Trans: SCKurumi
~~~
V
Khi Claudia tuyên bố buổi huấn luyện đã kết thúc, các tân binh đồng loạt đổ rạp xuống mặt đất trong ánh sáng hoàn hôn.
Phớt lờ những tân binh nức nở phản đối, Olivia, Claudia và Ashton tiến về Lâu đài Letizia.
「Thở dài…」
「Ashton thích thở dài vậy, mười lần rồi đó.」
「Tại sao ngài lại đếm? Tôi không nghĩ có ai thở dài vì họ thích thế đâu.」
「Vậy tại sao?」
「…Bởi vì tôi không nghĩ Nguyên soái Cornelius sẽ đột ngột ghé thăm chúng ta.」
Sử dụng Sói Mắt Đêm để huấn luyện rõ ràng là đã đi quá xa quyền hạn của một chỉ huy— Ashton đang ngẫm nghĩ về điều đó thì Claudia đang đi phía trước quay lại.
「Đến giờ rồi cậu còn nói gì vậy? Phàn nàn về điều đã rồi chả có ích gì cả. 」
「Đúng vậy… Nhưng tất cả là lỗi của Olivia. Bởi vì ngài là người quyết định sẽ dùng Sói Mắt Đêm thay vì chó hoang để huấn luyện.」
Ashton nhìn cô với ánh mắt đầy ác cảm, trông như đang cố gây áp lực lên cô vậy?
「Nhưng Ashton lúc đó cũng nghiêm túc nói 『Nghe tuyệt đấy, có lẽ vậy cũng được』. Giờ anh lại lật mặt sao. 」
Olivia vui vẻ đáp lại.
「Này này, đó rõ ràng chỉ là một lời nói giỡn, phải không? Chẳng có người thường nào lại thực sự bắt Sói Mắt Đêm về— Tôi nói đúng chứ, trung tá Claudia? 」
「Tôi cũng nghĩ thế.」
Claudia nở một nụ cười cứng nhắc.
「Tại sao hai người lại cho rằng tôi đang đùa chứ?」
Sói Mắt Đêm xuất hiện ở khắp mọi nơi trên lục địa Dubedirica, vì vậy không khó để kiếm vài con quanh chỗ họ. Đàn Sói họ vừa sử dụng cũng là do cô tìm thấy ở khu rừng gần đó.
Thế là Olivia bắt ba con và mang chúng về bãi tập.
「Ngài vẫn còn hỏi tại sao? Sói Mắt Đêm là Quái vật nguy hiểm loại Một, ta không thể coi chúng như động vật hoang được.」
Theo yêu cầu của Ashton, ngoài giờ huấn luyện, lũ Sói Mắt Đêm sẽ được nhốt bên trong một chiếc lồng lớn mà các tân binh đã dựng lên với tốc độ đáng kinh ngạc. Olivia khá miễn cưỡng khi chấp nhận điều ấy, vì cô nghĩ thú hoang nên được chạy nhảy thoải mái bên ngoài.
「Chúng không hề nguy hiểm chút nào, Mike, Tama và Pooch đều rất dễ thương.」
「Và cả cái tên Mike, Tama và Pooch nữa, xin ngài đừng chọn những cái tên dễ thương như vậy cho Sói Mắt Đêm.」
「Không sao đâu, và chúng cũng không ăn thịt mấy tân binh phải không?」
「Tất nhiên rồi! Nhưng nếu chuyện đó xảy ra thì sẽ là rắc rối lớn đấy. Haiz, trong thế giới rộng lớn này, tôi nghĩ Olivia là người duy nhất sử dụng từ dễ thương cho Sói Mắt Đêm.」
Ashton chết lặng, khiến Olivia hơi bối rối. Đôi mắt màu tím và bộ lông mềm mại như mây— không phải tất cả đều làm nổi bật nên sự dễ thương của chúng sao?
「Đâu đến mức đó— phải không? Claudia, cô cũng thấy Pooch và mấy đứa nhóc dễ thương mà? 」
「Ngài hỏi tôi? —Đúng là chúng không nguy hiểm nếu Ngài có thể điều khiển chúng, nhưng gọi chúng là dễ thương thì có hơi…」
Claudia bối rối ngoảnh mắt đi, và Ashton gật đầu đồng tình.
Olivia ngay lập tức phản bác.
「Ể? Vậy thì lạ thật đấy.」
「Cái gì lạ cơ?」
「Bởi vì trong phòng của Claudia có một con thú nhồi bông trông giống Pooch— Ughh?!」
Olivia ngay lập tức bị Claudia bịt miệng. Cô thì thầm vào tai Olivia đang hoảng loạn.
「Ngài đang định nói gì ư?」
Cô ấy bịt miệng mình lại mà vẫn muốn biết mình định nói gì— Đó là những gì Olivia nghĩ, nhưng Claudia trong mắt cô vừa biến thành con quỷ Dạ xoa khiến Olivia không còn đủ can đảm để nhìn thẳng vào mặt Claudia. Nhưng chỉ cần thấy khuôn mặt tái mét của Ashton là cô hiểu.
Gần đây, Ashton cũng ý thức được khả năng biến hình của Claudia, và cả hai người đã bàn bạc với nhau tuyệt đối tránh chuyện ấy xảy ra trong khả năng. Và tất nhiên, Claudia không hề biết về bí mật nhỏ đó của hai người.
Olivia lập tức giơ tay đầu hàng rồi Claudia từ từ buông tay cô. Cô rụt rè nhìn vào khuôn mặt của Claudia, đã quay trở lại bình thường nhưng vẫn còn nét nghiêm túc.
(Thời gian biến hình lần này không quá dài, may quá… nhưng tại sao chuyện ấy lại xảy ra nhỉ?)
Tuy vẫn còn thắc mắc, nhưng Olivia thở phào nhẹ nhõm.
「N-Nhân tiện, tại sao Nguyên soái Cornelius và Thiếu Tướng Neinhart lại đích thân tới xem xét quá trình huấn luyện của chúng ta?」
Ashton cũng đã tiến bộ hơn trong việc đọc bầu không khí. Claudia cười gượng.
「Cả Nguyên soái và Neinhart-Nii— Thiếu tướng Neinhart đều rất bận, tôi không nghĩ họ có thời gian rảnh để quan sát quá trình huấn luyện của chúng ta đâu…」
Chiến dịch mang tên Bình minh của Ngạo sư nhằm phản công Đế quốc đang trong quá trình chuẩn bị. Olivia được giao nhiệm vụ chiếm Thủ đô Orsted và cần phải đánh bại Lam kỵ sĩ đoàn, lực lượng ưu tú nhất của Đế quốc trong chiến dịch này. Đó là lý do họ đang tập trung vào việc huấn luyện tân binh.
Olivia biết chỉ huy của Lam kỵ sĩ đoàn, Felixus von Sieger. Cô từng thấy anh một lần trong cuộc trao đổi Tù nhân ở Pháo đài Kiel, nhưng cô sẽ không bao giờ quên khuôn mặt đó, khuôn mặt của người duy nhất mà Olivia phải đề cao cảnh giác.
「-Ngài?」
「Huh? Sao sao?」
「Ngài không nghe nãy giờ sao?」
Ashton trợn tròn mắt.
「Ahaha, xin lỗi. Vậy cậu muốn nói gì?」
「Olivia, Nguyên soái Cornelius có nói gì với ngài không?」
「À thì, tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ là việc quan trọng. 」
「Quan trọng? Vậy tại sao họ lại rời đi mà không nói gì? Chẳng phải việc triệu tập chúng ta đến Lâu đài lần nữa chỉ lãng phí thời gian thôi sao? 」
「Đúng là kỳ lạ…」
Claudia và Ashton cùng lúc khoanh tay lại suy nghĩ. Gần đây Olivia thấy họ thỉnh thoảng lại rất đồng điệu, cô thấy vui vì lý do nào đó và bắt chước hai người—
「Tôi không chắc lắm, nhưng trông hai người họ có vẻ mệt mỏi.」
Trên đường trở lại bãi tập, Cornelius ra lệnh cho Olivia đến lâu đài gặp ông. Lâu đài Letizia cách khá xa bãi tập hiện tại của họ, có thể với Olivia đó không phải là vấn đề lớn, nhưng Cornelius đã cao tuổi và chắc chắn sẽ kiệt sức sau chuyến đi.
「Chắc chắn là vậy rồi. Chỉ trong một ngày họ cùng lúc được chứng kiến Sói Mắt Đêm và Quái thú một sừng.」
「Ngay cả ngài Cornelius cũng sẽ đau đầu khi thấy Quái thú một sừng đó.」
Claudia và Ashton nhìn nhau cười gượng.
「Tại sao lại mệt mỏi cơ chứ?」
Nếu họ thất vọng thì cô có thể hiểu, vì thịt Quái thú một sừng có vị rất tệ.
「Như tôi đã nói, Olivia có thể đã quen với bọn Quái thú, nhưng người bình thường sẽ chẳng có mấy cơ hội được tận mắt nhìn thấy chúng đâu. Thực ra thì, họ thà không thấy còn hơn.」
Ashton vừa nói vừa run rẩy.
「Lúc trước Ashton có kể lại rồi, nhưng lúc đó tôi lại nghĩ cậu đang đùa.」
Hướng mắt về phía xa xăm, Claudia nói với giọng nghiêm túc. Rốt cuộc thì, cô vẫn không hiểu tại sao hai người họ lại mệt mỏi, nhưng có vẻ chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm nên cô gạt ra khỏi đầu.
「Chà, nếu chúng ta đến lâu đài, Nguyên soái Cornelius có thể lại tiếp chúng ta đồ ăn nhẹ. Tôi không ngại đến đó đâu.」
Olivia quàng tay của cả hai và mỉm cười hạnh phúc.
Sau đó, ba người đến văn phòng của Cornelius và nhận được tin Quân đội thành phố Nozan Persilla đang nhăm nhe tấn công Vương quốc Farnesse, và Quân đoàn Tám sẽ nhận nhiệm vụ đẩy lùi chúng. Điều này khiến Ashton cùng Claudia cảm thấy căng thẳng.
Chỉ có Olivia ngồi thẫn thờ trước chiếc bàn trống với đôi vai rũ xuống.