Nos khô khốc nuốt nước bọt xuống.
“Thần tưởng là con bé đang buồn chán, nên chỉ một lát thôi….”
Thật là một gương mặt đáng thương.
‘Công tước trông thật sự rất đáng sợ’. Anh ấy nhìn công tước với đôi mắt đáng thương, nhưng công tước lại nhìn lại anh ấy bằng một đôi mắt lạnh lẽo.
“Con bé là một đứa bé rất nhút nhát, nhưng vì vài lý do nào đó mà trông con bé có vẻ rất thân thiết với ngươi”
“Chà, chuyện không giống như—“
“Ngươi rất có tài năng đấy”
Công tước nói với giọng điệu mỉa mai. Công tước Dubbled chắc hẳn là một ông sếp nhỏ nhen. Tôi không thể tin được rằng là ông ấy lại hăm dọa người phụ tá của mình thế chỉ vì anh ấy vui đùa một chút sau hàng giờ làm việc.
‘Khổ thân Nos’
Nos đặt tôi xuống
“Đến đây Blaine”
Tôi không muốn đi.
Với sự ngập ngùng của tôi, gương mặt của Nos trở nên trắng bệch, và Công tước thậm chí còn căng thẳng hơn trước.
“Đến đây”
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài lại gần ông ấy. Khi Công tước bế tôi dựa vào cánh tay của ông ấy, Nos cúi lưng xuống.
“Chà….thần phải đi làm nốt công việc của mình thôi”
Sau khi Nos chạy trốn, chỉ còn lại tôi với công tước vẫn giữ nguyên tình thế hiện tại. Hôm nay, bằng cách nào đó mà công tước lại nhìn tôi với ánh mắt sắc bén. Chắc ông ấy sẽ không trừng phạt tôi vì chơi đùa với trợ lý của ông đâu, đúng không?
Lông mày của công tước nhăn lại khi tôi nhìn ông ấy với vẻ lo âu.
‘Ông trông có vẻ rất hài lòng với Nos mà, chắc ông sẽ không nói–?’
Tôi nghiêng đầu rồi nhìn ông ấy.
Ông nhìn tôi, nhấc tôi lên và làm chính xác lại những gì mà vừa nãy Nos mới làm.
“……..”
‘Đây là gì đây?’
Đây là cấp độ trên của trách mắng à?
***
Cái quái gì vừa xảy ra hôm qua vậy? Tôi nheo mắt lại và suy nghĩ về chuyện xảy ra hôm qua.
Khi tôi không phô ra bất cứ phản ứng gì, ông ấy lại bế tôi vào phòng rồi rời đi. ‘Chắc là ông ấy đang cố gắng vui đùa với tôi’. Có phải ông đang cố gắng làm một người cha chỉ vì ông đã nhận nuôi tôi không?
Cuối ngày hôm đấy, ông ấy lại ném tôi lên không trung, nói “Có nên cao hơn không nhỉ?”
Tôi suýt nữa đã phụt cười và giả vờ hạnh phúc bởi vì tôi sợ ông ấy