Thiên thần nuôi dưỡng một ác quỷ

Truyện tương tự

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

(Đang ra)

Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Kurotome Hagane

Đây là bản ghi chép để đời về một chàng trai siêu khéo léo nhưng lại ngại giao tiếp, lui về ở ẩn tại Okutama. Về hành trình cậu trở thành thợ chế tác trượng phép, và từ một góc khuất hẻo lánh, dần làm

3 6

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

147 452

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

228 1944

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

(Đang ra)

Ta chỉ là con nuôi thôi, các chị đừng quấn lấy ta nữa mà!

Long quyển quyển

Một mình chị cả thôi ta đã không đối phó nổi, giờ cả năm cùng nhào đến thì… rốt cuộc các người muốn bức ta thành cái dạng gì đây?!

9 50

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

(Đang ra)

Chuyện tôi nuông chiều nàng gyaru đáng yêu nhất lớp bằng những món ăn của mình

Shirano Tomo

Và thế là, bữa tối chan chứa những hạnh phúc của 2 người lại bắt đầu thêm một ngày nữa…

5 9

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

67 664

Quyển 01 (Chương 1-99) - Chương 68

Tôi vừa ngâm nga vừa ra ngoài dinh thự.

“Tâm trạng của người tốt ha?”

Lea vừa mỉm cười vừa hỏi, tôi đáp lại.

“Em háo hức lắm!” và giơ hai tay cao lên.

Tôi lúc nào cũng phải đi cùng cha hoặc hai người anh, nhưng hôm nay tôi được ra ngoài một mình. Nói cách khác, tôi có thể đi bất cứ nơi nào mà tôi muốn.

‘Sau khi mình đến trung tâm mua sắm, mình sẽ dừng chân lại ở Đỉnh của Hy Vọng.’

Cuối cùng thì tôi cũng có thể tự đi bằng chính đôi chân của mình mà không cần phải dùng đến những cuộn giấy ma thuật đắt tiền nữa.

Tôi rất vui khi nghĩ rằng tôi không cần phải dùng cuộn giấy ma thuật lần nữa.

Tôi đi tới trung tâm mua sắm bằng xe ngựa.

Sau một hồi lâu thì chúng tôi cũng tới nơi. Trước khi đi xuống xe, tôi vỗ nhẹ vào chiếc túi nhỏ bên mình.

Đây là chiếc túi mà cha tôi đưa cho tôi. Ông ấy bảo tôi hãy mua bất cứ thứ gì mà tôi thích nên hôm nay tôi sẽ sắm sửa cho thoả thích.

Tôi dạo quanh khu phố với Lea và Laura.

Khi đang ngắm nhìn những chiếc trâm cài ở quầy hàng trước cửa tiệm tạp hóa, tôi chỉ vào một chiếc trâm hình hoa hồng, hình thanh kiếm, và hình con sư tử.

“Tôi muốn cái này.”

Rồi tôi lấy chút tiền từ trong túi và trả tiền.

Tôi lấy chiếc trâm hình con sư tử. Còn trâm hình hoa hồng và hình thanh kiếm được giao lần lượt cho Laura và Lea.

“Chúng tôi có thể nhận thứ quý giá như nào sao ạ?”

“Tiểu thư à…”

Nó chỉ là một chiếc trâm rẻ giá 10 franc thôi mà…

Tôi nghĩ mình nên tiêu xài xa hoa cho thỏa lòng, nhưng kiếp trước, tôi là một kẻ ăn mày, và việc tiêu tiền không dễ như tôi nghĩ.

‘Tiêu tiền đâu có dễ, trừ khi nó đem lại lợi ích cho bản thân.’

“Tiểu thư, gần đây có một phòng trà đó. Hình như đồ ăn ngon lắm. Nó cũng vô cùng nổi tiếng với các quý tộc và người trẻ.”

Tôi biết.

Công tước Vallua và Mina rất yêu thích phòng trà đó.

‘Đó cũng là nơi khá tiện lợi để tìm kiếm thông tin.’

Vì đó là nơi mà quý tộc hay lui tới, họ đã bí mật trao đổi một số thông tin.

‘Một ngày nào đó mình cũng sẽ mua bán thông tin, nên đi coi thử xem nào.’

Tôi cũng muốn thử món ăn ở đó nữa. Họ bán những loại trà và món ăn rất đặc biệt.

Trà xanh của họ nghe nói có vị ngọt, không đắng như trà của Đế quốc.

Ở đó có rất nhiều kiểu đồ ăn mới lạ. Ngoài ra còn có bánh gạo dẻo, bên trong là nhân mật ong và hạt mè.

Người ta bảo rằng họ còn ép cả đậu đỏ thành từng miếng vuông rồi thưởng thức. 

Tôi phân tâm và để bản thân vấp ngã.

‘Ặc!’

Tôi ngã xuống giữa trung tâm.

“Tiểu thư.”

“Ôi trời!”

Lea và Laura nhanh chóng chạy tới chỗ tôi.

‘Cái qué gì vậy!’

Tôi bất ngờ rồi đứng dậy.

“Tiểu thư, người có sao không ạ?”

“Người có bị đau không ạ?”

“Người bị dính đất lên móng tay rồi!”

“Người có sao không ạ?!”

“Người chảy máu rồi đúng không?”

“Người có vết xước trên đầu gối kìa!”

“Tay của người có làm sao không ạ?”

“Bác sĩ! Bác sĩ!”

“Đem tiểu thư đi mau!”

Vô số người từ khắp nơi nhìn tôi với gương mặt tái nhợt.

Trong chớp mắt, mọi người bị cuốn đi bởi làn sóng các hiệp sĩ, còn tôi thì cứng đờ người lại.

Tôi thậm chí không thể nhìn thấy mặt của Lea và Laura nữa.

‘Việc những người này có mặt ở đây…’

Nghĩa là có ít nhất 5,000 kị sĩ đang ở trung tâm mua sắm!

Tôi ngỡ ngàng, trong khi các hiệp sĩ xôn xao và đổ dồn ánh mắt về phía tôi.

“Đầu gối! Đầu gối!”

“Hai bàn tay!”

“Tiểu thư dính đất dưới móng tay phải không!”

Tôi nhớ lại lời của Javelin khi tôi quan sát họ rà soát người tôi như thể trời sắp sập.

“Ta vừa mới bước chân ra khỏi dinh thự mà ta đã không thể đếm nổi số lần ta cảm nhận được sự tồn tại của kỵ sĩ Dubbled. Ta còn tưởng đang có chiến tranh chứ.”

Tôi thầm nghiến răng, nhận ra rằng bất kể tôi đi đâu, 5,000 người đều theo dõi tôi.

‘Cha…hai anh…!’

***

Mọi người ở khu mua sắm ngạc nhiên quan sát các kỵ sĩ của Dubbled.

Tất cả những người kị sĩ đó đột nhiên xuất hiện từ hư không. Họ xếp hàng và nó dài tới nỗi như thể có thể bao trọn cả khu mua sắm.

“Nên là, chúng tôi đã âm thầm đi theo người từ ngày đầu tiên ạ.”

“Vâng…”

“Làm thế nào? Sao ta có thể không nhận ra có 5,000 người đang ở xung quanh chứ?”

Có người ăn mặc như nông dân, có người lại ăn mặc như thương nhân, chú hề, lính gác, vân vân.

Và tất cả bọn họ đều bao phủ toàn bộ khu mua sắm.

Leblaine, nhìn chàng trai lẩm bẩm đáp lại, nhắm chặt mắt của cô bé.

“Nhân tiện thì, tiểu thư, người có dính đất ở móng tay không ạ? Chúng tôi sẽ kiểm tra…”

“Tại sao anh lại cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này vậy?”

“Chủ nhân của chúng tôi sẽ giết chúng tôi mất!”

“......”

“Cứu tôi với, tiểu thư! Tôi chưa được thấy con trai của tôi vào học viện!”

Và những kỵ sĩ khác cũng thê lương hét lên, “Cứu tôi với!”

Leblaine nhìn họ rồi thở dài.

“Đi thôi.”

“Đi đâu ạ…?”

“Đi mắng cha và hai anh.”

“....!!”

Các kị sĩ lau nước mắt khi họ chứng kiến Leblaine anh dũng bước đi.

Nhìn cô ấy chẳng khác nào một nữ chiến binh sắp sửa đi tiêu diệt quỷ vương.

***

Tôi ngồi xuống, mắng cha và hai người anh, những người đang lảng tránh ánh mắt của tôi.

“Nếu tất cả các binh lính đều hộ tống con, vậy ai sẽ bảo vệ nơi này?”

“Nhóc, chúng ta đã đủ…”

“Ai! Là ai đã nói vậy?”

“......”

“Leblaine, bọn anh và cha chỉ lo cho em…”

“Vậy ai sẽ lo cho dinh thự này?”

Sau đó Javelin, người đang ngồi đọc sách, bắt chéo chân trên chiếc ghế sofa đối diện, cay đắng đáp lại.

“Chỉ có mỗi ta thôi.”

Henry cau mày với Javelin, nhưng khi tôi liếc mắt sang anh ấy, thì mọi thứ lại yên bình.

Tại sao họ lại phải làm điều này cơ chứ… ngay cả khi Giáo hoàng bị khùng, ông ta không khùng đến mức bắt cóc tôi khi có các kị sĩ xung quanh.

‘Không thể tiếp tục như thế này.’

Nếu cứ mãi như thế này thì tôi còn chẳng thể ra ngoài được, chứ đừng nói là tự do đi lại, vì nó còn bất tiện hơn cả trước kia.

Mình không thể cứ mãi như thế này được.

Tôi đang phân vân mức độ đe dọa mà tôi nên cho họ nhận.

Con đi ngủ trùm chăn lên đây.

Con tuyệt thực đây.

Con không thích.

–Vẫn đúng trình tự, nhưng họ có thể sẽ nghĩ là tôi ghét họ mất.

‘Tốt nhất là không đề cập đến phương án cuối cùng, bỏ nhà ra đi.’

‘Được rồi, cho tôi một giây.’

Tôi hít một hơi sâu rồi thở ra.

“Con sẽ không—”

“Anh sai rồi, nhóc!”

“Xin lỗi mà!”

“Ta sẽ dừng lại!”

Thậm chí trước cả khi tôi kịp đe doạ họ, những người hầu rất sốc khi thấy gia đình tôi hành xử như vậy.

“Làm ơn đừng mắng các kỵ sĩ nữa nhé.”

“.....”

“.....”

“.....”

“Con sẽ không—”

“Ta sẽ không mắng họ!”

“Không bao giờ!”

“Tất nhiên!”

Tốt.

Khi họ gật đầu, các kị sĩ đang run rẩy nhẹ nhõm rơi nước mắt.

Sau khi gia đình tôi ra ngoài, tôi ngồi trên ghế sô pha.

‘Hôm nay mình đã làm rất tốt, bản thân mình ơi.’

Khi tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng ai đó cười.

Đó là Javelin.

‘Dì ấy cười kìa!’

Tôi ôm hai bên má ngạc nhiên trước nụ cười của dì ấy, thứ mà trước đây tôi chưa từng được chứng kiến.

“Khi Risette còn sống, họ cũng như vậy. Ta đã có khoảng thời gian vui vẻ quan sát bọn mi.”

Rồi Javelin, đóng sách lại nói.

“Chút nữa mi sẽ lại đi cùng ta.”

“Vâng ạ!”

Rất nhiều lá thư từ Nữ hoàng nhiếp chính được gửi đến. Bà ta luôn cố gắng triệu tôi vào cung điện mỗi ngày.

Nữ hoàng đã hoàn toàn quay lưng với giáo hội, nhiều người từ giáo hội đã cầu xin bà ta cứu mạng của Adolf, nhưng nữ hoàng rất tức giận và ném bọn họ ra ngoài.

Cũng phải thôi. Rõ ràng là do thuốc Luminous, thứ mà họ cho bà ta uống đã khiến mọi chuyện đến kết quả này.

‘Và nếu cha xác nhận hành tung của Adolf ở đó, Giáo hội sẽ tạm thời không có động thái gì.’

Và cha sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội này.

Hiện tại Nữ hoàng đã quay lưng với giáo hội. Tôi đã bước một bước gần hơn để giúp cho Dubbled trở thành một gia tộc độc lập.

Sau khi đạt được một mục tiêu, tôi mỉm cười trong lòng.

“Thôi được rồi.”

“Nhóc con.”

“Dạ?”

“Cho ta xem chân của mi được không?”

Đúng rồi, Lea đã từng nói trên chân của tôi có gì đó giống với của Risette.

Tôi gật đầu và cởi tất của mình ra.

Mặt của Javelin rất nghiêm túc khi dì ấy cẩn thận kiểm tra chân của tôi.

“Nếu bé gái ấy được sinh ra an toàn, liệu đứa bé ấy sẽ giống mi chứ?”

Dì cất lời bằng giọng đều đều, vô cảm.

‘Mình ước rằng bản thân là bé gái đó.’