Thợ săn Tự sát Cấp SSS

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 610

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1253

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12996

Chương 4: Kẻ Săn Anh Hùng (1)

Trả thù. Xúc cảm ấy bắt đầu sôi sục trong tôi. Tôi quyết chí sẽ cố gắng hết sức và tận dụng tất cả những gì mình có để đạt được mục đích, bởi vì tôi hiểu rất rõ một điều. ‘Không thể nào chiến thắng được Hỏa Vương chỉ bằng thường thức được.’

Tim tôi đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cứ từng nhịp thình thịch vang động đến cả đầu óc. Bản thân cần phải trấn tĩnh lại mới được, tôi tự nhủ. Chính là thế, ‘tim’ có nóng đi chăng nữa thì ‘đầu’ vẫn phải lạnh.

Nhưng dù sao thì, chuyện này vẫn rất khó khăn, ít nhất là tôi cảm thấy vậy. Bởi vì, thực sự thì–tôi mới trở về từ cõi chết cơ mà. Không chỉ chết bình thường đơn giản thôi đâu, tôi đã bỏ mạng theo một trong những cách thống khổ và kinh khủng khiếp nhất trần đời này mà người ta có thể tưởng tượng ra được. Lửa cứ thế ăn lẹm vào da thịt tôi hết lớp này đến lớp khác, đốt cháy phần hạ bì rồi phá hủy các đầu dây thân kinh khiến cho toàn thân tôi cảm thấy đau đớn muốn phát điên. Khi ấy, tôi thậm chí còn không thể nghe thấy mình hét lên tiếng nào sau khi ngọn lửa len lỏi vào tận sâu bên trong tai và thiêu rụi tất cả. Thực lòng mà nói, lúc đó, chắc hẳn trông tôi chẳng khác gì một đống thịt nướng quá tay bị cháy đen cả. Ngay bây giờ đây, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cái mùi giống như hương thịt bò hòa quyện lại với nhau kia thực chất chính là các khối cơ đang bùng lửa kia của tôi. Và may phước thay, tôi đã không hếch mũi lên hít lấy hít để hoặc tệ hơn là ứa cả nước miếng ra thèm thuồng khi thấy thịt của chính mình bị nướng lên đâu. Tôi đã chết như thế đấy.

Chết một cách đầy kinh hãi và ghê tởm cực độ.

“Chết tiệt, tên khốn chó má đó.” Tôi giận dữ nhìn vào đống giấy vụn được dán cẩn thận khắp chung quanh phòng mình. Đó chính là lịch sử, là cuộc đời của Hỏa Vương. Vô số bài phỏng vấn cùng hàng trăm tờ báo lớn nhỏ vẫn yên vị trên tường. Chúng ghi dấu đậm nét cuộc hành trình từ một tân binh trở thành Thợ săn Hạng 1 Toàn thế giới của hắn ta. 

Và đương nhiên, mấy tấm ảnh của y tôi cũng không thiếu. Chỉ lướt qua thôi đã đủ để làm tôi thấy buồn nôn rồi. Ngay bây giờ đây, tôi chỉ muốn nhào vào rồi xé chúng ra thành trăm mảnh. “Chậc. Cứ cho là mình sẽ giết được hắn ta đi, thì chẳng phải hắn sẽ lập tức quay trở về 24 giờ trước khi chết hay sao?”

Ngay cả khi tôi khao khát được tự tay giết chết hắn đến cỡ nào, thì tôi cũng chẳng thể thực hiện được. Vấn đề lớn rồi đây. ‘Thực lòng mà nói, gian lận kiểu này thì vô địch rồi còn gì nữa?’

Khác biệt cũng như chênh lệch về số lượng Kĩ năng của cả hai thì chẳng khác nào vầng thái dương với con đom đóm nhỏ nhoi đã đành, ấy là còn chưa kể đến việc Hỏa Vương chính là Thợ săn Hạng 1 Toàn Thế giới đương nhiệm nữa. Mặc cho Tòa tháp có công nhận rằng nỗi niềm đố kỵ của tôi không có gì sánh bằng đi chăng nữa… thì hoàn toàn không phải cứ lúc nào ghen tỵ cũng đi đôi với tài năng.

Hơn nữa, dù may mắn có mỉm cười với tôi hoặc một phép màu nào đó xảy đến vào lúc đó, thì tôi cũng khó lòng mà giết Hỏa Vương cho được. ‘Với cả, cứ cho là mình có thể xoay sở giết được hắn đi, thì chỉ tổ khiến cho mọi chuyện trở nên phức tạp hơn thôi.’

Điều gì sẽ xảy ra sau khi Hỏa Vương chết dưới tay tôi?

Hắn chỉ cần quay trở về 24 giờ trước đó, và như thế có nghĩa là số phận của tôi đã được định đoạt. Hỏa Vương nhất định sẽ đuổi cùng giết tận tôi, và sẽ tận dụng tất cả những gì mình có để đạt được mục đích. Một khi hắn nhận ra rằng không thể giết được tôi, ắt hẳn là y sẽ cầm tù tôi vĩnh viễn. Có khi hắn ta sẽ xây một nhà ngục dưới lòng đất để giam tôi lại cũng nên.

Mặt khác, bằng sức mạnh thể chất đáng gờm đó cùng những Kĩ năng mạnh mẽ của mình, thì đối với Hỏa vương, khuất phục được tôi cũng chẳng khó nhọc gì cho cam. Và sau đó, tôi sẽ phải dành phần còn lại của cuộc đời vô tận của mình trong một gian phòng chật hẹp, gò bó mà thậm chí là không còn được nhìn thấy ánh mặt trời thêm lần nào nữa.

Kết cục Buồn thảm Dành cho Kim Gongja #2: Số phận giam cầm nơi ngục tù.

“Mẹ kiếp…” Giết được hắn đã là vấn đề rồi. Bị hắn giết lại càng là vấn đề lớn hơn nữa. Phải làm thế nào thì mới trả thù được tên khốn điên loạn này đây?

‘Mình nên làm gì bây giờ? Mình phải đánh bại Hạng 1 thế nào mới được?’

* * *

Một ngày nữa lại qua.

Tôi dành ra 24 giờ để nhốt mình trong căn hộ ọp ẹp, cố khám phá xem mình có thể làm được những gì, và khả năng của mình có thể đi được đến đâu. Tôi đã tiêu tốn hầu hết năng lượng của mình trong một ngày để lên kế hoạch trả thù, nhưng cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu vì tôi không tài nào nghĩ ra bất cứ một phương án khả thi nào thật đáng lưu tâm. Chỉ cần nắm được thóp của Hỏa Vương, dù chỉ một thôi cũng được, là cũng đã đủ để tôi gỡ rối được vấn đề lớn nhất hiện tại rồi. Nhưng không, tôi chẳng nghĩ ra gì cả.

Tôi ngước lên nhìn đống giấy báo được dán trên tường kia, đầu vẫn không ngừng động não. Tôi nhất quyết không bỏ cuộc.

Tất cả mọi thông tin liên quan tới Hỏa Vương đều ở đó cả. Có lẽ xem xét lại một lượt sẽ giúp tôi tìm ra manh mối gì chăng?

『Hỏa Vương tự tay chinh phạt thành công Tầng thứ 39!』

『Hỏa Vương đơn thương độc mã quét sạch Tầng thứ 38! Lại thêm một chiến tích huyền thoại khác nữa!』

『Thợ săn Yoo Sooha được công nhận là Hạng 1 Toàn Thế giới, và cũng là Thợ săn Hàn Quốc đầu tiên đạt được thành tựu này!』

『Kiếm Thánh biến mất không chút tăm tích, để lại danh hiệu Hạng 1 còn bỏ trống! Liệu ai sẽ là người đủ khả năng để chiếm lấy ngai vua? Các chuyên gia quốc tế phân tích rằng “Thợ săn Yoo Sooha đến từ Hàn Quốc chính là ứng cử viên sáng giá nhất.”』

『Tưởng chừng nhân loại sẽ mãi giậm chân tại Tầng thứ 10, nhưng không! Ai là vị anh hùng giấu mặt đã chinh phạt Tầng 10 của Tòa tháp!?』

『Đã 22 ngày kể từ khi Kiếm Thánh biến mất. Phải chăng Hiệp hội Thợ săn đang phải đối mặt với khủng hoảng lớn nhất chưa từng có trước kia?』

Đúng lúc đó–.

“Hả?”

Một phát hiện đáng kinh ngạc.

“Khoan đã—Xem này!” Tôi tự lẩm bẩm với chính mình, tay chạm vào mẩu giấy báo. Đó là một bài phỏng vấn mà tôi đã từng đọc trên mạng. Tôi thậm chí còn in từ bản gốc ra rồi dán lên tường nữa.

+

PV (Phóng viên): Anh Yoo Sooha, anh đã thức tỉnh lần đầu tiên khi nào vậy?

YSH (Yoo Sooha): Vào mùa hè năm tôi 21 tuổi. Tính tới nay là đã được 11 năm rồi.

PV: Ắt hẳn là anh phải có trí nhớ tuyệt vời lắm mới có thể nhớ chính xác được cả mùa như vậy nhỉ?

YSH: Tôi thì không thế đâu. Chỉ là tôi thức tỉnh đúng vào ngày sinh nhật của mình, ngày 7 tháng Sáu 11 năm về trước, nên mới nhớ rõ mà thôi.

PV: Vậy ra anh đã thức tỉnh đúng vào ngày sinh nhật của mình. Có chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó sao?

YSH: Khi ấy, tôi vẫn còn đang trú tại Tầng thứ nhất của Tòa tháp. Tôi không thể tiết lộ được thêm gì khác. Đó là bí mật của riêng mình tôi.

+

Đối với người khác, bất kể nhìn vào thế nào thì đó cũng chỉ là một bài phỏng vấn thông thường.

Nhưng với tôi mà nói–đây chính là manh mối quan trọng bậc nhất mà tôi vẫn luôn tìm kiếm suốt bấy giờ. “Wao, thật sao?” Tôi dán mắt vào tờ báo, ngạc nhiên không thốt lên lời mất một lúc. “Khoan đã. Thế này được đấy!”

Chết tiệt. Làm được rồi. Tôi tìm ra cách rồi.

Kế sách để giết chết Thợ săn Hạng 1 Toàn Thế giới.

Đây chắc chắn là một nhiệm vụ không hề dễ dàng chút nào, nếu ai mà nghe được thì sẽ cười cợt tôi bị điên cho mà xem. Nhưng hiện giờ, muốn giết được Hỏa Vương thì chỉ còn duy nhất một con đường này nữa thôi. Đó là điều mà ngay cả tôi, một Thợ săn Hạng F, cũng có thể đạt được.

Trong tôi như muốn thét gào lên. ‘Mình thực sự có thể trả thù!’

Ngay chính khoảnh khắc đó, tiếng la hét thất thanh từ bên ngoài vọng lại.

“Có cháy!” ai đó kêu toáng lên.

Tôi vội bật tung cửa sổ, xem xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Phía bên kia thị trấn, khói đỏ ngút trời cuồn cuộn bốc lên. Mọi người từ khắp chung quanh nhốn nháo đổ ra phố.

“Ôi không! Làm thế nào bây giờ?” một người hốt hoảng kêu than.

“Thay vì cứ đứng đây như trời trồng, thì cố mà dập lửa đi!” một người khác nói như ra lệnh.

“Được rồi!” người nọ đáp lại.

Rất nhiều người dân sống ở gần đây bắt đầu kéo nhau tới chỗ đằng kia và hỗ trợ nhau cùng dập tắt đám cháy.

Chúng tôi, Thợ săn, sống ở một nơi hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Để trở thành Thợ săn, tất cả đều buộc phải bước chân vào Tòa tháp, và từ đó, thành phố này đã được xây dựng nên từ nền đất của Tầng 1 nơi Tháp cao.

Người ta gọi nó bằng nhiều cái tên khác nhau. Lúc thì Babylon, khi lại Naraka. Cũng có những Thợ săn chỉ đơn giản gọi chúng là Thành phố Tầng 1 vậy thôi, còn một số khác thì đề ra một cái tên nghe tựa cổ xưa như kiểu Thăng Thiên Thành chẳng hạn.

|Bắt đầu Tiến trình – Bạn sẽ quay trở về 24 giờ trước đó.

Tôi đã quay trở về ngày hôm kia.

Lúc này, tôi vẫn còn đang nằm liệt trên chiếc giường ọp ẹp. TV thì tắt. Chỉ có bốn bức tường là chẳng thay đổi chút nào, vẫn dày đặc mấy tờ giấy báo. Nhưng một ngày như này thôi là không đủ để xóa bỏ cả lịch sử của Hỏa Vương, đúng hơn là cuộc đời của tên khốn điên tâm thần đó.

Tôi hằn học lườm bức hình Yoo Sooha ở đằng nọ.

‘Chẳng sao cả.’ Một ngày mà không đủ thì thêm một tuần. Một tuần mà vẫn còn thiếu thì sẽ là một tháng. Nếu một tháng vẫn không được ích lợi gì, thì cả một năm. Nếu một năm mà….

“Nào.” Tôi lại rút con dao găm ra một lần nữa. “Còn 4,049 lần nữa thôi.”

Và rồi tôi lại tự sát.