Bản dịch có sự hợp tác của Nemesis Team!
——
Kĩ năng.
Chỉ một từ được cất lên ấy thôi cũng đủ để khiến cho biết bao Thợ săn không cầm được nước mắt rồi.
Điều kiện thức tỉnh Kĩ năng thì lại mỗi người mỗi khác.
ㆍ Tôi đánh trúng hình nộm trong phòng huấn luyện đúng 10,000 lần. Sau đó thì bỗng dưng nó xuất hiện, vậy thôi.
ㆍ Một ngày nọ, đột nhiên tôi đã nghe thấy tiếng nói của Chúa và Người đã ban cho tôi Kĩ năng này!
ㆍ Ma thuật á? Vừa bước chân vào Tháp là tôi có thể sử dụng được ngay.
Một Thợ săn dù có nhân cách tốt đẹp đến đâu hay ý chí quyết tâm lớn cỡ nào, nếu không có Kĩ năng thì nhất định là sẽ phải rất chật vật mới có thể hướng tới đỉnh cao hơn. Và ngược lại, lí do mà những tên Thợ săn tuy tính khí chẳng ra gì nhưng lại được ăn sung mặc sướng, đều là nhờ vào Kĩ năng của bọn chúng. Hỏa Vương, người được tán tụng là Thợ săn Hạng 1, chính là ví dụ điển hình cho vế sau đó.
Nếu nói cuộc đời này là một trò chơi, thì chẳng phải Kĩ năng của Hỏa Vương chính là sự may mắn hay sao? Có lẽ là nhờ thế mà hắn mới có thể tận hưởng trò chơi này đến vậy. Hắn ta có thể đạt được bất kỳ điều gì mình muốn với Kĩ năng may mắn đó của mình cơ mà.
Trong khi đó… cuộc đời tôi lại chẳng khác nào một trò chơi có RNG “phá game” chết tiệt cả.
Tôi mở miệng lầm bầm rồi gắng sức cố đứng dậy, loạng choạng chân nam đá chân chiêu mà chẳng biết mình đi đâu. Tôi bước ra khỏi quán bar sau khi đã say sướt mướt, nhưng tôi cũng chẳng nhớ được rằng mình rời đi từ lúc nào nữa. Tôi rẽ vào một con hẻm nhỏ rồi bất chợt nôn thốc nôn tháo. Người tôi nghiêng ngả hết từ bên này sang bên nọ, còn mắt tôi thì cứ nhìn chòng chọc vào bãi nôn kinh tởm kia: Tôi chợt nhận ra mình vừa cho vào bụng thứ quái quỷ gì.
“Mày chẳng hề may mắn gì cả” dường như chính là những gì mà bãi nôn kinh tởm đó đang cố nói với tôi.
“Chết tiệt…” Tôi nhỏ giọng than thở. “Nếu như số tao đã được định sẵn là không may mắn như vậy, thì đáng lẽ ra đừng có mà gieo rắc cho tao kiểu may mắn nửa vời này chứ. Thứ hi vọng hão huyền này sẽ giết chết tao mất.”
Khi chơi game thì khi nào là lúc mà bản thân cảm thấy tuyệt vọng nhất?
Những người từng chơi game gacha trên điện thoại chắc chắn sẽ hiểu được cảm giác đó. Không phải là khi nhận được vật phẩm hay nhân vật 5 Sao sau nhiều lần thử. Mà phải là lúc nhận được một đống rác được đánh giá là 5 Sao. Hay nói cách khác, 5 Sao mà còn chẳng bằng 3 Sao.
Chó thật, thế thì thẻ Kĩ năng 5 Sao này của tôi còn tệ hơn cả 1 Sao nữa.
+
Kỹ năng: Ta Muốn Trở Thành Người Như Vậy (Bị động)
Đánh giá: S+
Mô tả: Tự động kích hoạt sau khi đối tượng sử dụng bị địch thủ giết chết. Khi đó, bạn có thể sao chép một Kĩ năng của địch thủ và biến nó thành của mình. Không thể sử dụng trên cùng một địch thủ. Kĩ năng sao chép được hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Lưu ý: Bạn sẽ phải chết!
(Kĩ năng được Tòa tháp ban tặng.)
+
Tôi cố gào thét, nhưng chẳng có gì thốt ra khỏi miệng tôi ngoài tiếng nức nở. “Khốn kiếp!”
Thế đấy. Cuộc đời thảm hại này của tôi đúng là một con game RNG chết bằm mà.
Thường thì sau khi thức tỉnh một Kĩ năng nào đó, các Thợ săn phải có nghĩa vụ báo cáo lên Cục quản lí Thợ săn. Nhưng tôi đã không làm thế. Đời nào chứ. Thứ quái quỷ này làm cho người ta muốn phát ngán lên được. Quá xấu hổ. Sao tôi có thể bày ra cho toàn dân thiên hạ xem một Kĩ năng rác rưởi như vậy được chứ? Kiểu, tôi sẽ phải nói như này hoặc mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng này:
ㆍ “Xin chào, Anh Thợ săn,” họ sẽ hỏi thế trước tiên. “Anh đã thức tỉnh Kĩ năng của mình như thế nào vậy?”
ㆍ Tôi có thể nói gì được hơn chứ? “Ư-Ừ thì, tôi thấy rất ghen tỵ với Thợ săn Hạng 1.”
ㆍ “Xin lỗi?” Họ chắc chắn sẽ bối rối đến độ nhăn mặt lại.
ㆍ Vậy nên, để vẹn cả đôi đường, tôi sẽ giải thích chi tiết hơn nữa. “Khi tôi nghĩ mình sắp phát điên lên được vì ghen tỵ thì đột nhiên, Tòa Tháp thảy cho tôi Kĩ năng này như muốn nói rằng: Cầm lấy rồi biến đi.” Đến đây, có lẽ tôi sẽ khoa chân múa tay như thể mình vừa được ban tặng một phần quà ngẫu nhiên vậy. “Tòa Tháp thậm chí còn nói với tôi rằng tôi là một kẻ có tâm địa xấu xí cùng lòng đố kỵ lớn chưa từng thấy trong lịch sử nữa.” Tôi sẽ vừa nói vừa cười hả hê. Haha. Đúng nhỉ.
Có chết cũng không! Làm như còn cách nào khác để kể cho người khác nghe về chuyện này vậy. Sẽ chỉ mình tôi cười đùa rồi lại cảm thấy thật khốn khổ với cái cuộc đời đen đủi và nhảm nhí này mà thôi.
Thế nên tôi đành phải dốc hết bầu tâm sự vào trong chén rượu, và giờ đây chỉ biết xiêu xiêu vẹo vẹo ở chốn không người
Rốt cuộc, tôi chẳng thay đổi được gì cả–cứ mãi trượt dài thất bại và càng ngày càng lún sâu vào bãi lầy do chính mình gây nên. Trước cả khi kịp nhận ra thì tôi đã lạc vào một con hẻm vô định. Tôi không thể nhớ nổi bằng cách nào hay từ khi nào mà tôi lại tới được đây. Chỗ quái quỷ này là sao vậy, ai biết chứ.
Liệu tôi cứ nằm trên nền đất lạnh thế này rồi thiếp đi luôn được không? ‘A. Nhảm thật.’ Sao cuộc đời tôi lại thành ra thế này. Tôi lẩm bẩm, cố ngăn cho mình không khóc.
Giữa bầu trời đêm tĩnh mịch, bỗng nhiên có tiếng thét kêu cứu của một ai đó từ xa vọng lại. Hình như là ở phía bên kia con hẻm thì phải.
Giọng nói đau đớn van xin hết lời, “…xin đừng, ưư! Tha cho tôi…”
Ngay lập tức, cơn buồn ngủ của tôi bay biến đi đâu mất.
Thứ âm thanh mà tôi vừa nghe thấy quá đỗi chân thật, chắc chắn không phải là do tôi say quá hóa rồ hay gặp ảo giác gì cả. Mặc dù chưa biết đó là ai, nhưng tôi hiểu rất rõ rằng mạng sống của người đó đang bị đe dọa.
‘Chuyện gì đang diễn ra vậy?’. Tôi tự hỏi, im lặng tiến về phía vừa phát ra tiếng thét nọ. Tôi nín thở lại theo bản năng. Cứ thế từng bước một, tôi lẹ làng bước đến đằng bên kia con hẻm.
Càng tới gần, giọng nói vang lên lại càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đây chính là–.
“A-Anh Hỏa Vương à. Sao bỗng dưng anh lại—” người phụ nữ nói.
“—Không có tác dụng gì đâu, đừng làm trò. Quanh đây không có ai để tới cứu mày đâu …” người đàn ông ngắt lời.
–Đây chính là lần thứ hai trong ngày mà tôi lại phạm phải một sai lầm không thể nào ngu ngốc hơn được nữa.
Sai lầm đầu tiên là nốc nhiều rượu đến mức không biết trời trăng gì nữa. Trong suốt từng ấy năm sống trên đời, tôi chưa bao giờ say như vậy cả. Thế nhưng, hôm nay là ngoại lệ. Sau khi phát hiện ra rằng Kĩ năng Hạng S mà mình thức tỉnh được hóa ra lại là một mớ rác vô dụng, thì tôi đã tức tối đến độ quay sang uống rượu như uống nước lã.
“T-Tôi… thực sự không biết… gì hết…”
“Vẫn cố đấm ăn xôi à? Nhìn thấy tao với quý cô Thánh nữ đằng kia nói chuyện vui vẻ rồi mà còn không biết cái nỗi gì? Định im lặng tiếp à, con chuột bẩn thiểu này? Êi này, anh giai, câu chuyện của mày cũng thuyết phục đấy. Nếu tao mà là thằng ngu thì chắc tao tin mày rồi.”
Hỏa Vương cười gằn. “Nhưng mà, tiếc cho mày là tao đéo phải thằng ngu. Hay là mày đang chế nhạo tao?”
Ánh lửa lóe lên ngay trước mắt tôi. Ngọn lửa bùng lên từ bàn tay của Hỏa Vương, rồi lan tới cái chân đã đứt lìa của tôi mà hắn vẫn cầm trong tay kia. Ngọn lửa cứ thế gặm nuốt chân tôi, tỏa ra mùi thịt nướng mà giờ đây lòng tôi chỉ rộn lên một nỗi kinh tởm.
Hắn đốt hết tất cả, đốt ra tro, đốt đến khi không còn gì để đốt. Chiếc giày mà tôi đã giữ gìn suốt bao lâu nay. Và cả cái chân thậm chí còn gắn bó với tôi suốt mấy mươi năm cuộc đời. Cháy, cháy hết.
Giờ đây chỉ còn một nhùm bụi mù bay lả tả khắp nơi.
“Tiếp theo sẽ là đầu của mày đấy. Liệu mà trả lời tao cho hẳn hoi vào.”
Tâm trí tôi trở nên trống rỗng.
Con quỷ điên này… Hắn là một thằng rồ. Nói chuyện với một thằng rồ cũng chẳng có tác dụng gì. Hắn chẳng thèm đoái hoài quan tâm đến việc người khác nghĩ gì và nghĩ như thế nào, và y cho rằng mình luôn đúng, là lẽ phải, là công lý. Hắn là tên khốn loạn trí có thể ra tay hạ sát người vô tội chỉ vì chút nghi ngờ, thậm chí là chẳng vì gì cả.
Kẻ như vậy mà là Thợ săn Hạng 1 sao? Hắn còn còn là người nữa không?
Vậy sao tôi lại ngưỡng mộ người như hắn ư?
Rất nhiều người—trong đó có tôi—luôn tin rằng hắn là anh hùng. Chúng tôi coi hắn như thần tượng, vì hắn bộc trực và không nề hà thử thách. Chúng tôi ca ngợi và tán dương hắn vì tính cách không bị người khác chi phối của y. Tên điên chó đẻ này á?
“P-Phát…” Tôi lẩm bẩm.
“Sao?” Hắn hỏi.
“Kĩ năng Phát hiện Nói dối… Anh có nó mà đúng không?” Tôi lảm nhảm tuyệt vọng như không còn gì để mất nữa. “Anh đã nói với Thánh nữ là anh biết được khi nào người khác sẽ nói dối. Và cô ta nên trả lời thành thật nếu không muốn chết.”
Thấy Hỏa Vương vẫn chưa nói gì, tôi tiếp, “Kiểm tra tôi bằng Kĩ năng đó đi. Ngài Hỏa Vương… Tôi chỉ vô tình đi qua chỗ này mà thôi. X-Xin anh hãy tin tôi!”
Nét mặt của Hỏa Vương bỗng trở nên quái đản, rồi hắn nói bằng giọng khinh khỉnh. “Tao bịa đấy.”