Cùng lúc đó, tại Đỉnh của Hy Vọng.
Với sự giúp đỡ của pháp sư, Seria, đã biến thành một bà lão. Cô ấy đang rà soát sổ cái của Đỉnh của Hy Vọng.
"Curtis."
Một người đàn ông bước đến chỗ cô ấy.
“Thuốc Luminous lại hết rồi.”
Là Curtis, một người quen của cô, trong quá khứ chính người này đã mang tiền thưởng từ vụ của Seria về cho Dubbled.
“Tôi đã bảo các pháp sư đẩy nhanh tốc độ và cung cấp thêm rồi. Tôi cũng sẽ hoàn thiện chúng ngay khi chúng đến nơi này.”
“Được. Ồ, cũng có thư gửi đến bảo chúng ta phải kiểm soát các bác sĩ.”
Anh ấy chuyển thư từ LeBlaine cho Seria.
Bức thư nói rằng [Các bác sĩ nên được lưu tâm rằng không cần quá ưu tiên việc kiếm thêm lợi nhuận, từ bây giờ, hãy bán ít thuốc hơn bình thường].
Curtis, người cùng đọc lá thư với cô, nói.
“Sao chủ nhân lại đột nhiên bảo chúng ta giảm số lượng bán nhỉ? Thuốc đang ngày càng trở nên phổ biến, chúng ta sẽ có thể kiếm được nhiều tiền hơn nếu chúng ta gia tăng số lượng lưu hành.”
“Ừ, tất cả những gì tôi biết là chủ nhân sẽ không bao giờ đưa ra những mệnh lệnh ngu ngốc.”
Curtis tiếc nuối trong chốc lát rồi gật đầu.
Anh ấy không biết gì về chủ nhân của Đỉnh của Hy Vọng cả, anh ấy chỉ biết người ấy rất tài giỏi.
Người ấy như thể biết những chuyện gì sẽ xảy ra ngay sau những thiên tai như nạn đói và lũ lụt, những lời chỉ dẫn của người đã tránh được bao nguy hiểm và mang về một đống lợi nhuận.
‘Trực giác thật sắc sảo.’
Có được mỏ Spinel trước khi nó kịp ra mắt thị trường, chắc hẳn người ấy là một bà trùm lớn ở thủ đô.
Vậy chắc hẳn người là một quý tộc, nhưng làm sao mà người ấy có thể thấu hiểu tầng lớp lao động ở Đỉnh của Hy Vọng thế nhỉ? Người không bao giờ đối xử tệ với nhân viên cả.
Nhờ vậy Đỉnh của Hy Vọng không gặp khó khăn gì khi tuyển nhân viên, những người luôn dè chừng trước những sếp sòng khó tính, và lương bổng hào phóng nữa.
Sự trung thành của các nhân viên tăng dần theo từng ngày nhờ có mức lương cao và chế độ bảo hiểm tốt hơn so với những nơi làm việc khác, những người muốn làm việc ở đây bắt đầu quá tải.
Ai đó thậm chí còn lập hẳn một fanclub về chủ nhân của nơi này và fanclub cũng có rất nhiều thành viên nữa chứ.
“À, anh đã tìm được người mà chủ nhân muốn tìm chưa?”
“Tôi đã tìm ra được vài người có đặc điểm như vậy, nhưng vẫn cần phải xác nhận lại đã.”
“Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được họ. Anh không được để chủ nhân thất vọng đâu đấy.”
Seria, đại diện fanclub của chủ nhân nơi này, đe doạ anh ấy.
***
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi bước xuống cầu thang.
Và ngay khi tôi thấy cha và hai người anh đang đợi dưới cầu thang, tôi cảm thán, “Uầy!”
Cả ba đều ăn diện vô cùng quyến rũ.
Sống mũi cao và thẳng, đôi mắt đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng sắc bén.
Không chỉ gương mặt của họ mà ngay cả dáng người cao và thon gọn của họ cũng rất hoàn hảo, nên dù họ có mặc đồ gì đi chăng nữa cũng rất hợp cạ.
Tuy nhiên, họ đang khoác trên mình những chiếc áo choàng sang trọng, đặc biệt và được may đo riêng theo yêu cầu, càng khiến họ trở nên thu hút hơn.
“Đẹp trai quá trời luôn!”
Khi nghe thấy tôi nói, họ dịu dàng vỗ má tôi và mỉm cười.
“Em cũng xinh đẹp lắm.”
Đây chắc không chỉ là lời nịnh nót thôi nhỉ.
Cả ba kiếp trước, không có ai nghĩ tôi đẹp cả.
Cơ thể của tôi gầy gò đến trơ xương. Kiểu tóc của tôi vì tiết kiệm tiền nên bị chăm sóc rất cẩu thả.
Dù tôi đã cố gắng chỉn chu nhất có thể nhưng cũng không thể khiến mình xinh đẹp lên được.
Kiếp này, tuy nhiên, tất cả đều đã thay đổi bởi vì tôi đã nhận được sự quan tâm nồng hậu từ những người hầu ở Dubbled.
Cơ thể tôi không còn gầy gò, trơ xương đầy xấu xí, da mặt của tôi cũng mịn màng không khuyết điểm và đặc biệt là mái tóc xoăn của tôi, phức tạp nhất, cũng được chăm sóc không một chút thương tổn.
Bên cạnh đó, Melvin đã làm chiếc váy này bằng cả tính mạng, nên rải ruy băng quanh váy và cả giày tôi mang cũng rất dễ thương.
Tôi nhìn mình trong gương, nhìn tôi giống mấy cô con gái nhà giàu xinh đẹp.
‘Đây chính là sức mạnh của đồng tiền.’
Tôi cười nham hiểm khi nghĩ theo hướng đó.
“Chúng ta đi thôi ha?”
Henry hỏi tôi, tôi gật đầu.
Chúng tôi ngồi trên xe ngựa di chuyển đến bữa tiệc. Điểm đến là cung điện hoàng gia nơi ba lễ hội lớn nhất của Đế Quốc được tổ chức.
Khi chúng tôi đứng trước cửa cung điện, quản gia nói to, thông báo sự tham dự của chúng tôi.
Ánh mắt của mọi người bắt đầu dồn về phía chúng tôi.
Kiếp trước, lúc nào tôi cũng tham dự những lễ hội với các công tước, nhưng lúc nào cũng vô cùng mệt mỏi.
‘Ở đây liệu có…’
Tôi siết chặt bàn tay đẫm mồ hôi của mình.
Công tước Amity và Công tước Vallua không tham dự bữa tiệc năm nay.
Công tước Amity là người duy nhất sẽ không tham dự những bữa tiệc như thế này vì Công tước Dubbled, và Công Tước Vallua đang tất bật vì lũ lụt.
Tôi biết điều đó, nhưng tôi vẫn sợ phải gặp họ. Chấn thương tâm lý của tôi sẽ bùng phát và tôi sẽ phải gánh áp lực tinh thần nghiêm trọng mất.
‘Bình tĩnh nào. Mục đích của ngày hôm nay là nữ hoàng.’
Tôi sẽ quay về nhà ngay lập tức sau khi xong chuyện với Nữ hoàng.
Cha và hai người anh chưa chi đã bị mọi người vây quanh.
Cha trông vẫn chán chường như mọi ngày, Henry thì mỉm cười trò chuyện với mọi người, còn Isaac trông rất khó chịu.
Tôi cũng đã có thể giống như họ.
Vào thời điểm như này, mọi người thường xuyên giao lưu với bạn bè đồng trang lứa thông qua sự giới thiệu của các người mẹ, nhưng tôi không có tư cách ấy vì tôi không có mẹ.
Đúng lúc đó, quản gia nói to.
“Nữ hoàng giá đáo!”
Mọi người đồng loạt bước đến hành lễ.
Henry kéo nhẹ tay tôi để tôi không bị cuốn đi bởi dòng người.
“Chúng thần xin kính chào đức mẹ của Đế Quốc.”
“Cảm ơn các chư vị vì đã đến tham dự bữa tiệc của ta.”
Mọi người nhìn nữ hoàng mỉm cười bắt đầu liếc nhìn nhau bằng vẻ mặt khó xử.
‘Ồ, hôm nay…’
Chính xác thì, dù Nữ hoàng đích thân tổ chức lễ hội này, nhưng nó là bữa tiệc của hoàng gia.
Không phải bữa tiệc của ‘Nữ hoàng’.
Ấn tượng đầu tiên trông bà ta có vẻ rất tốt bụng và dịu dàng, nhưng Nữ hoàng là người có tính khí rất thất thường. Thêm vào đó, bà ta rất tham lam, nên bà ta thường khoe mẽ quyền lực của mình thông qua những lời nói đầy ẩn ý.
‘Hoàng đế mà nghe được điều này chắc chỉ biết ôm trán ngán ngẩm.’
“Ồ, đứa con của số phận.”
Ánh mắt của nữ hoàng chuyển sang tôi, các khách mời từ đó cũng chú ý đến tôi.
“Đến đây.”
Henry nhẹ nhàng gật đầu với tôi. Tôi thận trọng bước qua dòng người đang tách sang hai bên như biển đỏ và bước đến chỗ bà ta.
“Thần xin được kính chào đức mẹ của đế quốc.”
Cô bé nhẹ nhàng nhấc váy, nói và nhìn nữ hoàng.
***
Nữ hoàng vẻ mặt dịu dàng cầm tay tôi.
“Ngươi nhìn khác quá. Ôi trời, nhìn ngươi lớn hơn hẳn rồi.”
Kiếp trước tôi rất hay gặp nữ hoàng, nhưng kiếp này, bà ta không thể gặp được tôi do sự khước từ của Dubbled và tôi cũng được hộ tống vô cùng sát sao.
“Ta không được gặp người sẽ trở thành vị cứu tinh của đế quốc cho đến khi nó trưởng thành. Làm sao ta có thể ngẩng đầu với Chúa khi ta từ giã đây?”
Mọi người lại liếc nhìn nhau với gương mặt khó xử.
Hoàng gia không nên nói về Chúa công khai như này.
Đế quốc không phải quốc gia tuân theo giáo hoàng. Nói cách khác, dù Nelliard có là tín ngưỡng quốc gia, dân chúng không cần thiết phải tôn thờ nó. Tuy nhiên, nếu hoàng gia đích thân ra mặt và trao quyền lực cho giáo hội, sẽ chẳng khác gì bắt ép dân chúng phải tôn thờ nó.
Bên cạnh đó, lời của nữ hoàng cũng có thể xem là lời cảnh cáo với công tước Dubbled.
Tôi kìm nén nụ cười châm biếm của mình.
“Thần đã luôn muốn được gặp nữ hoàng ngay từ khi thần không nhớ rõ về người đó. Thần đã luôn ngóng trông được gặp người, và quả nhiên người trông lộng lẫy hơn thần tưởng nhiều!”
Tôi cố tình nói theo cách trẻ con nhất có thể để không tỏ vẻ nịnh nọt bà ta.
Nữ hoàng mỉm cười rạng rỡ hơn.
“Ngươi cũng trông rất xinh đẹp. Ta đã lo lắng vì ngươi được nuôi nấng bởi Dubbled, nhưng đúng là suy nghĩ sai lầm rồi.”
“T-Thưa nữ hoàng.”
Hầu gái bối rối nhắc nhở nữ hoàng. Nhưng nữ hoàng không để vào tai.
“Ngồi cạnh ta đi. Cho ta biết dạo đây ngươi sống như nào.”
Mộtc chiếc ghế chân thấp được đặt cạnh chiếc ghế của nữ hoàng.
Tôi ngồi cạnh bà ta và bắt đầu kể chuyện.
“Nên, thần nghe nói Công tước Constance đang lén lút yêu đương.”
“Thật sự, bọn trẻ ngày nay công nhận tài giỏi thật đấy.”
Nữ hoàng nhẹ nhàng nâng cằm, lắc đầu.
Nhưng dù bà ta biểu hiện như vậy nhưng hẳn bà ta rất thích câu chuyện của tôi. Bằng chứng là hai bên má của bà ta ửng đỏ và bà ta thở gấp.
Không ai dám kể với bà ta về những tin đồn bên ngoài cung điện hoàng gia. Nên những câu chuyện của tôi sẽ thú vị như thế nào với người phải sống trong một môi trường nhàm chán như vậy?
‘Tôi cố tình hỏi Laura về những tin đồn là do đó.’
Mina đã từng nói với tôi vào kiếp đầu tiên.
Có một thứ gọi là ‘drama giờ hành chính’ ở thế giới của cô ấy, thứ mà bao gồm những câu chuyện không thể tưởng tượng nổi. Không người lớn nào có thể chối từ drama giờ hành chính cả.
“Trong lúc đang diễn ra nghi lễ thờ phụng Chúa, một người phụ nữ muốn đi vệ sinh, nhưng cô ấy không thể rời khỏi chỗ ngồi. Nên cô ấy vừa bủm vừa hát! Ai đó đã nói ‘công nhận hôm nay thổi kèn to thật đấy!’.”
“Ô hô hô hô!”
Nữ hoàng không thể ngừng cười.
Tôi không biết vì sao mà bà ta thấy chuyện này hài hước như vậy nhưng chắc do bà ta chưa từng nghe mấy câu chuyện như này nên bà ta thấy rất thú vị.
“Vì nghi lễ thờ phụng Chúa lúc nào cũng rất lâu nên rất mệt mỏi. Thậm chí những người già như ta đôi lúc cũng gặp khó khăn.”
À, thì ra là cười vì đồng cảm.
“Ta rất thích nói chuyện với ngươi, đã lâu lắm rồi ta mới có một khoảng thời gian thư giãn như này.”
Nữ hoàng trông rất vui vẻ khiến cho mọi người xung quanh ai cũng phải trầm trồ.
Nữ hoàng là một người rất bướng bỉnh và hiếm khi tỏ vẻ dịu dàng với người khác.
“Lần tới nhớ đến thăm cung điện hoàng gia đấy.”
‘Bà ta cắn câu rồi.’
Tôi cố tình nói điều này với bả.
“Nhưng khi thần đến cung điện sẽ gặp linh mục, như vậy cha của thần sẽ gặp khó xử mất.”
Bất cứ ai trên đất nước này đều biết mối quan hệ giữa Dubbled và giáo hội rất tệ. Tất nhiên nữ hoàng cũng biết.
Hiểu ý tôi muốn nói, bà ta gật đầu.
“Khi ngươi đến, ta sẽ không triệu linh mục tới.”
“Thật sao ạ? Uầy! Thần muốn được đến thăm cung điện của người lắm luôn ý ạ.”
Tôi có thể biết chính xác tình trạng da của nữ hoàng ở một nơi kín đáo như vậy. Chỉ khi tôi thấy được da của bà ta đã được chữa khỏi đến mức độ nào rồi, tôi mới có thể thao túng nữ hoàng bỏ rơi giáo hội.
Tôi giấu đi động cơ thật sự của mình và mỉm cười rạng rỡ. Sau đó nữ hoàng nói, “Ôi trời.”
“Chờ một chút. Đến lúc ta phải uống thuốc rồi.”
Khi bà ta vẫy tay với hầu gái, hầu gái đưa một bình thuốc nhỏ cho bà ta.
Cả kiếp đầu tiên của tôi lẫn kiếp thứ hai, nữ hoàng lúc nào cũng khoẻ mạnh. Chỉ là bà ta gặp chút vấn đề về da.
Nhưng bà ta phải uống thuốc sao?
“Thưa nữ hoàng, người bị ốm sao? Thần không biết là người phải uống thuốc.”
Khi tôi cau mày đầy lo lắng và hỏi, nữ hoàng mỉm cười.
“Đừng lo. Đây là thuốc chống lão hoá. Tên thuốc nghe ngại nhỉ.”
Bà ta đang nói cái gì vậy?
Tôi chưa từng bán nhiều thuốc như vậy chỉ trong một lần mua.
“Thần biết loại thuốc này. Thần từng được một người ông đến mua nó nhắc về nó. Thần nghe bảo thuốc này được bán ở Đỉnh của Hy Vọng thì phải.”
Khi nghe tôi nói vậy, nữ hoàng lập tức cắn câu.
“Không phải Đỉnh của Hy Vọng. Đây là một loại thuốc mới được sáng chế bởi giáo hội.”
“Thần có thể xem nó được chứ?”
Nữ hoàng đưa tôi lọ thuốc.
Tôi ngửi mùi và nhìn màu sắc của thuốc.
‘Đây không phải thuốc được điều chế bởi giáo hội. Đây là thuốc của tôi.’
Nói cách khác, giáo hội có công thức làm thuốc của tôi.
Eng là thả rắm nhưng mà e thấy hơi thô nên dịch bủm cho nó tượng thanh =)))