Thiên sứ nhà bên

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã trở thành người bạn thuở nhỏ nghiện m* *uý

(Đang ra)

Tôi đã trở thành người bạn thuở nhỏ nghiện m* *uý

무시야

Người bạn đáng lẽ sẽ phải chết vì nghiện m* *uý

5 17

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

46 232

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

82 2448

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

(Đang ra)

Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

Mizugame

Dù bây giờ có nhận ra cô gái tsundere hay cằn nhằn mình ngày nào là cô bạn thuở nhỏ xinh đẹp hiền dịu thì cũng đã trễ rồi!

46 3673

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

472 23487

Web Novel(214-266) - Chương 255: Hành động đáng ngờ của Thiên sứ.

Gần đây, tại vì công việc bán thời gian nên Amane đã quen với việc trở về nhà sau khi mặt trời lặn, cho nên cậu đã chạy bộ về nhà như là một cách để tập thể dục.

Do trời cũng đã khuya, nếu cậu mà đi loanh quanh trong bộ đồng phục trường thì chắc chắn sẽ bị mấy chú cảnh sát ‘hỏi thăm’, cho nên cậu quyết định mặc thêm một chiếc áo liền quần với dây phản quang vòng qua vai. Đây có lẽ không phải là một trang phục phù hợp, nhưng cậu phải làm vậy, vì mục đích an toàn.

Cậu chạy bộ về nhà trong khi chú ý cẩn thận với mấy chiếc xe hơi và người đi bộ ở xung quanh, và vào lúc mà cậu về đến nhà thì chỉ còn ba tiếng nữa là hết ngày.

Cậu cảm thấy thật lạ lẫm về việc bản thân đang bận rộn đến mức nào, khi mà cậu từng là thành viên của câu lạc bộ về nhà, nhưng đây không phải là cảm giác gì tệ cho lắm.

Cho đến tận giờ thì cậu đã quá thoải mái. Trước khi gặp Mahiru thì cậu chưa từng tham gia bất kì hoạt động câu lạc bộ nào, luôn luôn lười nhác, và ngay cả khi sau đó, cậu cũng chỉ học cùng với cô, sống tự do như bản thân muốn, và chưa bao giờ nhồi nhét lịch trình của mình quá nhiều.

Và vào thời điểm này, cậu đang tuân theo một lịch trình cố định. Tuy hơi tù túng nhưng cũng rất thỏa mãn.

“Mình về rồi đây.”

Cậu uể oải mở cánh cửa ra và cất tiếng gọi. Đèn đã được bật, nhưng cậu không thấy ai bên trong cả.

Có lẽ Mahiru đã làm bữa tối, và đang đợi cậu. Cậu cởi giày, nhìn vào phòng khách, nhưng không thấy Mahiru đâu.

Cậu nhìn vào trong bếp, và có một mùi hương dễ chịu tỏa ra từ bếp lò, thức ăn bên trong có lẽ đã được làm xong rồi.

Dựa trên việc có đồ ăn nấu chín ở bên trong, có vẻ như cô đã chuẩn bị bữa tối cho cậu trước khi rời đi.

Cậu không nghĩ rằng cô cần phải ở lại đây, và việc cô trân trọng khoảng thời gian riêng của mình thì không có gì xấu cả, nhưng đây đúng là khung cảnh khiếm có.

Cậu đã nhắn tin cho cô trước, nói rằng cậu sắp về đến nhà. Mình có nên gửi thêm một tin nhắn nữa không nhỉ? Vào khoảnh khắc mà cậu nghĩ thế, âm thanh cánh cửa được mở ra một cách do dự vang lên ở đằng sau.

“A-Amane. Cậu về sớm thế…”

“Hôm nay có người khác lo việc dọn dẹp, và mình cũng chạy nhanh hơn nữa…xin lỗi, có vẻ như cậu đang bận gì đó, Mahiru. Lẽ ra mình nên chậm hơn?”

“Không đâu! Mình muốn nhìn thấy gương mặt cậu sớm nhất có thể, Amane!”

Mahiru lắc đầu dữ dội. Vậy thì tốt rồi. Ngắm nhìn mái tóc đang đung đưa khi cô lắc đầu, cậu cười khúc khích và đáp lại cô nàng.

Cậu nở một nụ cười rạng rỡ trước những lời dễ thương này của cô, nhưng Mahiru không hề để ý đến nụ cười của cậu, và ngượng nghịu nhìn xuống, lẩm bẩm điều gì đó.

“Mahiru?”

“Ahh, mình chỉ suy nghĩ vu vơ thôi. Cậu không cần lo lắng đâu. Mình sẽ đi chuẩn bị bữa tối. Trong lúc cậu tắm mình sẽ hâm lại cơm. Bồn tắm sẵn sàng rồi đó.”

“Cảm ơn cậu vì mọi thứ…hm?”

Mahiru hành động có vẻ lúng túng hơn mọi khi, và Amane thấy hơi nghi ngờ. Khoảnh khắc cô đi ngang qua cậu, cậu ngửi được một mùi hương ngọt ngào, dịu nhẹ tỏa ra từ người cô.

Cô vẫn luôn có một mùi hương ngọt ngào, nhưng lần này thì không giống thế. Nó không phải là mùi từ dầu gội, cũng không phải mùi hương của cô, mà giống với mùi của thứ gì đó bên ngoài hơn.

Nói chính xác thì nó có mùi của bánh nướng.

“S-sao thế?”

“…Ơm, mùi hương của cậu khác với mọi khi, Mahiru. Hôm nay là mùi hương từ đồ ngọt.”

“Ể…thật ra, mình đã…ăn vặt.”

“Là vậy ư? Mình không ăn quá nhiều, nhưng sức ăn của cậu cũng không bằng mình. Cậu có chắc là có thể ăn tối khi mà đã ăn như thế không?”

Cô thường sẽ kiểm soát lượng thức ăn nạp vào cơ thể để duy trì vóc dáng của mình, cho nên việc này khiến cậu khá bất ngờ.

Lượng thức ăn mà Mahiru nạp vào không hẳn là ít, nhưng cũng không hề nhiều. Có lẽ cô sẽ không thể ăn nổi bữa tối sau khi đã ăn vặt như thế.

“M-mình có thể ăn được mà, đừng lo. Hãy đi tắm đi mà. Làm việc nhiều nên cậu cũng đói rồi phải không, Amane, hay là cậu không đói?”

“Ơm, bụng mình trống không nè.”

“Vậy thì hãy đi tắm thật đã và có một bữa ăn thật ngon, được chứ?”

Dường như Mahiru muốn giấu điều gì đó khi cô đẩy lưng Amane đi. Cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng vẫn làm như cô muốn, và đi về phòng ngủ của mình để thay đồ.