Cô bé ấy nói với thư kí đang đứng cạnh tôi.
“Ta đặt chiếc váy màu đỏ đó.”
“Tớ thấy nó trước mà…”.
Tất cả những chiếc váy ở cửa hàng này được làm ra với số lượng rất nhỏ.
Khách hàng không thể mua nó luôn bởi vì họ cần phải cân nhắc thiết kế, màu sắc, nguyên liệu làm vải và phụ kiện xung quanh.
Tuy nhiên, đó là phép tắc lịch sự thông thường khi chọn món đồ khác khi đã có người cầm món đồ đó trước.
Cô bé khó chịu nói.
“Ta đã nói với mi là ta đặt nó trước rồi. Nên mi đi lấy cái khác đi.”
Rồi một người phụ nữ trung niên bước tới.
“Eugene?”
“Mẹ!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Con đặt chiếc váy này trước, nhưng nó cứ phàn nàn là nó thấy chiếc váy này trước.”
Người phụ nữ đó soi mói gương mặt và chiếc váy của tôi.
“Từ bỏ đi, Eugene và ta đã được mời đến lễ hội hoa năm nay. Không phải sẽ tốt hơn cho chiếc váy này khi được thể hiện ở một nơi sang trọng hơn à?”
Họ thấy tôi mặc chiếc váy giản dị nên nghĩ rằng tôi là người không thể tham dự lễ hội hoa.
“Cháu cũng tham dự lễ hội hoa mà ạ.”
“Được rồi, ta hiểu tham vọng của ngươi khi nói vậy. Nhưng ngươi không nên nói dối vậy chứ.”
“Không, cháu thật sự—”
“Này, sao ngươi có thể ngắt lời khi người lớn đang nói nhỉ? Đúng là thứ vô học. Ba mẹ ngươi dạy ngươi kiểu gì thế hả?”
Trong khi mẹ Eugene lạnh lùng nói, Eugene cười khúc khích.
“Leblaine.”
“Nhóc.”
Đúng lúc đấy, Henry và Isaac bước đến. Melvin đi đằng sau họ.
Melvin nhìn hai mẹ con.
“Phu Nhân Lyon, phu nhân đến đây để mua váy ạ?”
“Đúng, bởi vì Eugene nhà tôi sẽ chơi đàn ống ở lễ hội năm nay đó.”
Gương mặt bà ta đầy tự hào. Bà ta vừa nắm vai của con gái bả, vừa mỉm cười nói với Melvin.
“Lần này lại để ý giúp tôi nữa nhé. Tôi sẽ trả công vào mùa hè—”
“Sao đấy, mặt này là như thế nào đây?”
Isaac, ngắt lời bà ta, nhìn mặt tôi.
Gương mặt tôi đầy vẻ lạnh lùng bởi vì người phụ nữ kia dám nói linh tinh về học vấn và cha mẹ của tôi.
Henry quan sát biểu cảm của tôi.
“Em trông không vui lắm nhỉ. Có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Cả hai cau mày và nhìn về phía Phu Nhân Lyon và Eugene.
Melvin hỏi thư kí người đã ở cùng tôi từ đầu đến giờ.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chà, cái đó…họ chọn chung một chiếc váy ạ.”
Thư kí chỉ vào Eugene và tôi, tiếp tục nói.
“Tiểu thư mặc chiếc váy vàng kia là người đầu tiên cầm chiếc váy, còn tiểu thư Lyon đặt chiếc váy trước. Phu Nhân Lyon bảo tiểu thư mặc chiếc váy vàng từ bỏ chiếc váy này để cho tiểu thư nhà phu nhân…”
Melvin giật mình và nhào tới chỗ hai người anh. Rồi anh ta ấn mạnh cô thư kí xuống.
“Cô phải kiểm soát tình hình trước đã chứ!”
“Không phải, tôi không kịp nghĩ gì vì tôi bị bất ngờ bởi Phu Nhân Lyon, phu nhân đột nhiên mắng mỏ tiểu thư kia về học vấn và gia đình của tiểu thư…”
Ngay khi anh ấy nghe được câu chuyện, gương mặt của Isaac trở nên đáng sợ. Tôi kịp ôm eo của anh ấy trước khi anh ấy nổi khùng lên.
“Không, không, không được! Đó là một phu nhân đấy!”
Đúng là tôi thấy khó chịu vì chuyện vừa xảy ra thật, nhưng tôi không thể để danh tiếng của Isaac bị phá huỷ vì đã ra tay với phụ nữ.
Tôi cuống cuồng giữ anh ấy còn Henry thì nói.
“Isaac.”
Isaac nghe thấy giọng nói trầm thấp của Henry và thấy tôi giữ chặt anh ấy thì nghiến răng và bình tĩnh lại.
“Isaac? Ta từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó…Trời ơi!”
Phu nhân đứng đó lẩm bẩm rồi hoảng hốt, bịt miệng mình lại.
“Gia tộc Dubbled! Và con bé đó là…a, tiểu thư đó là…”
Phản ứng của họ giống hệt Melvin.
Dù tôi có hồi quy bao lần, mỗi khi tôi giới thiệu bản thân, phản ứng của tất cả đều như một.
‘Thứ giả mạo.’
Dù thần lực của tôi đã tăng, thành kiến rằng tôi là thứ giả mạo đã hằn sâu trong tâm trí của họ.
Phu nhân gượng gạo mỉm cười và nói.
“Tôi đã hành xử thô lỗ rồi. Tôi đã không hề hay biết mình đã phạm phải sai lầm, nên làm ơn các ngài hãy hào phóng thứ tha cho tôi. Con tôi sẽ chọn chiếc váy khác ạ.”
“Mẹ!”
Eugene hét lên, nhưng Phu Nhân Lyon mắng lại, “Câm miệng!”, vừa kéo tay cô ta.
“Tất nhiên.”
Henry dịu dàng gật đầu.
‘May mắn thay Henry là người có chừng mực.’
Thật sự thì, tôi hơi lo vì tưởng anh ấy sẽ nổi khùng lên giống Isaac chứ.
Nhưng anh ấy chỉ khoanh tay đứng yên đó và nhìn hai mẹ con họ chọn chiếc váy khác.
“Cái này ổn mà, đúng không? Da con rất trắng, nên con mà mặc chiếc váy đen nâu này sẽ rất hợp.”
“.....Vâng.”
Ngay khi hai mẹ con định chọn chiếc váy ấy và gọi nhân viên bán hàng tới.
“Chúng tôi sẽ mua chúng.”
Henry nói.
Phu nhân lại nhìn Henry và kéo tay con gái bà ta sang chỗ khác.
“Vậy chúng tôi sẽ chọn cái khác vậy…Ồ, chiếc váy với chiếc ruy băng này ở cả hai bên váy trông cũng đáng yêu quá.”
“Chúng tôi sẽ mua nó nốt.”
“.....!”
Tôi bối rối nhìn anh ấy, nhưng Henry chỉ mỉm cười.
“Vậy chúng ta lấy chiếc váy bên cạnh thôi.”
“Ta sẽ mua nó nốt.”
“Vậy, chiếc váy đằng sau con…”
“Cái đó nữa.”
Phu nhân quay lại nhìn Henry.
“Dạ, thưa thiếu gia…”
“Chọn đi, dù chắc bà chẳng thể mua bất cứ thứ gì nữa đâu.”
“Cái–, ý thiếu gia là gì vậy ạ?”
“Tất nhiên, không chỉ đống váy đó đâu. Từ nhà ở đến đồ ăn, đến cả quần áo, thuốc men, vật dụng hằng ngày.”
Trong khi phu nhân đang cứng đờ người, Henry chỉ nhắm mắt và nói.
“Con người nhịn đói bao lâu thì sẽ chết nhỉ?”
‘Ừ ha. Henry đáng sợ hơn nhiều so với Isaac khi anh ấy tức giận.’
Sau đó Phu Nhân Lyon quỳ gối trước Henry.
“T-, Tôi xin lỗi. Chúng tôi thật sự không biết tiểu thư đây là tiểu thư Dubbled…!”
Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ không có người giám hộ, nên tôi đang cố cho qua chuyện này với lời xin lỗi, nhưng tôi quá sợ hãi khi Henry trở nên như này.
Bàn tay của tôi run rẩy.
Henry nhàm chán nhìn Phu Nhân Lyon.
“Ngươi không có tư cách xin lỗi.”
Tất cả đều vô nghĩa, dù họ đã thành thật xin lỗi tôi.
Chúng tôi ngồi trên sô pha trong cửa hàng của Melvin trong khi nhận lời xin lỗi từ hàng trăm người trong gia tộc Lyon, từ hai mẹ con Lyon, đến ông bà nội của Eugene, ông bà ngoại của Eugene, chú, dì, và nhiều hơn thế nữa…
Melvin và các nhân viên bán hàng chứng kiến chuyện đó run rẩy.
***
Sau vài ngày thì chiếc váy của Melvin được giao đến.
Rực rỡ hơn cái tôi chọn rất nhiều, từng lớp áo đều toát lên vẻ xa xỉ.
Chắc hẳn là do lần trước Melvin bị doạ sợ nên anh ta đã hết mình làm việc.
Chiếc váy mà Melvin làm bằng cả tính mạng rất đẹp.
Hai người anh mỉm cười nhìn tôi đi loanh quanh với chiếc váy.
“Một lần nữa thôi, Leblaine.”
Henry âu yếm nói khi tôi quay người sang trái và đi vòng quanh anh ấy. Những người hầu quay video cảnh tượng ấy.
“Đừng để mất bất cứ khoảnh khắc nào đấy.”
Khi Isaac cảnh cáo những người hầu như vậy, tất cả đều nuốt nước miếng, không dám di chuyển dù chỉ một chút để quay video.
‘Trời moé…’
Tôi bắt đầu lo lắng về bữa tiệc.
Tôi lo do sợ mình sẽ phạm lỗi trong bữa tiệc. Không, tôi lo do sợ ai đó sẽ phải chết trong bữa tiệc mất.
Tôi tự nhủ, cầm tay áo của hai anh trai.
Và nhìn họ với biểu cảm nghiêm trọng.
“Sao thế?”
Henry và Isaac dừng lại trước tôi, và tôi nghiêm túc nói.
“Hai anh không được đánh người ở bữa tiệc.”
“......”
“......”
Hai người anh im lặng không nói.
Tôi một mực lặp lại, “Không được.”
“Nhưng trong trường hợp khẩn cấp…”
“Không thể dự đoán được trước điều gì sẽ xảy ra ở nơi nhiều quý tộc tập trung như vậy, nên tụi anh không thể cho em câu trả lời rõ ràng được.”
Lại nữa, lời tôi nói chả vào tai. Tuy nhiên, tôi biết mình nên nói gì trong hoàn cảnh này.
“Em chùm chăn đi ngủ đây.”
“Cái…”
“Nhóc này!”
Isaac và Henry đồng loạt đứng thẳng người và mắng.
Vài năm trước, tôi bị cảm do chùm chăn đi ngủ. Tôi vẫn còn nhỏ nên cơn cảm cúm đó đã khiến tôi phải lăn lộn giữa làn ranh của sự sống và cái chết. Khi gia đình tôi trở về, tôi gần như đã gần đất xa trời.
Tôi đã phải vứt hết liêm sỉ để cứu các bác sĩ vì điều này, “Anh hai, em yêu anh!”
Khi tôi nhớ lại những gì tôi đã từng phải trải qua, không ngăn nổi nước mắt lưng tròng.
Dù sao thì, sau vụ đó, nó đã trở thành một lời đe doạ khá hiệu quả.
“Được rồi! Tụi anh sẽ không đánh ai cả.”
“......Vâng ạ.”
Cuối cùng, hai anh cũng chịu trả lời và tôi thoả mãn gật đầu.
***
Leblaine liên tục nhấn mạnh với Henry và Isaac rằng họ không được đánh đập ai.
Mãi sau cô bé mới về phòng của mình để chuẩn bị cho buổi tiệc.
Isaac ủ rũ nói.
“Làm sao em có thể bảo vệ nhóc đây nếu có ai đó đánh nhóc?”
Dù có thể họ đã chịu thua trước lời đe doạ của Leblaine, Isaac và Henry là những người anh tốt luôn giữ lời hứa với em gái của mình.
Henry trầm mặc nói.
“Em ấy bảo chúng ta không được đánh chúng, nghĩa là chúng ta có thể giết chúng.”
“Ờ ha!”
Chỉ khi đó mặt mũi của Isaac mới sáng sủa hơn chút.
“Nếu chúng ta có thể giết chúng chỉ trong một lần, chúng ta sẽ không cần phải đánh chúng.”
“Đúng vậy.” Henry mỉm cười đầy quỷ quyệt nhìn Isaac.
Những người hầu nghe hai thiếu gia nói vậy chỉ biết nuốt nước miếng trong sợ hãi.