Thiên Thần siêu cấp lạc quan sẽ chữa lành cho Ma Pháp Thiếu Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 55

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 8

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 371

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 45

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 245

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 731

Web Novel - Chương 2: Ma pháp thiếu nữ hắc ám (sắt đá)

"Haizzz…"

Tôi đứng chôn chân một lúc lâu trước cánh cửa đóng im ỉm, rồi thở dài thườn thượt.

Có gọi réo cỡ nào thì bên trong cũng chẳng ai thèm hé cửa.

Thôi thì cũng phải.

Ai đời sáng ra, vừa mở cửa đã thấy một con dở người có cánh tự xưng là thiên thần đòi tám chuyện —

Thằng cha nào tỉnh táo mà lại nói: "Okie, mời vào"?

Đến tôi còn phang thẳng cánh cửa vào mặt, tuyên bố thẳng thừng không tiếp thị tôn giáo nữa là.

Nhưng mà, vẫn thấy bất công ghê gớm.

Đôi cánh này là đồ thật, đồ thật đó trời ơi…

Đâu phải tôi muốn bị gắn mấy cái của nợ này lên người đâu…

"...Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ…"

Cuối cùng, tôi đành ngồi xổm ngay cạnh cái cửa không thèm mở, rồi bắt đầu hồi tưởng lại xem rốt cuộc mọi chuyện bắt đầu từ đâu.

*****

Ma pháp thiếu nữ.

Họ là những người bảo vệ tình yêu, hy vọng và công lý đó.

Tôi thì mê tít mấy cô này từ bé.

Những ma pháp thiếu nữ, dù có bị thương, dù có đứng bên bờ vực sụp đổ trước cái ác tràn ngập, vẫn không bao giờ lùi bước hay gục ngã, mà cứ thế tiến lên bằng ý chí của chính mình.

Ma pháp thiếu nữ, dù ai cũng quay lưng ném đá, vẫn mỉm cười rạng rỡ và rao giảng về tình yêu.

Ma pháp thiếu nữ, dù đối mặt với tuyệt vọng vô tận, vẫn hét vang lên tiếng hy vọng và tỏa sáng ngay từ tuyến đầu.

Mấy cái tên chiêu thức sến súa, màn biến hình đáng xấu hổ, mấy khoảnh khắc tình bạn sến sẩm—

Đó chính xác là lý do tôi yêu họ.

Nói sao nhỉ… ừ thì, lãng mạn ấy mà.

Ngay cả khi họ khóc lóc trong bóng tối, nói rằng họ mệt mỏi và không muốn chiến đấu nữa, họ vẫn siết chặt vũ khí, vì nếu không, ai đó khác có thể bị thương.

Ngay cả sau khi mất đi người thân yêu, họ vẫn tiễn biệt bằng nước mắt, không phải vì thù hận, mà vì ý chí mà người đó để lại.

Họ ngã xuống, họ đổ máu, họ tan vỡ —

Nhưng họ đứng dậy và chiến đấu lần nữa, và cuối cùng, họ chiến thắng.

Đó chính là đỉnh cao của nhân loại.

Ừ, tôi thích những câu chuyện ca ngợi nhân loại.

Đó là lý do tại sao tôi ghét những câu chuyện chỉ toàn tuyệt vọng và đau buồn.

Tất nhiên, tôi sẽ không đi rêu rao chửi bới những người thích mấy kiểu chuyện đó đâu.

Ai cũng có gu riêng mà.

Một số người thích "tìm thấy hạnh phúc trong đau khổ" hơn là "hạnh phúc đến sau đấu tranh."

Nhưng tôi thì không.

Với tôi, hạnh phúc luôn phải đến sau cùng của đau khổ.

Đau khổ vô tận không phải là đau khổ. Nó chỉ là sai trái thôi.

Thế nên, khi đọc cái tác phẩm này, tôi đã nghĩ:

'Thằng cha tác giả chết tiệt. Kiểu quái gì mà một cô gái phép thuật lại tự tử vì không chịu nổi cảm xúc của mình? Đây mà gọi là câu chuyện hy vọng à?'

Đó không phải hy vọng. Đó là thứ giả vờ khoác lên cái mặt nạ của hy vọng.

Mày làm cái trò này để làm gì chứ?

Những cô gái phép thuật là biểu tượng của hy vọng. Họ không được phép trở thành biểu tượng của tuyệt vọng.

Đó là logic cơ bản.

Nếu ngay từ đầu mày chịu dán mấy cái tag như "hối tiếc", "tuyệt vọng", hay "sang chấn tâm lý" vào thì tao còn hiểu được—

Nhưng không, cái thằng khốn này lại dán mác "ca ngợi nhân loại" rồi làm ra cái thứ rác rưởi này?

Nhân loại ở đâu trong cái này? Rồi sao? Một cô gái phép thuật, bị hủy hoại bởi nỗi đau không được công nhận, lại biến thành phản diện?

Đồ khốn nạn, thế thì đừng có viết như vậy nữa!

Vậy là sao, mày làm nổ tung dàn nhân vật, vặn vẹo cốt truyện thành một mớ bòng bong, không xoay sở được nữa, nên giải pháp thiên tài của mày là tra tấn một cô gái hoàn toàn bình thường đến chết? Đó là thứ tốt nhất mày nghĩ ra được hả, thằng khốn?

Mày không thể nào, kiểu, cho cô bé vài cái xoa đầu sao? Mày đã phải ngược đãi cô bé đến mức nào để một đứa trẻ hoàn toàn bình thường lại sụp đổ như vậy hả, đồ súc vật?

Mọi thứ đang êm xuôi, vậy sao mày đột nhiên lật tung bàn cờ lên thế?

Tại sao? Thật sự, tại sao? Tao không hiểu. Tại sao?

Không đùa đâu, cái thứ gọi là "tình yêu và hy vọng" đã biến đi đâu hết rồi hả, thằng tác giả thần kinh?

Làm sao mà tra tấn một cô gái cho đến khi cô ta mất trí lại được gọi là tình yêu và hy vọng?

Cái này chẳng phải là loại bỏ tư cách cô gái phép thuật sao? Còn mày, mày không bị loại bỏ tư cách nhà văn à?

Tại sao mày lại đối xử với những nhân vật do mày tạo ra như rác rưởi dùng một lần vậy?

Và |... |... |...

Tôi nhìn chằm chằm vào con trỏ đang nhấp nháy rồi xoa cằm.

"Còn gì để viết nữa không nhỉ?"

Nghiêm túc hơn bất cứ khi nào tôi viết một câu chuyện thật, tôi chậm rãi đọc lại bài ca cẩm dài 5,700 ký tự mà tôi đã viết.

Ừm. Có vẻ không cần sửa gì cả.

Chỉ còn lại phần bắt đầu bằng:

"Kính gửi Tác giả, để tôi giải thích cấu trúc truyện của ngài nát bét đến mức nào —"

Và phần bắt đầu bằng:

"Kính gửi Tác giả, tại sao ngài lại thẳng tay bóp méo tính cách của chính nhân vật mình như thế —"

Tôi nghĩ mình sẽ hoàn thành nốt phần còn lại trong khoảng hai tiếng nữa, vậy… có nên đi kiếm gì đó ăn trước không nhỉ?

Tôi đã dán mắt vào màn hình ba tiếng đồng hồ rồi.

Mắt tôi muốn nổ tung.

"Ngghhh…!!"

Duỗi tay duỗi chân, tôi rên rỉ một tiếng dài rồi bắt đầu đứng dậy—

Nhưng rồi—

[Ngươi đúng là nói ra những điều thú vị thật đấy.]

Một giọng nói rè rè vang lên từ loa của tôi, và một luồng rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.

Bởi vì cái loa đó á? Nó hỏng ba tháng trước rồi. Tôi chỉ giữ nó để làm cảnh thôi mà.

[Những gì ngươi muốn nói, ta đã nghe hết rồi.]

Không, hơn thế nữa — nó thậm chí còn chẳng có điện.

Đáng lẽ nó không nên phát ra tiếng động nào mới phải.

[Nếu ngươi yêu các cô gái phép thuật đến vậy, thì ngươi tự đi mà lo cho họ đi.]

Sau đó, căn phòng tràn ngập ánh sáng trắng chói lòa.

Tôi nhắm chặt mắt — rồi lại mở ra —

Và rồi thành ra thế này.

Với mái tóc trắng như tuyết, đôi cánh trắng muốt và một vầng hào quang lơ lửng trên đầu.

Tôi không biến thành một cô gái phép thuật trông giống thiên thần —

Tôi thực sự đã biến thành một thiên thần.

Tôi thở dài một hơi thật dài, nặng nề rồi lười biếng vẫy tay.

Một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mặt tôi.

[Chủng tộc: Thiên Thần]

[Giới tính: Không]

[Cấp bậc: Seraph (שרף)]

[Đặc điểm: Ăn nói lịch sự (Không được nói bậy! Thiên thần luôn phải tử tế và dịu dàng với mọi người!)]

[Năng lực: Tình yêu vô hạn (Tình yêu của ngươi sẽ không bao giờ cạn!)]

[Chiều cao: 147 cm (cố định)]

[Cân nặng: 47 kg (cố định)]

[Ngươi là một thiên thần! Xin hãy hàn gắn những trái tim tổn thương của các cô gái phép thuật mang đến tình yêu và hy vọng cho nhân loại! Tất cả các năng lực cần thiết cho nhiệm vụ này đã được ban tặng cho ngươi!]

Thoạt nhìn thì giống cửa sổ trạng thái, nhưng thực ra nó chỉ là một cái hướng dẫn sử dụng phiên bản xịn xò thôi.

Từ giờ mày sẽ sống trong cái thân xác này — Về cơ bản là nó muốn nói vậy đó.

'Chiều cao và cân nặng cố định, hừ…'

Vậy là tôi thực sự bị mắc kẹt với chiều cao này suốt đời sao?

Với lại, cái quái "Tình yêu vô hạn" nghĩa là gì vậy trời?

Đó thực sự là một sức mạnh ư? Có thể gọi đó là sức mạnh được không?

Cảm thấy sai sai, nhưng mà, nếu họ gọi đó là năng lực thì tôi làm được gì? Tôi chỉ đành chấp nhận thôi…

'Ước gì mình có thể tự giải quyết vấn đề.'

Cái thằng tác giả điên rồ này chắc chắn biết tôi sẽ thử kiểu "Để tôi lo! Mọi chuyện sẽ kết thúc trong 3 chương!"

Nên hắn ta mới vả vào mặt tôi một đống quy tắc để ngăn cản.

[Ngươi là một thiên thần! Một sinh vật cao quý không thể can thiệp vào chuyện của loài người!]

[Ngươi là một thiên thần! Một sinh vật cao quý không thể bị thương hoặc chết! (Nhưng ngươi vẫn có cảm giác đau đớn thể chất, nên xin hãy cẩn thận!)]

[Một thiên thần quên đi vai trò của mình sẽ Sa Ngã! (Đau lắm đấy!)]

Nhìn thế này, nó đúng là giống một nhân vật GM được tạo ra để quản lý server hay gì đó.

Và bây giờ, GM đó chính là tôi.

"Ít ra cũng phải biến tôi thành cô gái phép thuật luôn chứ…"

Tôi tựa đầu vào tường và thở dài thườn thượt.

"Thế… giờ sao đây…"

Trong câu chuyện gốc, người đầu tiên có tinh thần sụp đổ là ma pháp thiếu nữ Black.

Trong giới độc giả, người ta thậm chí còn đùa rằng đó không phải là "Black" theo tên của cô ấy, mà là "Blackout" (tinh thần suy sụp hoàn toàn) theo trạng thái tâm lý của cô ấy.

Đó là lý do tôi đến gặp cô ấy đầu tiên…

Nhưng tôi thậm chí còn không thể nói chuyện với cô ấy, nói gì đến việc trò chuyện đàng hoàng.

Thôi thì… Xét những gì Yoo Seo-ah đã trải qua, chắc cũng đành chịu thôi.

"Cứ đà này thì tôi chẳng làm được gì cả…"

Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là ngồi cạnh cửa, thở dài thườn thượt hết lần này đến lần khác.

Tôi đang ngồi xổm cạnh cửa, các ngón chân quẫy đạp vô định, thở dài lần thứ N thì đột nhiên—

Cạch—…

Tôi nghe thấy tiếng cửa mở khóa và giật mình quay phắt đầu lại.

Tất nhiên, người mở cửa là ma pháp thiếu nữ Black—Yoo Seo-ah.

"À."

Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt kiểu "Mày còn ở đây à?", rồi bắt đầu đóng cửa lại, nên tôi theo bản năng thò chân vào.

"K-khoan đã! Tôi không phải người đáng ngờ! Cho tôi một chút thời gian để giải th—!"

"Tôi không biết cô là ai… nhưng làm ơn để tôi yên và biến đi…"

Chắc là do cô ấy không chỉ là một cô gái phép thuật, mà còn là một ma pháp thiếu nữ (về mặt thể chất)?

Tôi không có cảm giác mình thò chân vào cửa, mà cứ như tôi đang kẹp chân vào cái bẫy gấu chết tiệt vậy.

"Ối ối ối!! Làm ơn đừng cố đóng cửa nữa, nghe tôi nói một lát thôi…!! Ối ối ối! Thật đó, đau lắm!"

"Ư…"

Có lẽ chính từ "đau" đã khiến cô ấy phản ứng, vì cánh cửa hé ra một chút.

Đó là cơ hội để tôi lách vào, nhưng chân tôi đau quá nên tôi theo phản xạ rụt lại.

Bây giờ cái chướng ngại vật ngăn cửa đóng đã biến mất, bạn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?

Ừ, khỏi cần nói cũng biết.

"...Đáng đời."

Rầm!!

Cánh cửa lại đóng chặt.

Tôi nhìn xuống bàn chân vừa bị kẹp.

Rõ ràng là tôi không thể bị thương hay chết là thật.

Không có một vết xước nào. Nếu ai đó thấy tôi, họ sẽ nghĩ chẳng có gì xảy ra cả.

"Ối…"

Nhưng vậy thì tại sao cái cơn đau chết tiệt này vẫn còn ở đây?

Nghiêm túc mà nói, cái này độc ác quá.

"...Dù sao thì, đây là một vấn đề."

Tôi ít nhất phải nói chuyện được với cô ấy, nếu không thì chẳng có gì bắt đầu được cả—vậy mà tôi lại bị kẹt ngay trước vạch xuất phát.

Trong khi tôi nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân nhỏ bé đang đau nhức, cố nghĩ xem phải làm gì cho đến khi cơn đau dịu đi…

[Xin hãy hàn gắn những trái tim tổn thương của các cô gái phép thuật! Tất cả các năng lực cần thiết cho nhiệm vụ này đã được ban tặng cho ngươi!]

…Có lẽ…

Chỉ có lẽ, có một phương pháp khả thi duy nhất?

****

Thuốc lá.

Tôi cần một điếu thuốc.

Cứ tỉnh như sáo thế này, tôi không tài nào chợp mắt nổi.

Hút thuốc thì chẳng thay đổi được gì thật, nhưng ít nhất khi nhắm mắt, tôi có thể cho cái não này tạm ngưng hoạt động một lát.

[Đau lắm… đau lắm…]

[Tôi không muốn chết! Tôi ghét bị đau đớn!!]

[Tôi không thấy gì cả…! Mắt tôi…! Mắt tôi bị làm sao thế này…!!]

Giá mà tôi có thể chặn được cái tiếng ồn dai dẳng đó…

Đó là lý do tôi cần hút thuốc.

Vì bản thân tôi. Vì cái đầu óc này.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang run rẩy và thở hắt ra một tiếng thật sâu.

'Ừ. Cứ phớt lờ đi.'

Ai ở ngoài mặc xác chứ? Không phải chuyện của tôi.

Một con dở hơi tự nhận là thiên thần à? Thuốc lá của tôi quan trọng hơn nhiều.

Quyết chí, tôi đứng ngay cửa trước, sẵn sàng thẳng tiến ra tiệm tạp hóa thì—

Xoẹt ―― 

"À. Xin chào! Vì cô không mở cửa, nên tôi đã tự tiện vào. Cô có rảnh một chút không?"

Con thiên thần vẫn đứng ngoài kia đã ung dung xuyên qua cánh cửa.

Đúng nghĩa đen luôn. Cô ta đi thẳng qua cái cửa đang đóng chặt.

"...Cái quái gì vậy."

Thế là giờ không chỉ nghe thấy tiếng, tôi còn bắt đầu thấy ảo ảnh toàn tập nữa à?