[Tiêu đề gốc là: Sau khi ăn xong bữa sáng của ngày hôm sau của lần ngủ qua đêm]
Họ đã dành cả đêm ở cùng nhau, nhưng sau khi thức dậy thì họ lại dành thời gian không khác gì so với những ngày cuối tuần bình thường.
Như thường lệ, Amane ăn bữa sáng do Mahiru làm, giặt quần áo, dọn dẹp, quét dọn nhà cửa, và thư giãn.
Lau dọn nhà cửa đã trở thành thói quen của cậu nhờ vào Mahiru, cho nên phòng của cậu thường rất sạch sẽ, và cậu không cần phải tốn quá nhiều thời gian để dọn dẹp, điều mà cậu thấy rất biết ơn.
“Bữa trưa có gì vậy?”
“Hmm, chúng ta có nước sốt thịt còn thừa từ món pasta, và mình định dùng một chiếc hộp nhỏ để làm món lasagna.”
“Lại một món kỳ công khác à?”
“Mình sẽ làm thêm ít sốt trắng thôi. Có món nào khác mà cậu muốn à?”
“Cứ làm những gì cậu muốn đi. Mọi món cậu nấu đều ngon cả. Mong chờ quá đi.”
“Cậu ăn nói hoa mỹ quá nhỉ.”
Mahiru cười khúc khích, nhưng thật sự mà nói, đồ ăn cô nấu thật sự rất ngon. Amane cho rằng một cô gái cao trung bình thường sẽ không thể nào làm được cỡ đó, và những món của cô ngon hơn so với bất kì nhà hàng bình dân nào ngoài kia.
Tất nhiên, đây cũng có phần thiên vị khi cậu là bạn trai của cô nàng, nhưng món cô nấu thật sự rất ngon, đến nỗi mà Amane không còn muốn ra ngoài ăn nữa, và chỉ muốn ăn của cô thôi.
Khi cậu nói, Mong chờ quá đi, Mahiru nở một nụ cười lo lắng.
“…Cậu đã nói vậy thì chắc là mình phải phô diễn kĩ năng của mình rồi.”
“Cứ như bình thường là được rồi.”
“Mình sẽ cố gắng hết sức vì cậu đang mong chờ nó, Amane. Nên là hãy cứ mong chờ đi.”
Cậu thấy rất vui khi nghe cô nói như vậy, nhưng Amane cũng thấy hơi có lỗi khi phải khiến cô vất vả hơn, cho nên cậu xoa đầu cô khi cô ngồi xuống cạnh cậu, giúp cô cảm thấy thư giãn.
Mahiru, người đột ngột được xoa đầu, bắt đầu thì thầm, cậu đã hình thành thói quen xoa đầu mà không có mục đích hay lý do gì rồi kìa, nhưng cô nàng không hề có vẻ không hài lòng, và để cậu muốn làm gì thì làm.
Sau khi xoa được một lúc, Mahiru nghiêng người qua, và cậu cũng ôm cô nàng vào lòng một cách tự nhiên, và cô nhìn lại cậu với ánh mắt có phần trách móc.
“…Sao cậu lại chiều chuộng mình nữa rồi?”
“Bởi vì mình muốn…mình muốn ôm thứ gì đó như thế này.”
“Mình sẽ cho cậu mượn Kuma-san.”
“Mình thích Mahiru hơn.”
“Trời ạ.”
Cảm giác thật đặc biệt, cô nói như thế, và thoải mái tựa người vào Amane, người cười khúc khích khi kéo cô vào lòng, bắt đầu xoa đầu cô một lần nữa.
“…Đừng để lộ mặt này của cậu cho mấy đứa con trai ở trường nha.”
“Mình không muốn họ thấy đâu. Nó chỉ dành cho cậu thôi, Amane.”
“Cảm ơn.”
Mọi thứ sẽ trở nên ồn ào nếu như mấy đứa con trai thấy cảnh Mahiru hoàn toàn tan chảy và đang làm nũng như thế này. Amane là người duy nhất được phép thấy điều này.
Mahiru sẽ không bao giờ để tâm đến bọn họ ngay cả khi họ có thấy nó, nhưng cậu vẫn sẽ rất khó chịu khi họ tưởng tượng việc cô nàng hành động như thế, cho nên cậu không hề có ý định để cho người khác biết.
“…Nhân tiện mà nói, tất cả mọi người đều biết mình là bạn trai của cậu, nhưng vẫn còn vài tên đang cố gắng tán tỉnh cậu.”
“Bọn họ hỏi rằng mình có bị đe dọa hay không, hoặc muốn hỏi cậu là loại người như thế nào.”
“Những người không hiểu về mình sẽ nghĩ rằng mình chẳng ấn tượng gì.”
“…Mình sẽ giận nếu cậu lại nói như vậy đó.”
“Đó là những gì họ nói. Mình đang cố gắng hết sức để có thể ở bên cạnh cậu, rồi bọn họ sẽ không thể nói thêm gì cả. Mình rất tự tin về việc đó.”
“Vậy thì tốt.”
Nãy giờ chỉ có Amane xoa đầu Mahiru, nên Mahiru cũng muốn đáp lại cậu.
Mình cũng muốn được chiều hư cậu, khuôn mặt cô như đang ám chỉ như vậy, và Amane nở một nụ cười gượng gạo khi để Mahiru ngồi lên đùi và xoa đầu mình.