Thiên thần nuôi nấng một ác quỷ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 767

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1793

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8191

Chương 17

‘Ông ta trông rất quen, từ vẻ bề ngoài’

Ngay khi vừa nghiêng đầu, tôi đột ngột nhớ về kiếp đầu tiên.

“Làm ơn hãy đưa tôi ra khỏi đất nước này. Tôi còn phải chờ bao lâu nữa vậy?”

‘Không thể nào, là ông ta sao?’

Một người đàn ông lớn tuổi đến thăm vào tối muộn. Ông ta đã liều mạng gào lên vào nửa đêm, cầu xin công tước Amity.

Khi tôi nhớ lại được rốt cuộc Teramore là ai, cảnh tượng của cái ngày mà tôi gặp ông ấy sượt qua đầu. Gương mặt khẩn nài của một người đàn ông lớn tuổi, đã được tôi nhìn thấy rõ ràng qua khe cửa nhỏ.

Giọng của quản gia thốt lên.

“Là do chính ngài đã đẩy cuộc đời mình vào nguy hiểm. Ngài đã quá tàn nhẫn với đứa bé và tránh được đôi mắt của bậc nuôi dưỡng cậu ấy, nên cũng dễ hiểu thôi khi cậu ấy trưởng thành nhắm tới ngài”

Cuối cùng thì tất cả bọn họ đều đã trưởng thành, những người đã bị bạo hành.

‘Teramore không có đứa con nào cả. Vậy thì ai là…’

Đúng lúc đấy, Isaac đang có một trận đấu tranh mãnh liệt với những miếng cà rốt, tôi bỗng nhiên nhớ tới họ.

‘Đứa bé duy nhất mà Teramore có thể động tay chỉ có Isaac và Henry thôi…’

Và chỉ có duy nhất ba khổng tử, những đứa trẻ mà sở hữu sức mạnh, đủ để khiến Teramore phải cầu xin để được đưa sang đất nước khác.

Nghĩ vậy, tôi thầm lắc đầu.

‘Không thể nào. Ông ta chắc sẽ không thiếu suy nghĩ đến mức bạo hành những đứa con của công tước đâu? Đúng không?’

Chuyện những gia sư ngu xuẩn những kẻ mà dám động tay vào học sinh của họ khi cha mẹ của chúng không có mặt ở đấy đã là thường xuyên rồi. Họ còn đi xa tới mức là dùng roi để giáo dục cho con trẻ. Và nó không chỉ đơn thuần là một câu chuyện thôi đâu. Vị quản gia bước ra ngoài khi ông ấy ngăn cản công tước Amity, người mà đang định giúp Teramore trốn thoát.

“Chuyện đã từng xảy ra ở nơi tôi từng ở. Hầu gái bạo hành những đứa trẻ, và giáo viên thì đánh một đứa trẻ trước mặt những đứa trẻ khác. Cha mẹ luôn là người tìm ra sự thật muộn màng. Thật là một chuyện khủng khiếp”

Suy nghĩ về điều đó làm tôi tức giận.

Nếu Teramore thật sự bạo hành những đứa trẻ, vậy thì là ai trong số hai người họ?

Theo như ông quản gia, thì dường như chỉ có một người bị bạo hành thôi.

Henry rất thông minh, nên tôi nghĩ là ông ta không thể dễ dàng động tới anh ấy đâu.

Một đứa trẻ người mà có thể lập nên quỹ đen và đầu tư chúng cho quốc gia lẫn quốc tế không thể dễ dàng bị bao hành được

Vậy là Isaac?

Isaac trông có vẻ sẽ bốc đồng hơn nhiều so với Henry, nhưng anh ấy có thể cam chịu sự bạo hành cho đến khi anh ấy trưởng thành ư?

‘Hoặc cũng có thể là quản gia không biết chính xác. Có thể là cả hai người bọn họ’

Rồi, ở bên cạnh, Nos gọi tôi.

“Tiểu thư?”

Tôi quay đầu lại với gương mặt lo âu rồi anh ấy mỉm cười.

“Đồ ăn có hợp với khẩu vị của cô không? Tôi có cần nhờ người mang cho cô cái khác không?

Tôi đáp lại, “Không ạ…ngon”

‘Có khả năng chỉ là tôi suy đoán bừa thôi, nhưng vẫn nên xác nhận lại’

***

Chiều hôm đó.

Tôi nhìn sát vào góc tường và thấy ai đó đang bước ra ngoài từ cánh cửa thì tôi chạy ra.

“Nyos (Nos.)”

Tôi bám vào chân của anh ấy và nhìn lên.

Nos ngạc nhiên khi thấy tôi một lúc, nhưng nhanh chóng ngồi xổm xuống và cười.

“Có chuyện gì vậy ạ, tiểu thư?”

“Nà, em mún đi đến. Khu huấn nuyện” (Em muốn đi đến khu huấn luyện)

Henry và Isaac đang bị giữ lại ở trong khu huấn luyện sau bữa sáng.

Tôi phải đến đó để quan sát những đứa trẻ, nhưng tôi không biết khu vực huấn luyện ở đâu.

Nos hỏi với đôi mắt mở to ra.

“Khu huấn luyện, ngay bây giờ ạ?”

“K—hu—h–uấn—n—uyện!” (Khu huấn luyện!)

“Là khu huấn luyện ạ~”

“Huấn nuyện…”

Tôi chống hông, rồi thở dài. Cái giọng phát âm chết tiệt này. Tốc độ lớn lên của tôi chậm hơn so với bình thường, nên ngay cả khi tôi đã tập luyện nói rất nhiều, tôi vẫn sẽ chẳng thể cải thiện hơn được tí nào.

“Hầu gái bảo tôi không có được đưa cô đến khu vực huấn luyện”

Tôi nhắm chặt mắt lại vì anh ấy nói với vẻ tiếc nuối. Tôi chụm hai tay lại với vẻ tha thiết. Và nhìn Nos với đôi mắt long lanh.

“Làm ưn…” (Làm ơn)

Rồi Nos rên rỉ.

Anh ấy nhanh chóng vươn tay tới tôi.

“Đi, đi thôi nào”

Nos, người đang bế tôi, bước từng bước.

Khi tôi đến được khu vực huấn luyện, tôi thấy Henry và Isaac đang cầm một thanh kiếm gỗ. Tôi nhảy xuống khỏi tay Nos, và những đứa trẻ thấy tôi vào lúc này mở to mắt.

Isaac hỏi.

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Em đến đây để chơi vứi Henly và Isyac!” (Em đến đây để chơi với Henry và Isaac!)

“Ôi trời. Ngươi đến đây vì ngươi nhớ ta à? Để làm phiền ta?”

Isaac nói vậy, nghĩa là “theo dõi ta à” và “trở nên ngoan ngoãn đi” nhỉ.

Tôi bước dọc theo Henry và Isaac, khi đang nhìn xuống ống tay áo và cổ áo của họ. Không có vết thâm tím hay vết xước nào trên cổ họ, Thậm chí còn không có cả trên mắt cá chân.

Dưới ống tay áo….

‘Tôi không thể biết được nó là vết thương do tập luyện hay là do bị đánh nữa’

Bên cạnh đó, cả hai bọn họ đều có vết xước.

Tôi không thấy bất cứ vết bầm tím lớn nào cả, khi tôi đang tập trung quan sát hai người bọn họ, người tôi đột nhiên nghiêng ngả và đôi mắt của tôi choáng váng.

‘Mình ngã mất—‘

Ai đó nắm được tay tôi,

“Cảm ưn, Henly” (Cảm ơn, Henry)

“Không có gì”

Henry mỉm cười nhã nhặn. Anh ấy đang dựng một bức tường…