Trans: SCKurumi
Edit: Color
Note: trong đoạn này mình sẽ dùng đại từ "anh" cho Johann và "cậu" cho Felixus, do qua cách nói chuyện thì có vẻ Johann lớn tuổi hơn
~~~
Ⅵ
(Tiên thủ hạ vi cường.)
Người tấn công đầu tiên là Johann, anh lao thẳng đến Felixus đang trong tư thế cảnh giác cao độ. Với cơ thể được cường hoá bởi ma thuật, anh nhanh chóng rút ngắn khoảng cách và đâm kiếm tới đối phương. Nhưng Felixus chẳng những không hề bối rối mà còn tiến lên một bước.
「Ughh…?!」
Cảm giác như thể một bức tường khổng lồ đột nhiên được dựng lên trước mặt Johann, anh vội đạp đất nhảy tránh qua một bên. Ngay lúc ấy, một nhát chém siêu thanh vút qua vị trí anh vừa đứng.
(Cậu ta thậm chí còn không dùng Ma thuật cường hóa cơ thể mà có thể vung kiếm nhanh đến vậy? Dẫu có đoán từ trước, nhưng chắc mình sẽ không thể thắng bằng cách bình thường được rồi. Đây không phải là lúc để bảo toàn mana. )
Nhìn Felixus bình tĩnh quay lại thủ thế, Johann tự nhắc bản thân: đối thủ của anh là một con quái vật. Johann có thể cảm nhận được ‘áp lực’ tương tự như Olivia đến từ Felixus. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai người họ chạm mặt nhau? Anh cảm thấy tò mò, nhưng—
(Bây giờ tập trung vào trận chiến hiện tại đã.)
Johann giơ tay trái lên và niệm bốn quả cầu lửa màu xanh. Chúng dần dần biến thành hình dạng những con chim, sau đó vây quanh Johann từ cả bốn hướng.
「Chim lửa…?」
Felixus lẩm bẩm ngạc nhiên khi nhìn những con chim đang bay lượn trên không.
「Tôi không có ý định dùng cái đó tấn công cậu đâu. Chúng chỉ là bảo hiểm mà thôi.」
Đạp mạnh xuống đất, Johann lao tới Felixus một lần nữa. Anh niệm một quả cầu lửa lớn hơn trước và ném xuống mặt đất. Ngọn lửa bốc cháy dữ dội giữa hai người. Khi chắc chắn tầm nhìn của đối thủ đã bị che khuất, Johann lập tức nhảy lên cao, xoay tròn trên không và đáp xuống phía sau Felixus.
Thành công tiến vào điểm mù của đối phương, đáng nhẽ Johann nên là người nắm trong tay lợi thế áp đảo— Tuy nhiên, kẻ đứng trước mặt anh không chỉ thuần là người phàm. Khi Johann đâm thanh liễu kiếm tới, Felixus biến mất khỏi tầm nhìn của Johann. Cùng lúc đó, con chim đằng sau Johann cất lên tiếng kêu chói tai.
Johann quay lại và vung kiếm đỡ ngay lập tức. Những tia lửa loé lên khi hai lưỡi kiếm va vào nhau.
「Tôi đang phân vân liệu cậu có mấy trò giống như Olivia không. Có vẻ như trực giác của tôi vẫn còn đủ nhạy bén.」
Đôi mắt của Felixus lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi hai bên ghìm kiếm.
Đòn tấn công vừa rồi của anh thừa khả năng để giết chết một kiếm sĩ bình thường, cũng dễ hiểu khi Amelia nhầm tưởng Felixus là một Pháp sư. Nếu không có thông tin từ Amelia, Johann có lẽ đã bị dính đòn phản công.
Trước đó, khi đối đầu với Olivia, Johann đã bị đùa giỡn bởi tốc độ tựa như dịch chuyển suốt trận đấu. Nếu anh ta không sử dụng Ma thuật dò tìm 『Hoả Diễm』, chắc chắn sẽ chẳng thể đối phó với đòn tấn công của Felixus.
(Quả là một trải nghiệm đáng quý, có vẻ là mình mắc nợ cô gái ấy rồi… Nhưng với Olivia thì có lẽ trận chiến ấy giống như một trò vui nhất thời hơn nhỉ?)
Nụ cười hồn nhiên của Olivia thoáng hiện trước mắt Johann.
Sau vài lần giao kiếm, cả hai tách ra quan sát đối phương. Trái ngược với Johann đang thủ thế đề phòng, Felixus tò mò hỏi.
「Anh nói chuyển động vừa rồi của tôi giống với Olivia?」
「… Đúng vậy.」
「Cô ấy cũng sử dụng Tốc hành à?」
「Ồ, vậy cái chuyển động đấy được gọi là Tốc hành. Quả là một cái tên hay đấy.」
Lời nhận xét của Johann khiến Felixus tỏ ra hơi mất kiên nhẫn.
「Tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu anh trả lời câu hỏi của tôi.」
「Tôi thấy chuyển động của cả hai người đều giống nhau.」
「Là vậy sao…」
Sau khi suy nghĩ một lúc, Felixus từ từ tra lưỡi kiếm của mình vào vỏ.
–Sợ sao?
Như để phủ định suy nghĩ của Johann, Felixus bước chân phải lên trước và hạ thấp tư thế. Đôi mắt xanh thẳm của cậu dường như sâu hơn và nhịp thở cũng chậm lại. Việc đổi thế sang tĩnh lặng khiến không khí xung quanh Felixus trở nên khác hẳn.
- Cậu ta đang cố làm gì?
Johann ngay lập tức niệm lại ma thuật cường hóa. Ngay lúc ánh sáng đỏ thẫm kịp bao bọc cơ thể, cơ bắp và xương cốt trong cơ thể anh bắt đầu rên rỉ.
(Ughh… gánh nặng thi triển hai lần lớn thật đấy. Nhưng cậu ấy chắc chắn đang có chuẩn bị làm gì đó, mình không thể để mọi chuyện diễn ra như những gì tên đó tính toán được.)
Để che giấu cơn đau, Johann hít một hơi thật sâu và dồn lực vào đôi chân, đẩy trọng tâm bản thân xuống dưới. Không chỉ cơ thể, cả năm giác quan của Johann đều bị ép đến giới hạn.
Mắt anh đọc được khẩu hình của Felixus và một lời thì thầm chạm đến tai anh.
—Tốc hành, giới hạn.
Cơ thể Felixus biến mất với một cái hố trên mặt đất, để lại một tiếng “rắc” lớn.
(Biến mất?! Cái quái?!)
Thể trạng của Johann hiện tại cho phép anh theo kịp với mọi chuyển động, không giống như khi đấu với Olivia, nhưng đôi mắt anh vẫn mất dấu Felixus.
Còn chưa kịp lo lắng về chuyện đó thì Johann cảm nhận được cơn đau nhói ở bên sườn phải, rồi đột nhiên cơ thể anh bị đánh văng đi. Hình ảnh Felixus vừa ra đòn bằng tay phải hiện lên trong mắt anh.
Vài giây sau, con chim phía trên Johann kêu lên ngay khi anh nằm dài trên mặt đất.
(Fufu… Ngay cả 『Hoả Diễm』 cũng không thể phát hiện được, cậu ta nhanh đến mức nào vậy?)
Johann bật nhảy đứng dậy và cẩn thận phủi bụi trên người.
Dù bị văng đi khá xa nhưng anh không chịu quá nhiều sát thương. Phép cường hoá có thể đã giảm bớt cơn đau mà anh phải nhận, nhưng chắc Felixus đã nương tay. Có lẽ cậu ta vẫn cần thông tin về Olivia.
「Nữa không?」
「Tất nhiên là có.」
「Tôi hiểu rồi… Có vẻ như nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Bây giờ, tôi vẫn sẽ rất biết ơn nếu anh có thể cho tôi thông tin về Olivia Valedstorm.」
Felixus liếc nhìn Lam kị sĩ đoàn đang chiến đấu. Từ lời nói của cậu, có vẻ như mục tiêu chính của họ là cầm chân Thánh dực đoàn.
Nếu Lam kị sĩ đoàn đang làm tốt nhiệm vụ của mình thì đương nhiên đơn vị Trung tâm của Johann đã hoàn toàn bị trói buộc. Đế quốc đã xuất sắc hỗ trợ cho cuộc rút lui của Quân đội Stonia, quả không hổ danh một trong những quân đoàn tinh nhuệ nhất Đế quốc.
「Ngay cả Đế quốc cũng nghĩ Olivia là một mối đe dọa sao?」
「… Đúng vậy, tôi không phủ nhận. Nếu không có cô ấy, cuộc chiến chống lại Vương quốc Farnesse đã kết thúc rồi.」
Felixus khoanh tay mỉm cười cam chịu.
Câu nói ấy chẳng hề phóng đại, vì Johann cũng nghĩ như vậy. Nếu không có Olivia, Thánh quốc Mekia có thể đã bước vào cuộc chiến với Đế chế Arsbelt. Điều đó đủ cho ta thấy được mức độ ảnh hưởng của Olivia đến toàn bộ những sự kiện quanh cô, một sức ảnh hưởng có thể sánh ngang với mặt trời.
「Người trần không ai có thể ngăn được cô gái đó. Cậu tuy mạnh mẽ thật, nhưng những phương thức chiến đấu thông thường sẽ chẳng có nghĩa lí gì đâu.」
「Tất nhiên là tôi biết, đó là lý do tại sao tôi muốn biết thêm thông tin về cô ấy.」
「Đó có thể là mong muốn của cậu, nhưng tôi cũng chẳng có nghĩa vụ phải cung cấp thông tin cho kẻ thù. Nếu cậu gia nhập bên này thì tôi sẽ cho cậu bất cứ thông tin gì cậu muốn.」
Johann cười nói. Felixus thở dài và rút kiếm ra một lần nữa.
「… Chắc chắn là không được rồi. Tôi không thích phương pháp này lắm, nhưng có vẻ không còn lựa chọn nào khác…」
「Cậu nghĩ rằng cậu có thể ép tôi nói à? Vậy để tôi cho cậu biết trước, có tra tấn hay thẩm vấn đến cỡ nào thì tôi cũng không hérăng nửa lời đâu. 」
Johann đã phải mạo hiểm mạng sống của mình để có được thông tin này về Olivia. Anh ta không biết Đế quốc đã tìm hiểu về Olivia Valedstorm rõ đến mức nào, nhưng họ không nên biết về Phép thuật của cô. Ngay cả khi có một núi tiền xuất hiện trước mặt, anh ta cũng sẽ không tiết lộ bí mật đó.
「Tôi biết. Mới gặp nhau nhưng tôi cũng phần nào hiểu được anh. Nhưng có nhiều cách để nắm được thông tin mình muốn mà không cần quan tâm đến ý chí của đối phương.」
「Không cần quan tâm đến ý chí của đối phương? Làm thế nào…?!」
Johann nhìn chằm chằm vào Felixus. Chỉ có Pháp sư mới có thể buộc ai đó nói trái với ý muốn của họ. Nhưng lời khai của Amelia khẳng định rằng Felixus không phải là Pháp sư.
Trong lúc Johann đang suy nghĩ về lời nói của đối phương.
「Không phải chỉ mỗi Thánh quốc Mekia có Pháp sư đâu, Đế quốc cũng có đấy. Chà, Pháp sư bên tôi có hơi kỳ lạ một chút…」
Felixus dứt lời với một nụ cười cay đắng. Johann cuối cùng cũng nhớ ra Amelia có báo cáo về một Pháp sư ở Đế quốc và nghiến răng vì đã bỏ qua điều đó.
(Trong trường hợp đó, đó có lẽ là một Pháp sư thuộc loại độc lập…)
Có bốn loại Pháp sư chính.
Johann và Amelia là loại chiến đấu.
Loại hỗ trợ sử dụng Ma thuật lên vũ khí và công cụ.
Lara là người toàn diện bao gồm cả hai loại trên.
Và cuối cùng, Pháp sư độc lập không thuộc ba loại này.
Việc phân chia rõ ràng hơn sẽ phụ thuộc vào khả năng của từng cá nhân, chẳng hạn như Ma thuật lửa của Johann và Ma thuật trói buộc của Amelia.
Pháp sư độc lập vô cùng hiếm ngay cả trong hàng ngũ Pháp sư vốn đã rất ít ỏi, và sống hoàn toàn cách biệt với phần còn lại của thế giới. Dù lời nói của Felixus chẳng có bằng chứng xác thực, nhưng Johann nghĩ cậu đang nói thật.
「Mọi chuyện bắt đầu trở nên rắc rối hơn rồi.」
「Vậy thì tại sao anh không cân nhắc lời đề nghị của tôi?」
Felixus vừa nói vừa tiến lại gần.
「Như tôi đã nói, tôi sẽ nói với cậu bất cứ điều gì nếu cậu gia nhập Thánh Quốc. Thánh Thiên Thần sẽ luôn chào đón một người tài như cậu. Và tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị địa vị và vị trí phù hợp.」
Trong lúc những tia lửa bắn ra liên tục qua những lần giao kiếm giữa hai bên, Johann vẫn cố gắng dụ dỗ Felixus.
Thánh quốc Mekia tuy nhỏ bé, nhưng người dân nơi đây luôn tự hào về sự giàu có của đất nước. Nó không chỉ dừng lại ở những mỏ quặng dồi dào hay kỹ thuật đá quý, lý do lớn nhất nằm ở chính sách của Sofitia chấp nhận bất kỳ tài năng bất kể gốc gác của họ.
Một ví dụ điển hình là Angelica, người bảo vệ 『Cánh cổng thứ nhất』của Lâu đài La Shaim với xuất thân từ trại trẻ mồ côi. Nếu là người được mệnh danh là người mạnh nhất Đế quốc, Sofitia chắc chắn sẽ chào đón anh ta. Tuy nhiên, đôi mắt của Felixus không hề dao động. Không những thế, trong lời nói tiếp theo của cậu còn có chút tức giận.
「Tôi đã thề trung thành tuyệt đối với Hoàng đế Đế quốc và điều đó sẽ không thay đổi ngay cả khi tôi chết. Chẳng phải anh cũng thế sao? 」
「Haha, cậu nói đúng. Tôi sẽ không bao giờ phản bội Thánh Thiên Thần ngay cả khi chết. Cả hai chúng ta đều là chiến binh, nên thực sự tôi cũng chưa bao giờ nghĩ có thể giải quyết chuyện này chỉ bằng đàm phán.」
「Vậy thì đến lúc kết thúc rồi.」
Hai kiếm sĩ với nụ cười gan góc vào thế, rồi thu hẹp khoảng cách với tốc độ chóng mặt.
Johann ngay lập tức truyền mana vào Vòng tròn ma thuật của mình và vẫy bàn tay nóng như lửa đốt của mình mà không hề do dự. Ngọn lửa bùng lên từ mặt đất và bao quanh Felixus.
「Đây… không phải là lửa bình thường.」
Felixus quan sát ngọn lửa chuyển động như đàn rắn và lẩm bẩm. Thái độ luôn điềm tĩnh của cậu khiến Johann nhớ đến Olivia.
「Đúng như cậu nói, tự chứng thực hiệu quả của nó ở địa ngục nhé. 」
Johann nắm tay trái và vòng lửa bắt đầu ngày càng nhỏ. Giữa chốn địa ngục đó, Felixus tra kiếm vào vỏ và hạ thấp cơ thể một lần nữa. Thế đứng hiện tại có thể trông giống Tốc hành, giới hạn, nhưng cánh tay phải của anh ấy lại đang ở trên chuôi kiếm.
(Olivia đã sử dụng Phép thuật để đối phó với chiêu này. Nhưng cậu ta không thể sử dụng Phép thuật hay Ma thuật. Ngay cả khi có sử dụng Tốc hành cũng sẽ biến thành cát bụi ngay khi chạm vào vòng lửa đó— Chiếu tướng rồi. Nhưng cái cảm giác bất an này là sao?)
Johann đã bất cẩn khi đối mặt với Olivia. Để tránh sai lầm tương tự, anh cẩn thận quan sát Felixus— và một giọng nói vang lên:
「Cơn lốc A Tu La!」
Felixus rút kiếm với tốc độ cực nhanh, tạo ra một cơn lốc lớn. Ngọn lửa xung quanh Felixus xoáy theo cơn lốc rồi biến mất vào không khí.
(Cái quái gì thế…)
Johann chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong khi Felixus lên tiếng với vẻ mặt sảng khoái.
「Phép thuật vừa rồi là con bài tẩy của anh phải không?」
Tuy nghe như một một lời chế nhạo, nhưng—
(Đúng, Hỏa Hoa Phong Luân là chiêu thức tối thượng của mình. Vậy mà cậu ta có thể vô hiệu hoá nó quá dễ dàng… Đúng là một con quái vật.)
Tuy ma thuật cường hoá có thể cho phép anh sử dụng cơ thể đến giới hạn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì anh không thể đánh bại Felixus được.
(Mình nên làm gì đây? Cường hoá cơ thể lần nữa? —Không, mình chắc chắn sẽ thiệt mạng.)
Johann tự nhủ phải bình tĩnh lại. Nếu anh ta sử dụng phép ấy một lần nữa, cơ thể phàm trần này sẽ không thể chịu được. Ma thuật có thể là tác phẩm của Chúa, nhưng Pháp sư vẫn chỉ là người thường. Dù có rèn luyện bao nhiêu đi chăng nữa thì cơ thể mỏng manh ấy vẫn sẽ có giới hạn.
Johann vừa nghĩ vừa giương ngang thanh liễu kiếm của mình—
「Đừng hòng bắt nạt Johann!」
Hình bóng giận dữ của Angelica nhảy vào tầm nhìn của Johann và đối mặt với Felixus.
「Dừng lại, Angelica! Cô không đánh lại tên đó đâu! 」
「Nhưng-!」
Angelica nói với Johann bằng giọng điệu đau khổ, nhưng rồi đôi mắt cô chợt sáng lên.
「— Tình hình trông có vẻ khó khăn nhỉ, Thiên sứ cao cấp.」
Một giọng nói ngạo mạn vang lên từ phía sau. Cùng lúc đó, vô số dây leo bay về phía Felixus. Felixus không hề bối rối mà nhanh chóng cắt đứt chúng và lùi lại một bước.
Johann nhìn lại và thấy Amelia một tay cầm kiếm, tay kia hất mái tóc xanh nhạt ra sau. Đằng sau cô là Jan Alexia, một trong Mười hai Vệ binh có cánh giống như Angelica, và đội tiên phong giương cao biểu ngữ của họ.
「Amelia-chan, Amelia-chan!」
Angelica lao về phía Amelia như một con thỏ rừng và hạnh phúc ôm lấy cô. Amelia đẩy cô ấy ra có chút bẽn lẽn.
「Đừng gọi tôi như vậy trên chiến trường— Nhân tiện thì, chúng ta lại gặp nhau rồi. Thật vinh dự khi được gặp ngươi tại một nơi như thế này.」
Amelia đang đứng bên cạnh Johann mỉm cười với Felixus. Đáp lại, khuôn mặt của Felixus trở nên nghiêm nghị.
「Amelia Stolast… Tôi muốn giải quyết vấn đề với cô về Pháo đài Astra, nhưng sẽ hơi bất lợi khi phải chiến đấu với hai Pháp sư cùng một lúc.」
Felixus, người vừa nhẹ nhàng cắt đứt đống dây leo đang tiếp cận, liếc nhìn Johann và Amelia với một tiếng thở dài.
「Vậy thì ngươi có thể rút lui.」
「Thật ngạc nhiên, cô lại để tôi đi à?」
「Đúng, ngay từ đầu bọn ta cũng không có ý định giết ngươi ở đây. Ta sẽ chọn thời gian và địa điểm thích hợp để làm việc đó sau. Vì vậy hãy tận hưởng những ngày cuối đời ngươi đi.」
Amelia dang tay nói với một nụ cười tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Johann thầm nghĩ cái lòng kiêu hãnh vô căn cứ không bao giờ lay chuyển của cô chỉ đáng tin cậy trong những trường hợp như thế này.
「… Vậy được thôi. Thật đáng tiếc là tôi không có thêm thông tin về Olivia Valedstorm, nhưng tôi cũng đã thu thập đủ rồi.」
Felixus quay người và thản nhiên rời đi. Johann nghĩ đến việc tấn công vào tấm lưng đầy sơ hở của cậu ta, nhưng lại quyết định không làm điều ấy. Tuy lừa lọc cũng là một phần của chiến tranh, nhưng điều này lại không đúng với thẩm mỹ của Johann.
(Chà, dù sao thì nếu có đánh lén cũng chẳng có tác dụng…)
Ngay sau đó, Lam kị sĩ đoàn cũng dần rút lui—
「Phew… Đến vừa kịp lúc đấy, cô Amelia. Lần này tôi thực sự đã bị đẩy tới giới hạn và mana của tôi cũng gần như cạn kiệt rồi.」
Johann ngồi phịch xuống đất và thở hổn hển. Vì gánh nặng mà anh vừa phải chịu đựng trong trận chiến chẳng thể đứng vững được nữa.
Amelia đầy kiêu ngạo nhìn xuống Johann với cả hai tay chống nạnh.
「Chà, vậy thì anh nợ tôi một lần đấy.」
「Amelia-chan, cậu ngầu quá!」
「Lại nữa ...」
Amelia bối rối nhìn Angelica đang ôm cánh tay cô, trong khi Angelica đang nhún nhảy với một nụ cười.
(Rốt cuộc thì nụ cười vẫn phù hợp với Angelica hơn.)
Johann cảm thấy thoải mái và cũng mỉm cười.
「Được rồi, hãy để phần còn lại cho Thần sứ Lara.」
「Đúng rồi. Nếu ngài ấy ra trận, chúng ta sẽ chẳng cần phải lo gì nữa.」
Cả hai người họ nhìn về hướng tấn công của đơn vị chính.