“Amane~, qua đây~ chơi~ đi~”
“Tới giờ ngủ rồi mà cậu còn làm gì thế hả?”
Chitose đang qua đêm tại nhà Mahiru, cho nên Amane dành thời gian ở một mình sau khi lễ hội kết thúc. Cô nàng gọi video cho cậu trước khi đi ngủ, và Amane chau mày.
Cậu không ghét việc cô nàng gọi cho cậu, nhưng cậu thấy thật rắc rối khi phải thức dậy sau khi đã nằm lên giường, và thấy hơi mệt mỏi.
Hiện lên trên màn hình chính là khuôn mặt rạng rỡ của Chitose. Thấy mặt cậu ấy cũng đã đủ mệt mỏi rồi, cậu nghĩ về cô ấy một cách thô lỗ như thế, và đặt điện thoại xuống cạnh chiếc gối của cậu.
“Nói gì thì nói đi, tôi còn đi ngủ nữa.”
“Yeah, tôi biết mà. Giờ cậu trông y hệt với lúc cậu đi học vậy.”
“Cậu đã biết thế rồi thì tôi cúp máy được chưa?”
“Đừng mà~ đợi Mahirun quay lại rồi cúp máy cũng không muộn~”
“Mà Mahiru đâu rồi?”
“Đang tắm~ hôm nay cậu ấy không tắm chung với tôi.”
Chitose nói với giọng điệu tiếc nuối, nhưng lựa chọn tắm một mình của Mahiru là chính xác. Nếu không thư giãn bây giờ thì có lẽ cô ấy sẽ không chịu nổi khoảng thời gian cùng với Chitose mất.
“Mahirun thất vọng vì cô ấy không thể nói lời chúc ngủ ngon với cậu, cho nên tôi mới gọi cậu nè~ đừng có cúp máy đó.”
“…Cậu mong tôi cúp máy bây giờ à?”
“Cậu sẽ cúp máy nếu mà tôi không nói thế, phải không?”
“Quá đáng~” cô nàng cười khúc khích, và đột ngột giấu đi vẻ mặt vui vẻ nãy giờ khi cô nhìn cậu qua màn hình điện thoại.
Cô không còn vẻ đùa cợt như nãy giờ nữa, và trông nghiêm túc như thể vừa nhớ lại thứ gì đó. Sự thay đổi đột ngột này khiến Amane cũng phải bối rối.
“Nói này Amane, tôi hỏi cậu vài thứ được không?”
“Hỏi gì cơ?”
Amane biết rằng Chitose sẽ hỏi gì đó rất nghiêm túc mỗi khi làm một khuôn mặt như vậy, nên là cậu không phớt lờ cô ấy. Sau khi cậu hỏi lại, Chitose chăm chú nhìn cậu.
“Cậu thích Mahirun nhiều như thế nào?”
“Thích…? Là sao…?”
“Vì cậu rất trân trọng cậu ấy, tôi muốn hỏi thử cậu thích cậu ấy nhiều như thế nào.”
Đây không phải là câu hỏi dễ trả lời. Amane nhíu mày, và vẻ mặt của Chitose vẫn không thay đổi.
“…Tôi nghĩ chắc chỉ là do tôi có thành kiến thôi, nhưng mà, chà, học sinh cao trung yêu đương thường là do những giây phút bốc đồng mà ra thôi đúng không? Họ dường như không hề nghiêm túc, chỉ cợt cợt nhả nhả thôi.”
“Daiki-san nói với cậu như thế đúng không?”
“Ôi chà~ cậu thông minh đấy.”
Chitose mỉm cười. Cô nàng không còn bất kì vẻ sắc sảo thường ngày nào nữa, và trông thật mệt mỏi.
Cô cầm lấy điện thoại, nằm xuống giường, và nhẹ thở dài.
“…Tôi không hề có ý định cợt nhả, nhưng cũng chưa bao giờ xem xét mọi thứ một cách nghiêm túc, và ông ấy cũng nghĩ rằng tôi là một người như thế. Tôi đoán đó là lý do tại sao…Tôi không biết có được bao nhiêu cặp đôi thật sự nghĩ về chuyện tương lai của họ.”
Cô nàng vốn đã có những biểu hiện lo lắng như này trong suốt lễ hội, và có lẽ đang tự hỏi không biết mình có thể hòa hợp với bố của Itsuki theo cách của ông ấy hay không. Mẹ của Itsuki thì không quan tâm chuyện này cho lắm, cho nên có vẻ đây chính là rào cản lớn nhất mà cô phải vượt qua.
Amane chậm rãi đáp lại câu hỏi của cô.
Cậu đã biết câu trả lời ngay cả khi không cần phải suy nghĩ.
“…Hm, tôi cũng không biết phải nói sao…nhưng tôi muốn cô ấy mãi mãi ở bên cạnh tôi với nụ cười trên môi.”
Cậu không thể diễn tả được mình thích Mahiru nhiều như thế nào, và cũng không biết phải miêu tả nó ra sao.
Nhưng có một điều chắc chắn là cậu muốn Mahiru được hạnh phúc, muốn trân trọng cô ấy, muốn cô sẽ tiếp tục đồng hành cùng cậu từ bây giờ cho đến mãi về sau với một nụ cười trên môi. Đó thực sự là những gì cậu nghĩ.
“Tôi hiểu rồi.”
“Cậu không nghĩ vậy ư, Chitose?”
“Đương nhiên là có rồi. Tôi muốn Ikkun có thể mỉm cười mãi mãi.”
“Hm, nhiêu đó là đủ rồi. Nếu cậu đã nói thế thì tôi nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mọi thứ sẽ không thay đổi dù cho người khác có nói gì đi chăng nữa.”
Amane đáp lại với một nụ cười khi cậu nghe thấy câu trả lời không mấy vui vẻ của cô. Ở đầu máy bên kia, Chitose trông có vẻ hơi rụt rè.
“…Thật khó chịu khi cậu lại tốt như này đấy.”
“Tôi phải vậy thôi khi mà tôi có một người bạn gái tuyệt như thế này cơ mà.”
“Woah câu đó được nha…cậu làm tôi khó chịu đó~”
Chitose có lẽ đã đánh vào lưng Amane nếu mà cô ấy ở đây. Cô càu nhàu với giọng điệu không được vui cho lắm…nhưng vẫn mang vẻ vui mừng, Mahirun rất được yêu thương nhỉ, cô nói thêm, và bật cười.
Rồi cô quay đầu ra đằng sau.
“Cậu đang nói gì thế?” một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau, dường như Mahiru đã tắm xong. Cô nàng đứng sau lưng Chitose, mặc một chiếc váy ngủ với mức độ hở hang tương đối ít.
Một vệt màu lanh lướt qua, có lẽ là vì Mahiru đã đi lại cạnh Chitose.
“Hm~? Tớ chỉ đang nói là bạn trai cậu là một người đàn ông tốt thôi, Mahirun.”
“Amane thì sao?”
“Ah, chỉ đang hỏi xin lời khuyên cuộc sống từ cậu ta mà thôi.”
“Cuộc sống…?”
“Ừm ừm.”
Chitose chỉ trả lời một cách mơ hồ, và phía sau màn hình, Mahiru thở dài.
Chitose thấy hơi bối rối trước bầu không khí dần trở nên phức tạp, và rồi, Mahiru ngồi xuống cạnh Chitose.
“…Cậu ấy không định nói chuyện với tớ à?”
Chitose đứng hình trước những lời hơi hờn dỗi của cô nàng, và ngay sau đó, xoay điện thoại sang một bên.
Màn hình điện thoại mờ đi vì bị chuyển động mạnh, nhưng có thể nghe thấy một tiếng ‘kya’ dễ thương từ Mahiru. Dường như Chitose đang ‘sờ mó’ cô ấy.
“…Cậu đáng yêu quá đi, Mahirun! Tớ sẽ tiếp tục nói chuyện với cậu cho đến khi cậu hết chịu nổi thì thôi!”
“Chitose-san…đột ngột nhảy qua như thế nguy hiểm lắm.”
Lời trách móc của Mahiru trông có vẻ khá vui, và có vẻ cô nàng không ghét việc này cho lắm.
“Eh~” Chitose đáp lại như thế. Màn hình chuyển sang màu đen, có lẽ là vì nó đã bị ụp xuống ga trải giường, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được Chitose đang nằm trên Mahiru.
“Tớ thích cậu Mahirun~”
“Tớ cũng thích cậu.”
“Hehe~ Tớ đã trộm được Mahirun từ Amane~”
“Ehhhh, A-Amane, đặc biệt, hơn…”
Mahiru nhặt chiếc điện thoại lên và giải thích với giọng điệu hoảng hốt. Amane cười khúc khích.
“Mình biết điều đó mà.”
“…Uuu.”
“Thế hệ bakauple thứ hai.”
“Im đê thế hệ thứ nhất.”
Chitose và Itsuki cũng chẳng khá hơn gì, và Amane chẳng muốn thuyết giáo họ làm chi.
“Được rồi, đến giờ đi ngủ rồi các cô gái. Thức khuya không tốt cho da đâu.”
Amane nói khi ngước nhìn đồng hồ, vì cũng đã nói chuyện xong rồi.
Đã qua 11 giờ đêm, và Mahiru thường không thức khuya cỡ này, cho nên cô nàng có lẽ đã khá mệt mỏi và buồn ngủ rồi, đặc biệt là vì cô đã đi khắp nơi với bộ yukata, thứ mà cô không quen mặc cho lắm.
Sự thật là, mặc dù Mahiru đang hơi đỏ mặt khi giật lấy điện thoại của Chitose, cô rõ ràng rất mệt mỏi, và nói chuyện lâu không tốt chút nào.
“Tôi chưa từng nghĩ rằng Amane mà lại nói những lời này đấy~ nhưng thôi đành vậy. Cúp máy đây…cậu thấy ổn chứ Mahirun?”
Mahiru có lẽ đã hiểu ra lý do tại sao Chitose gọi cho Amane, và cô mở to mắt ngạc nhiên, trước khi nở một nụ cười dịu dàng dành cho Amane.
“Eh…ahh, chúc ngủ ngon Amane. Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai.”
“Oh, ngủ ngon. Hẹn gặp cậu vào ngày mai.”
Nếu cô ấy mà ở cạnh mình bây giờ thì chắc mình sẽ xoa đầu cô ấy, cậu nghĩ bụng, nhưng cậu muốn hai cô nàng được vui vẻ, cho nên quyết định giữ những suy nghĩ này trong lòng, và thay vào đó nở một nụ cười đáp lại Mahiru, người đang muốn tận hưởng chuyến ngủ qua đêm này.