Thiên Thần siêu cấp lạc quan sẽ chữa lành cho Ma Pháp Thiếu Nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

41 75

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

(Đang ra)

Sekai Saikyou no Majo, Hajimemashita ~ Watashi dake "Kouryaku Site" wo Mireru Sekai de Jiyuu ni Ikimasu ~

Sakaki Mochimaru

Và thế là, chuyến hành trình “thư thả” (theo ước muốn) của một cô gái bình thường đột nhiên trở thành kẻ mạnh nhất thế giới chính thức bắt đầu—.

4 8

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

(Đang ra)

Ta là một lệ quỷ danh chính ngôn thuận, sao có thể cam chịu khuất phục kẻ khác!

小v希

Thế nên với Tần Liễu mà nói, "nhập gia tùy tục", làm nữ quỷ thêm một kiếp nữa cũng không phải lựa chọn quá tệ.

201 160

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

382 1832

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

(Đang ra)

After Rebirth, My Best Friend Keeps Trying to Conquer Me

悲殇的秋千

Câu chuyện kể về 2 thằng bạn thân bị xuyên về quá khứ, tuy nhiên 1 thằng biến thành con gái, sau đó thì.....ai mà biết được!

49 1095

Web Novel - Chương 5: Ma pháp thiếu nữ hắc ám (mơ mộng)

Ấm áp quá.

Đã bao lâu rồi tôi mới được đắm mình trong sự ấm áp đến thế này?

Sự mềm mại của chiếc giường nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nặng nề của tôi.

Hơi ấm dễ chịu của ánh nắng ban mai tràn vào.

Tiếng dao thớt lách cách trên thớt.

Mùi thức ăn thơm lừng thoang thoảng đánh thức khứu giác.

Một sự bình yên mà tôi cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ còn cảm nhận được nữa.

Nếu đây là một giấc mơ, tôi ước mình sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Tôi đã ước như vậy, nhưng—

Người ta nói chẳng có gì là vĩnh cửu cả.

Tôi cảm thấy mình đang thức giấc, rồi mở mắt.

"…"

Ríu rít—

Tiếng chim hót líu lo lọt vào qua cửa sổ.

Tôi hít một hơi thật sâu và vươn vai rộng hết cỡ.

"Huaaah…!"

Một nụ cười khẽ nở trên môi, một nụ cười sinh ra từ sự sảng khoái không thể diễn tả bằng lời.

Với tôi, buổi sáng luôn là điều gì đó thật khó chịu.

Thứ mà tôi ước sẽ không bao giờ đến.

Nhưng chỉ một đêm ngủ ngon giấc đã thay đổi tất cả.

Là vì căn phòng đã được dọn dẹp ư?

Hay vì tôi đi ngủ với một cái bụng no căng?

Tôi không biết câu trả lời, và tôi cũng không thực sự bận tâm.

Ngay lúc này, tôi chỉ muốn tận hưởng cảm giác này.

Cạch—

"Cô dậy rồi à?"

Trước giọng nói lạ lẫm, tôi giật mình và nhìn về phía cánh cửa đang mở.

Nhưng rồi tôi thấy vầng hào quang lấp lánh trên đầu cô ấy, đôi cánh sau lưng, và tôi chợt nhớ ra.

'Đúng rồi… mình đã bảo cô ấy có thể ở lại qua đêm.'

Nhận ra điều đó muộn một chút, tôi thở dài một hơi thật dài khi từ từ ngồi dậy.

"...Cô vẫn còn ở đây."

"Hì hì. Cô cho tôi ở lại mà, nhớ không? Nên tôi nghĩ sẽ báo đáp bằng cách làm bữa sáng cho cô!"

Thiên thần nói điều này với vẻ mặt rạng rỡ, như thể mọi thứ trên đời đều tốt đẹp.

…Ban đầu, tôi cho cô ấy ở lại vì cô ấy đã dọn dẹp và nấu ăn, và giờ cô ấy lại làm bữa sáng cho tôi để cảm ơn vì đã cho cô ấy ở lại.

'Đúng là thiên thần thật.'

Suy nghĩ đó khiến tôi cười cay đắng.

…Thật ra, gọi cô ấy là thiên thần lúc này…

"Tôi thường không ăn sáng."

"K-không được! Ngay cả các ma pháp thiếu nữ cũng cần ăn uống đầy đủ để sống chứ!"

—Cô không thể chỉ ăn bánh mì nướng như mấy ma pháp thiếu nữ trong anime đâu nhé? Làm thế thì làm sao mà gặp được người trong mộng của mình được?! Giờ thì ăn cơm cho đàng hoàng đi.

Lời nói của cô ấy khiến mắt tôi mở to.

Ừ… tôi đã từng nghe những lời đó trước đây.

Một hơi ấm mơ hồ lan tỏa trong ngực tôi, nhưng nước mắt không tuôn rơi.

Tuyến lệ của tôi đã khô cạn từ lâu vì những giọt nước mắt đã đổ.

Nên thay vào đó, tôi mỉm cười.

Tôi đã khóc quá nhiều lần.

Còn những lúc cười thì lại chẳng mấy khi.

"...Xì. Được rồi."

Nếu tôi có thể mỉm cười, dù chỉ vì một điều nhỏ nhặt thế này, thì tôi nên làm.

Với suy nghĩ đó, tôi bước xuống khỏi giường.

"Có món gì vậy?"

"Tôi hâm lại canh tương còn thừa từ hôm qua! Với cả cơm mới nấu, và vài quả trứng chiên với kim chi!"

"Bữa ăn kiểu Hàn Quốc khá bất ngờ đối với một thiên thần đó."

"Hì hì. Thấy cô ăn ngon miệng hôm qua nên tôi nghĩ sẽ ổn thôi!"

Tôi gật đầu và khựng lại giữa chừng.

Cô ấy… thấy tôi à? Tối qua?

"Ban đầu tôi định nấu canh giá đỗ, nhưng rồi tôi chỉ thêm nước vào canh từ hôm qua—"

"Cô… cô đã thấy tôi ăn tối qua à?"

"—Ồ."

Trước lời nói của tôi, thiên thần đứng hình giữa không trung như hóa đá, rồi rơi xuống như một cánh chim rơi.

Giống như một con dê đứng cứng đơ trước mặt chó sói.

Tôi túm lấy đôi cánh của thiên thần và giật mạnh cô ta lại.

Cô ta giật mình và run rẩy khi tôi quay cô ta lại.

Cô ta tránh ánh mắt tôi với vẻ mặt của một chú cún con vừa gây ra một mớ hỗn độn.

Cô ta thực sự nghĩ làm cái vẻ mặt đó sẽ khiến tôi bỏ qua sao?

"Cô… cô đã nhìn lén tôi, đúng không?"

"Tôi không cố ý! Thề đó! Tôi chỉ về để cất đồ tạp hóa vào tủ lạnh và thò đầu vào một chút và, và… rồi tôi thấy cô!"

"Cô thấy bao nhiêu?"

"K-không nhiều! Thật đó! Chỉ một chút thôi! Tôi nhìn thấy một thoáng rồi lập tức rụt lại!"

Vậy là cô ấy chỉ thấy đoạn tôi bắt đầu ăn thôi sao?

…Nếu chỉ có thế, thì ơn trời…

"Tôi sẽ không nói với ai rằng cô đã khóc và nôn khan khi ăn đâu, nên l-làm ơn đừng nhìn tôi với vẻ mặt đáng sợ như vậy…"

"Cô nói là không thấy nhiều, nhưng cô lại thấy tất cả…"

Tôi định mắng cổ, nhưng thay vào đó, lại thở dài một hơi thật dài.

"Haizzz… Quên đi. Cứ ăn thôi."

"À, được ạ!"

Thiên thần, vui mừng vì đã đổi chủ đề, nhanh chóng bay đi và bắt đầu bày biện bàn ăn.

Thức ăn tương tự như hôm qua.

Điểm khác biệt duy nhất là lần này gia vị vừa phải.

Nó không có vị cơm mẹ nấu, nhưng vẫn ngon.

Bởi vì ai đó đã làm món này cho tôi.

Chỉ riêng điều đó thôi đã đủ rồi.

Khi tôi đang lặng lẽ mỉm cười và ăn, tôi bắt đầu cảm thấy ai đó đang nhìn mình.

Ánh mắt đó quá mãnh liệt khiến tôi phải ngẩng đầu lên.

"Hì hì… ngon không ạ?"

"...Ngon hơn hôm qua."

"Hì hì hì hì hì~"

Tôi cố gắng lờ đi nụ cười quá đỗi phấn khích của thiên thần và ăn hết bát cơm của mình…

Bát cơm của tôi…

"Này. Nếu cô muốn ăn đến thế, thì đi lấy bát mà ăn đi. Đừng có ngồi đó nhìn tôi như thế. Mất tập trung lắm."

Tôi thực sự không thể tập trung nổi khi cô ấy cứ nhìn tôi như thế.

Trước lời nói của tôi, thiên thần chớp mắt vài cái, rồi gãi má.

"Tôi không sao đâu. Chỉ cần nhìn Yoo Seo-ah-ssi ăn là tôi no rồi. Nên đừng lo cho tôi."

"Đừng có nói mấy lời như mẹ tôi. Nếu tôi bảo cô ăn, thì cứ ăn đi. Khó chịu lắm."

"Không, không phải tôi đang giữ ý đâu… Thật lòng đó. Tôi thực sự no rồi chỉ cần nhìn cô ăn."

Ý cô ta là sao cơ?

Tôi dừng lại, thìa đang đưa dở, và nhìn cô ấy.

Mắt chúng tôi chạm nhau, và tôi thấy bụng cô ấy trông… tròn hơn hẳn.

Không nhiều, nhưng đủ để nhận ra có gì đó ở đó.

"Cô thực sự no… chỉ từ việc nhìn người khác ăn sao?"

"Thì, tôi là thiên thần mà?"

Cái cách cô ấy nói — như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời — khiến tôi hoàn toàn cạn lời.

Tôi có gọi cô ấy là thiên thần, nhưng… tôi chưa bao giờ thực sự tin cô ấy là một thiên thần.

Có rất nhiều ma pháp thiếu nữ trông giống thiên thần.

Nhưng giờ, thấy cô ấy như thế này… bằng cách nào đó, tôi thực sự cảm thấy như có một thiên thần thật đang ngồi trước mặt mình.

"...Đúng vậy."

Nếu cô ấy thực sự là một thiên thần, thì tại sao —

Tôi muốn hỏi.

Những lời đó đã ở ngay trên đầu lưỡi.

Nhưng tôi đã không nói.

Bởi vì đổ lỗi cho người khác không mang lại điều gì cả.

Tôi đã học được bài học đó một cách đau đớn rồi.

'Đừng nghĩ về nó.'

Tôi nhanh chóng ăn hết phần còn lại của thức ăn và đứng dậy.

"Tôi sẽ rửa bát."

"Tôi có thể làm giúp cô!"

"Không, tôi sẽ làm. Hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Tôi không thể để cô lo liệu mọi thứ."

Ừ. Cái sự lạc lối nho nhỏ này kết thúc hôm nay.

Nên tôi sẽ không nghĩ nhiều về nó.

Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi và dọn dẹp bát đĩa đã dùng.

Đã bao lâu rồi tôi không rửa bát.

Sau ngày đó, tôi không bao giờ có lý do để ăn ở nhà nữa.

Hoặc đúng hơn, tôi hầu như chẳng ăn gì cả.

Dù cố gắng ăn gì đi nữa, tôi cũng chỉ nôn ra hết.

Tôi cười chua chát khi tráng chiếc bát cuối cùng và bắt đầu cất đồ đạc—

Raaaeeng―――!!

Một tiếng còi báo động chói tai vang vọng khắp thành phố. Tôi giật mình theo bản năng.

Âm thanh đủ lớn để phá tan giấc ngủ, giật tôi ra khỏi giấc mơ thoáng qua đó.

Tôi từ từ hạ miếng bọt biển đang cầm xuống.

Ừ. Đây là cuộc sống của tôi.

Đây là thực tế của tôi.

Tôi còn mong đợi điều gì nữa chứ?

Cuối cùng, nó chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi của một đêm.

"Tôi đi đây."

"À, tôi sẽ đi cùng cô—"

Cô vừa nói gì cơ…?

"Không!!"

"Ưm…!"

"Không. Tuyệt đối không."

"Ôi, ôi… được rồi, tôi hiểu rồi. Cô làm ơn buông cánh tôi ra được không…?"

Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra mình đang nắm chặt đôi cánh của thiên thần như thể sắp xé toạc chúng.

Tôi buông ra.

Cô ta rơm rớm nước mắt vì đau, đôi cánh run rẩy trong tay tôi.

Nỗi đau nhói lên trong ngực tôi. Tôi cắn môi.

"...Xin lỗi vì đã túm cánh cô như vậy. Nhưng cô không thể đi cùng tôi được. Nguy hiểm lắm."

Không đợi câu trả lời, tôi quay người lại và nắm chặt món phụ kiện trong tay.

Như mọi khi, mùi hoa trà—thứ lấn át mùi thức ăn và thuốc lá—đầy mũi tôi.

Một màn biến hình tôi đã quá quen thuộc.

Khi tôi biến hình xong, Myoa bật ra khỏi món phụ kiện.

"Ưuuurgh…! Chào buổi sáng-myon! Chà, hôm nay chị trông tươi tỉnh ghê-myon! Chị ngủ ngon được một bữa à-myon?"

(TL: -myeong dài quá nên tôi rút ngắn thành -myon)

Như thường lệ, Myoa ngay lập tức luyên thuyên khi vừa mở mắt,

Nhưng rồi nó nhìn quanh và mặt nó biến sắc vì sốc.

"K-k-căn phòng sạch bong-myon!! Mấy cái gạt tàn, tàn thuốc, cả ga trải giường nữa, biến đi đâu hết rồi-myon!? Có phải loại quái vật dọn dẹp nào đó xuất hiện và dọn dẹp mọi thứ khi tôi không để ý không-myon!?"

"Im đi. Không phải vậy. Nên câm đi."

"Nếu không phải vậy, thì Seo-ah-myon đời nào tự dọn dẹp-myon! Cái quái gì đã xảy ra vậy…?"

Myoa, đang luyên thuyên đến mức tai tôi muốn điếc, bỗng im bặt giữa chừng.

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ làm tôi lo lắng. Vì Myoa không nói gì là chuyện chưa từng có.

Tôi nhìn nó và thấy nó run rẩy, nhìn chằm chằm vào thiên thần đang đứng cạnh bàn ăn.

…Tôi không biết tại sao.

Nhưng giờ tôi không có thời gian để nghĩ về điều đó.

"Đi thôi. Đã hơn một phút kể từ khi chuông báo động vang lên rồi."

Tôi tóm lấy Myoa vẫn đang run rẩy vào tay và phóng ra ngoài cửa sổ.

Có lẽ vì tình trạng tốt hơn bình thường, tôi đến hiện trường nhanh hơn mọi khi.

"Q-quái vật sói!!"

"Chạy đi!! Nó sẽ nuốt chửng con đó!!"

"Huaaa!! Mẹ ơi…!! Mẹ ơi!!"

Một lần nữa, địa điểm lại là trung tâm thành phố.

Con quái vật lần này là một con sói đi bằng hai chân.

Kích thước của nó lớn hơn một chiếc xe tải chở rác một chút.

So với những con quái vật trước đây, con này nhỏ hơn, nhưng đối với thường dân, điều đó càng khiến nó nguy hiểm hơn.

Quái vật lớn gây thiệt hại tài sản.

Quái vật nhỏ gây thương vong cho con người.

Điều đáng mừng duy nhất là cho đến nay, chưa có thương vong nào.

'Mình phải kết thúc chuyện này nhanh lên.'

Nhưng tôi không thể lơ là.

"Kiếm Thức."

Tôi nắm chặt một thanh đại kiếm, dài hơn chiều cao của mình, và lao thẳng vào con quái vật.

Như mọi khi, tôi nhắm vào cổ nó để chặt đứt trong một đường kiếm gọn gàng.

"Gừừừừ…!!"

Con quái vật giơ tay lên chặn kiếm của tôi.

Nhưng không có xương thịt nào cứng hơn thép.

Nó sống sót, nhưng mất đi một cánh tay trong quá trình đó.

Tôi cắn môi trước cảm giác thịt và xương bị xé toạc dưới đầu ngón tay.

"Kuwaaaaah!!"

Con quái vật gào lên đau đớn và vùng vẫy, máu văng tung tóe khắp mặt tôi.

Tôi cảm thấy buồn nôn.

Tôi muốn quỵ xuống và nôn hết mọi thứ trong người ra ngay lập tức.

Nhưng tôi kìm lại.

Không phải vì có người đang nhìn.

Mà vì tôi không muốn mất đi hơi ấm mà tôi cuối cùng cũng cảm nhận được trở lại, dù chỉ trong chốc lát.

Tôi cố gắng chịu đựng. Ép mình phải tiếp tục.

"Haaaaah!!"

Tôi hét lên, dùng sức xua đi cảm giác buồn nôn, và vung kiếm vào cổ nó lần nữa.

Con quái vật chậm hơn tôi.

Nó không né tránh—không, nó thậm chí không cố gắng né tránh.

Cam chịu.

Đúng, con quái vật đã cam chịu số phận.

Phản ứng kỳ lạ mang tính con người đó lại khiến dạ dày tôi quặn thắt, nhưng tôi chịu đựng, nghiến răng và chém xuống.

Bởi vì nếu không phải tôi, sẽ không có ai khác gánh vác gánh nặng này.

Xoẹt―!!

Đầu con sói rơi xuống đất.

Máu phun ra như suối và thấm đẫm toàn thân tôi.

"Wooaahh! Cảm ơn, Black!!"

"Chị đã cứu chúng tôi, Black!!"

Tiếng reo hò vang lên từ mọi hướng.

Nhưng tôi không thể mỉm cười.

Bởi vì một khi hôm nay kết thúc, điều này sẽ lại xảy ra.

Khi ngày mai đến, một con quái vật mới sẽ xuất hiện.

Và tôi sẽ lại nhuốm máu tay mình.

Rồi tôi sẽ trở về với đôi bàn tay đầy máu đó.

Ăn.

Tắm rửa.

Mỉm cười.

Và sống tiếp, như mọi người khác.

—Mày không xứng đáng được hạnh phúc. Mày là một kẻ sát nhân.

Toàn thân tôi run rẩy vì cảm giác buồn nôn và tội lỗi đang dâng lên thì—

Một đứa trẻ nhỏ chạy đến bên tôi.

"Chị Black! Cảm ơn chị! Cái này tặng chị! Quà đó!!"

Nó chìa ra một con búp bê nhỏ.

Tôi gượng cười nhìn nó.

"Cảm ơn em. Nhưng em nên giữ con búp bê đó. Nếu chị lấy, nó có thể bị hỏng khi chị chiến đấu với những con quái vật xấu xa. Vậy làm ơn, em có thể bảo vệ nó giúp chị được không?"

Mắt cô bé lấp lánh trước lời nói của tôi.

"Dạaa!! Em sẽ làm ạ! Em muốn trở thành một ma pháp thiếu nữ siêu mạnh giống chị khi lớn lên!"

Xin đừng.

Con đường nhuốm máu này không phải là nơi dành cho em.

Hãy sống cuộc đời mình mà không bao giờ biết đến điều này.

Hãy giữ cho mình trong sáng, thuần khiết.

Hãy sống một cuộc sống bình thường, giản dị, thật xa cái cống rãnh này.

"...Ừ. Chị sẽ cổ vũ cho em, ma pháp thiếu nữ tương lai."

Trước khi máu của con quái vật kịp chạm đến chân đứa trẻ, tôi quay lưng và tiễn nó trở về.

"Được rồi! Mọi người, hãy cố gắng hết sức ngày hôm nay nữa nhé!!"

Lẹp nhẹp—

Đứng trên vũng máu quái vật đang đông lại, dính nhớp, tôi mỉm cười vẫy tay, rồi bay vút lên bầu trời.

Sáng nay, tôi đã cảm thấy điều gì đó giống như hạnh phúc.

Nhưng giờ, tất cả lại hóa thành một lời nói dối.

Và thế là, như mọi khi, tôi trôi dạt về một con hẻm vắng vẻ, tránh xa mọi người.

Để buông bỏ cái hạnh phúc đó.

Để tỉnh dậy khỏi giấc mộng giữa ban ngày.