của bữa tiệc là để moi thông tin cá nhân chúng tôi à?

Hay còn gì khác nữa?

Tạm thời thì, bọn chúng muốn biết tuổi lẫn nơi sinh của tôi.

“...”

Tôi có một trải nghiệm kì lạ.

Khi bọn chúng hỏi thông tin cá nhân, tôi cố tình nói dối.

Tôi nghe đồn rằng các người phương Tây không thể đoán tuổi người Châu Á một cách dễ dàng.

Tôi cố tình thêm ba năm vào tuổi thực của mình, và nói rằng mình là người Hồ Nam, Trung Quốc.

Bọn chúng có vẻ không tin tôi.

Bọn chúng khẽ cười rồi bỏ đi, sau đó quay lại và hỏi những câu tương tự.

Cứ như thể bọn chúng biết rằng tôi đã nói dối.

Han Kain: Bọn chúng muốn biết tuổi và nơi sinh. Tôi đã nói dối nhưng có vẻ là chúng biết mình đang nói dối.

Yu Songee: Em cũng vậy. Em không nói tuổi và nói mình sinh ra ở Nhật Bản, nhưng chúng không tin.

Elena: Hai người bị ngốc hả? Chúng hiểu tiếng Hàn, nên giả vờ làm người ngoại quốc sẽ không có tác dụng.

Ờ nhỉ.

Giờ mình mới nhận ra, rằng bọn chúng tới từ những nơi khác nhau nhưng toàn bộ nhân viên lẫn hành khách đều đang nói tiếng Hàn ngay từ đầu.

Cứ như thể Khách Sạn đã đặt thiết lập tiếng Hàn để chúng tôi có thể giao tiếp.

Thôi thì, nhận mình là người Trung hay Nhật trong khi nói tiếng Hàn đương nhiên sẽ không thuyết phục.

Ahri thì nghĩ hơi khác.

Kim Ahri: Nếu bỏ qua quốc tịch thì cũng hơi lạ là bọn chúng không tin tưởng về tuổi tác.

Đúng nhỉ.

Bọn chúng có thể đoán ra quốc tịch dựa trên ngôn ngữ, nhưng không tin tuổi của chúng tôi thì cũng lạ thật.

Khá lạ là bọn chúng có thể đoán ra tuổi của chúng tôi, chênh lệch 1 hay 2 năm chỉ dựa vào một cái nhìn.

Chúng tôi tập hợp lại rồi thảo luận những gì quan sát được.

Như hôm qua, mọi hành vi, cử chỉ hay lời nói đều thu hút sự chú ý của những kẻ xung quanh.

Ông quyết định khuấy đảo mọi chuyện.

- Choang!

Ông ấy đập vỡ một chai rượu, gây ra một tiếng ồn lớn.

“Ợ! Này nhé, ta đang say rồi! Kain, lấy hộ ta tí bia đằng kia đi.”

Để nhập vai, tôi rối rít mang đồ ăn và thức uống tới.

Một nhân viên, không thể che giấu được sự bấn loạn, chạy nhanh tới chỗ chúng tôi.

“Thưa ngài! Ngài có vẻ say lắm rồi. Có lẽ đã tới lúc nghỉ -”

- Rầm!

Ông lật ngửa cái bàn, xô ngã tên nhân viên đang nói.

Cái gì?

Ông ấy vừa đánh một nhân viên à?

Có thể làm vạy sao?

- Vù! Rầm!

“Whoa!”

“Ông ta làm sao vậy?”

Ông ấy đập vỡ thêm ba chai rượu nữa rồi ném những chiếc bánh mì như đĩa frisbee về phía những hành khách gần đó.

Trong lúc các nhân viên và hành khách hối hả chạy tới bàn chúng tôi, ông đứng hẳn lên bàn.

“A dangsin-eun yasoghan salam” “a dangsin-eun moleul salam”

Tôi đờ ra, và cửa sổ chat tràn ngập tin nhắn.

Elena: Có cần thiết phải đi xa cỡ này không?

Yu Songee: Bài hát nào vậy?

Kim Ahri: Với ông ấy thì bài này là bài mới ra gần đây.

Giữa màn hỗn loạn, mọi người chỉ biết há hốc mồm nhìn ông.

“Oneul-eun deulgughwa tto naeil-eun jangmikkoch”

Oke nhé, thế này thì buồn cười thật rồi. Nó lố bịch tới mức tôi cũng bắt đầu bật cười.

“Nan ije jichyeoss-eoyo ttaengbeol!”

“Ttaeng beol!”

Tôi quay sang Ahri, người cũng đang kêu lên “Ttaeng beol!”

“Gidalida jichyeoss-eoyo ttaengbeol!”

“Ttaeng beol!”

Ah, sao cũng được.

Mình cứ nhập bọn thôi.

Cứ như thể có gì đó sắp xảy ra.

Nếu không có gì xảy ra giữa màn hỗn loạn này mới là lạ đấy.

Lời Khuyên Hiền Triết: 1 → 0

Cảnh báo Sinh Mạng đột nhiên kích hoạt.

Bài hát của ông Mooksung có tên Ttaengbol (Wild Bee), hát bởi Kang Jin, anh em thích có thể nghe, cá nhân mình thấy khá catchy. Bài hát của ông Mooksung có tên Ttaengbol (Wild Bee), hát bởi Kang Jin, anh em thích có thể nghe, cá nhân mình thấy khá catchy.