Trans+edit : Mocha
==========================
Ai là người mà Leblaine, một đứa trẻ mồ côi, có thể sẽ tặng hoa cẩm chướng như một món quà cho? Chỉ còn lại một người duy nhất có thể đó là Công tước Dubblede.
‘Oooooh!’
Các chư hầu reo hò như thể họ đã tìm thấy một sợi dây.
“Nhìn kìa, thưa ngài!”
“Hoa cẩm chướng!”
“Con bé là người duy nhất sẽ tặng cho ngài cái cài áo bằng hoa cẩm chướng!”
Các chư hầu hoan nghênh hoa cẩm chướng của Leblaine, chuẩn bị nhảy cẫng lên nếu họ có thể.
Công tước dừng lại ở phía trước và nhìn vào Leblaine một cách dịu dàng. Đứa bé đang ngọ nguậy bàn tay của mình với vẻ mặt ngại ngùng.
***
<Độc thoại của Công tước>
Ta đã tưởng từ “hoa cẩm chướng” là một cái cớ để bào chữa cho việc bị tụt hậu trong một cuộc chiến tranh giành quyền lực.
Ta đã cảm thấy khó chịu bởi những gì họ nói vì ta chẳng có tí kinh nghiệm nào về những thứ đấy.
Nó chỉ là một mẩu của thứ mà vô dụng khi được nhận.
Nhưng, cảm thấy không quá tệ khi được nhận được nó.
***
‘Tôi đã làm gì sai ư?’
Ánh mắt quá mãnh liệt của Công tước đang dán vào tôi.
Có phải ông ấy giận vì tôi dùng quá nhiều tiền vào cửa hàng không?
Hay khi tôi vẽ ông vào quyển nháp, ông biết tôi luôn luôn vẽ cặp sừng trên đấy?
‘Sao ông ấy cứ nhìn tôi như thế vậy?….’
Tâm trí tôi đang bị thiêu đến cháy đen, và các chư hầu mỉm cười.
“Có phải tự tay con mua cái cài áo không?”
“Vâng ạ”
Các chư hầu vui mừng khôn xiết khi tôi trả lời như vậy.
Rồi miệng của Công tước cong lên.
‘Trời, hôm nay còn đáng sợ hơn mọi khi!’
Tôi túm lấy chân của Lea. Nhưng các chư hầu lại mỉm cười và đẩy nhẹ vào lưng của tôi.
“Bây giờ bước về phía ngài ấy thì thế nào”
“Được, điều đó sẽ ổn đấy”
Ta có nên? Tôi biết là dù sao thì tôi cũng đã mua chiếc cài áo rồi, nhưng nó sẽ kì quặc nếu chần chừ.
‘Đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cẩm chướng, nên tôi có một chút bối rối’
Tôi ngọ nguậy bàn tay.
Rồi các chư hầu trở nên mệt mỏi và thúc giục tôi, “Tiếp tục đi!”
Những người xung quanh tôi tách ra như Biển Đỏ
Chỉ ngay sau đó giọng nói của Nos, đã bị tán vụn, và cử chỉ chậm chạp trở lại trạng thái ban đầu.
Nos lẩm bẩm bằng chất giọng cứng nhắc.
“Đó có phải là một trận động đất không?”
Nhưng những chấn động mất đi trong tích tắc.
Công tước kéo rèm cửa và nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Điều một đoàn thám hiểm đến Núi Rubbs. Nó có thể là dấu hiệu cho biết sự phun trào của núi lửa”
“Vâng”
Khi Công tước Dubblede và Nos đang nói chuyện, tôi siết chặt ngực lại với gương mặt tái mét.
Tim tôi đập nhanh đến nỗi tôi không thể nào mà thở được.
Cái quái gì vậy?
Một luồng sáng rực rỡ đến trên tôi.
Và giọng nói cứ vang lên trong đầu tôi.
Chất giọng mà vang ra từ viên đá gọi tôi một cách lo âu. Tay của tôi di chuyển về phía viên đá như thể tôi có một ý chí mà mình không hề hay biết. Như có lực hút.
Và khi viên đá đến tới tay tôi.
“…..”
Nó ngay lập tức vỡ vụn.
Sau đó tôi mới lấy lại được ý thức của mình, và tiếng thở hổn hển thoát ra từ môi tôi vì kinh nhiên.
‘Gi,gi, gì vậy!’
Bất đắc dĩ, tôi nhìn về phía Công tước và Nos.
‘Ph,ph,phải làm sao giờ!, phải làm sao giờ!’
Nos vô cùng ngạc nhiên khi thấy được tàn dư của viên đá văng ra từ các khe hở trên tay tôi. Đôi mắt của Công tước hiếm khi tỏ vẻ cũng mở to ra.