“…Ông trông không được vui lắm, Fujimiya.”
Kadowaki tình cờ gặp Amane sau giờ học khi hôm nay là một ngày nghỉ của câu lạc bộ. Và rồi Amane nhận ra rằng cảm xúc của mình đã hiện rõ lên trên khuôn mặt.
“…Gương mặt tôi hiện rõ thế à?”
“Không, vẫn giống như bình thường. Chỉ là có cảm giác như thái độ của ông có hơi khác so với thường ngày.”
Họ đang ở tại một tiệm sách ở nhà ga, đang chuẩn bị ra về sau khi mua xong sách thì thình lình Kadowaki nói thế. Amane theo bản năng sờ lên má, và thấy gương mặt mình dường như cứng hơn bình thường, lông mày cậu cũng hơi nhướng lên một chút.
Cậu không hề muốn thể hiện biểu cảm quá mức như vậy, nhưng dường như cậu không thể kiểm soát nó một cách hoàn toàn. Cảm thấy hơi xấu hổ và có phần vô dụng, cậu thở dài.
“Đại loại vậy. Tôi thấy không ổn cho lắm. Tôi không muốn cô ấy trở thành một vật trưng bày, chỉ muốn giữ cô ấy cho riêng bản thân thôi.”
Tất nhiên, chẳng có lý do gì mà cậu lại thấy vui khi để người bạn gái yêu quý của mình trở thành tâm điểm của sự chú ý được. Sẽ xuất hiện những cái nhìn tò mò, cùng với đó là sự thèm thuồng nữa.
“Mahiru trông không có vẻ gì là ghét nó, và tôi không thể nào cứ đi ngược với cả lớp bằng việc yêu cầu đối xử ưu tiên với cô ấy được. Điều đó chỉ cho thấy sự non nớt của tôi, và nó cũng không công bằng nữa, cho nên tôi chỉ có thể im lặng. Sau cùng thì có một thứ được gọi là áp lực đồng trang lứa mà. Với cả tôi cũng biết được Mahiru sẽ đóng góp vào việc bán hàng của chúng ta nhiều như thế nào. Tôi chỉ không thấy vui ở chỗ rủi ro có lẽ sẽ lớn hơn nhiều so với những gì được bỏ ra.”
“Xin lỗi về điều đó.”
“Không phải là đang nói ông. Đây là lỗi của tôi khi không thể giải thích được kế hoạch của mình tốt ra sao.”
Sau cùng thì Kadowaki không cần phải xin lỗi. Tuy nhiên Amane cũng không thể nào đem bản thân đi đổ lỗi cho bọn con trai đề ra chuyện này được. Đây là nỗi lo dài dẳng, bồn chồn của riêng cậu.
Chúng ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác khi mà nó đã được quyết định rồi, Amane thở một hơi thật dài, và Kadowaki nở một nụ cười mâu thuẫn.
“Tôi đã bình chọn tổ chức triển lãm. Nó không hề có rủi ro nếu ta nhìn nhận nó một cách thực tế, và còn có lợi ích cao nữa. Bây giờ thì chắc tôi có lẽ sẽ bị phân công đi tiếp khách rồi…”
“Ah.”
Cô gái xinh đẹp nhất trường đã được yêu cầu phải làm phục vụ, và tương tự đối với Kadowaki, người rất nổi tiếng với đám con gái.
Kadowaki chỉ muốn được làm việc ở phía sau, nhưng dường như điều đó khó mà xảy ra được. Khuôn mặt điển trai hiếm có đó lần này lại gây bất lợi cho cậu ta.
“…Bọn con trai chúng ta cũng phải mặc đồ hầu gái à?”
“Tôi không nghĩ chúng ta sẽ bị ép phải làm cỡ đó đâu…nhưng vì con gái thì có trang phục hầu gái, con trai cũng sẽ ăn mặc như quản gia, đúng không? Giá mà chúng ta có thể giải quyết vấn đề trang phục.”
“Ah, chà…tôi nghe có ai đó trong lớp quen một người đang quản lý một quán cà phê…có lẽ họ cũng có thể chuẩn bị cả phần trang phục cho con trai.”
“Ôi trời.”
Đây chính là thông tin tồi tệ nhất đối với Amane, người muốn tránh phải mặc trang phục kiểu này.
Nếu không có vấn đề gì thì chắc chắn Mahiru sẽ phục vụ đồ ăn trong trang phục hầu gái.
Không may cho họ, dường như trang phục cũng được chuẩn bị cho đám con trai, và sẽ không còn gì có thể tạo nên tranh cãi về thiên vị giới tính nữa.
“Sao mà cái lớp này lại cực kỳ đoàn kết vào những thời điểm như này thế…nhưng thôi, nếu con trai cũng phải ăn diện và phục vụ, ông sẽ không thoát được đâu, Kadowaki.”
Kadowaki chắc chắn sẽ bị bắt phải phục vụ dựa trên việc cậu, một người nổi tiếng, có quá nhiều cô gái theo đuổi.
“Đừng nói như thể nó không liên quan gì đến ông vậy. Có lẽ ông cũng sẽ phải mặc đấy.”
“Ể?”
“Ông biết nấu ăn không?”
“…Không.”
Amane không nói nên lời.
“Và bên cạnh đó, ông chắc chắn sẽ không thể nào thư giãn nổi nếu không để mắt đến Shiina-san. Sẽ rất tệ nếu có ai đó đáng nghi để mắt đến cô ấy.”
“Ông nói đúng…nhưng tôi mặc nó để làm gì cơ chứ?”
Sẽ khá tiện cho cậu khi vừa phục vụ, vừa để mắt đến bất kỳ ai đáng nghi ở gần Mahiru.
Cậu không để tâm đến việc xấu hổ khi mà Mahiru cũng sẽ mặc, nhưng cậu thấy nó thật vô nghĩa khi mặc trang phục quản gia vào.
“Điều đó sẽ rất ý nghĩa với Shiina-san đấy. Cô ấy sẽ rất vui.”
“À.”
“Và đồng thời, có nhiều người cũng đang để mắt đến ông sau khi ông thay đổi ngoại hình đó.”
“Đợi đã, tôi chưa từng nghe thấy điều đó.”
“Chà, sau cùng thì ông chỉ quan tâm đến Shiina-san mà thôi.”
Amane cảm thấy hơi khó xử khi được chỉ ra điều này.
Đúng là cậu chỉ tập trung sự chú ý của mình vào Mahiru, và chưa từng để ý ánh nhìn của những người con gái khác. Sau cùng, cậu chưa từng nghĩ rằng những ánh mắt đó là hướng đến mình, cho nên cậu chưa bao giờ nhận ra điều đó.
Amane ném cho Kadowaki một cái nhìn bán tín bán nghi, ông chưa từng để ý đó thôi, và cậu ta nhún vai đáp lại, thể hiện rằng bản thân không hề nói dối.
“Thỉnh thoảng ông nên chú ý đến những cái nhìn xung quanh đấy, Amane. Chà, nó giống như họ đang nhìn ông như nhìn một thứ ấm áp nào đó, cho nên có lẽ sẽ không nguy hiểm đâu, chắc vậy.”
“Nếu thế thì cũng thật khó chịu.”
“Hãy từ bỏ đi. Đó là lỗi của ông vì đã tán tỉnh nhau như thế.”
“…Bọn tôi không có lộ liễu cỡ đó.”
“Ahaha.”
Kadowaki cười khúc khích, rõ ràng không tin lời Amane chút nào, và mặt Amane nhăn lại.
“Dù vậy thì nó vẫn là điều tốt mà, còn hơn là gặp phải rắc rối, phải không? Tôi không muốn phải thấy nó giống như những gì đã xảy ra với Shirakawa-san.”
“…Cái vụ tình địch đó à?”
Giọng của Kadowaki dần nặng hơn, và Amane cũng hơi cau mày lại.
Cậu chưa từng đề cập chuyện đó trước mặt Itsuki, nhưng Amane vẫn quan tâm đến cậu ta với tư cách là một người bạn thân. Đã từng có rất nhiều khó khăn và thăng trầm trước khi Itsuki hẹn hò với Chitose, từ đó mới có được mối quan hệ như hiện giờ.
Thật khó để có thể tưởng tượng ra rằng khi lần đầu gặp Itsuki, Chitose lại là một người xa cách, cộc cằn và vô tâm như thế.
Cô nàng từng là một thành viên nổi bật của câu lạc bộ điền kinh, nhưng cô đã xảy ra tranh cãi với một tiền bối vì Itsuki, và đã bị ép phải rời đi.
Ai cũng có thể hiểu được rằng, dù không muốn, nhưng việc người tiền bối ghen ghét cô đã khiến cho cô gặp rất nhiều rắc rối. Người tiền bối thấy ghen tị khi người con trai đó đang tán tỉnh một cô gái, và cô gái thì lại đối xử với chàng trai một cách lạnh lùng. Người tiền bối đó có lẽ đã khiến vấn đề leo thang hơn nữa, và có thể hiểu được hành động của cô ấy, mặc dù chúng không thỏa đáng.
“Yeah. Đã có mâu thuẫn, và cô ấy phải từ bỏ môn điền kinh. Tôi cực kỳ ghét những ai hay quấy rối kiểu đó...thật nhẹ nhõm khi thấy hai cậu đã được thừa nhận là một cặp.”
Kadowaki có lẽ thấy lo cho mối quan hệ của Amane và Mahiru khi mà cậu đã chứng kiến một tình huống khó chịu như thế.
“…Oh.”
“Hai cậu tốt nhất nên quấn quýt lấy nhau trong suốt lễ hội văn hóa đi. Đừng để cô ấy bị lấy đi mất.”
“Tôi không định làm vậy đâu.”
“Hahaha, ông đang đùa tôi đấy à?”
“Ai đùa cơ?”
Amane cau mày nhìn Kadowaki, người trông khá nhẹ nhõm khi bật cười với vẻ thích thú. Amane khịt mũi, và để mọi chuyện dừng lại ở đây.