Hôm nay là ngày họ đi đến bể bơi, một Amane căng thẳng kỳ lạ đang thay đồ.
Cậu đến một trung tâm giải trí ở vùng ngoại ô cùng với Mahiru, và họ đã tách ra để thay đồ…nhưng trước đó, cậu đã chú ý thấy có vài thằng con trai nhìn chằm chằm vào Mahiru. Chắc chắn rằng cô sẽ mê hoặc bọn này sau khi cô thay đồ bơi.
Nếu mà Chitose ở đây, cô sẽ có thể khéo léo giải quyết vấn đề này, nhưng hai người họ lại đi một mình. Amane không thể từ chối Mahiru khi cô nhìn cậu và nói, “Mình muốn hai chúng ta cùng đi riêng.”
Cậu đã quyết tâm bảo vệ cô khỏi những nanh vuốt quỷ quái của mấy tên đàn ông kia. Cậu đã thay đồ bơi, mặc lên áo bơi chống nắng, và rời khỏi phòng thay đồ.
Cậu đến chỗ mà họ đã thống nhất trước, và đợi Mahiru. Đương nhiên, cô ấy đến trễ.
Cậu không hề thấy khó chịu vì điều này, và vì nó đã được đoán trước.
Phụ nữ sẽ tốn nhiều thời gian để thay đồ hơn đàn ông, và có thể tưởng tượng được phòng thay đồ của họ sẽ đông như thế nào.
Con gái cũng có cái khó riêng nhỉ, vì thế cậu nghĩ khi cậu tựa người mình vào một cây cột nhỏ, nơi gắn đèn tín hiệu.
Bây giờ đã là kỳ nghỉ hè, nhưng vẫn là một ngày trong tuần, và có tương đối ít người. Tuy nhiên, nơi này vẫn khá đông.
Amane bơ phờ nhìn hàng tá người ở mọi lứa tuổi và giới tính đi ngang qua, và phát hiện một mái tóc màu lanh quen thuộc trong số họ.
“Amane.”
Đúng như dự đoán, cô bạn gái thân thương nhất của cậu đang tiến lại đây.
Tuy nhiên, cậu thấy nó có lẽ khá sai lầm khi đưa cô đến đây. Khi Mahiru hướng tới chỗ cậu, những ánh nhìn cũng vậy.
Amane thường sẽ không nhận thức được rằng vẻ đẹp của Mahiru rất tuyệt vời, và cô có lẽ còn đẹp hơn mấy người mẫu tạp chí.
Không đời nào mà cô lại không thu hút sự chú ý trong khi mặc đồ bơi cả.
“X-Xin lỗi vì đã khiến cậu phải đợi. Có nhiều người trong phòng thay đồ quá.”
“Ư-Ừ.”
Mahiru không chạy, mà đi lại chỗ cậu giống như cô đang ở dưới nước vậy, và đứng trước mặt cậu với một nụ cười nhẹ nhàng.
Cậu thật sự khó mà tìm ra nơi để nhìn, vì cô đang mặc đồ bơi.
Dường như da của cô sẽ chuyển đỏ và nhức nhói khi bị phơi dưới ánh nắng mặt trời, vì thế nên cô dùng khá nhiều kem chống nắng. Cô nàng trông cực kì trắng trẻo khi mặc đồ bơi.
Da của cô có màu trắng sữa không chút tì vết bên dưới ánh mặt trời, thật trắng đến nỗi cô trông không giống người Nhật.
Cơ thể không chút mỡ thừa, bao phủ bởi làn da vẫn chưa từng bị rám nắng, thật hoàn hảo.
Amane biết cô mảnh mai như thế nào, và đã nhớ lại điều đó khi mà thấy cô như thế này.
Dù thế, cô vẫn có phần ‘núi đồi’ khá đáng chú ý ở nơi chúng thuộc về. Phần ngực ẩn dưới diềm xếp của chiếc áo bikini trắng tạo nên những sườn dốc và những đường cong nhẹ nhàng.
Cậu cho rằng cô khá thon gọn dựa trên những gì cô ấy mặc, nhưng cậu chưa bao giờ ngờ rằng cô lại nảy nở thế. Tuy nhiên nó không quá lớn, một kích cỡ lý tưởng, phù hợp.
Amane bất ngờ khi một Mahiru thận trọng đã chọn một bộ bikini, nhưng nó không quá sexy. Nhờ vào các đường diềm lớn, khe hở đã được che đi vừa đủ, và kết hợp với ngoại hình của cô nữa, quả là một vẻ đẹp thanh lịch, ngây thơ.
Mắt Amane bắt đầu loạn lên khi cậu thấy cô nàng trong bộ đồ bơi.
Đã nhìn thấy vài thần tượng áo tắm trong mấy cuốn tạp chí manga, khung cảnh đồ bơi của bạn gái cậu thật sự rực rỡ.
“…Sao thế?”
Khi đã bước vào khoảng mà có thể chạm nhau, cô bẽn lẽn hỏi, trong khi đặt tay mình lên ngực.
Do khác biệt về chiều cao, Amane thấy được bóng của ‘hai quả dưa’ ở gần, và nuốt nước bọt.
“Amane?”
Khi mà cô không thấy sự đáp lại nào, một Mahiru đang nhìn hơi hoài nghi nhẹ nhàng chạm vào khuỷu tay cậu, và cậu trở lại.
“…N-Nó không hợp à?”
Không đời nào mà nó lại không hợp với cô ấy. Nó rất là hợp luôn, Amane không biết phải nên nhìn vào đâu.
“Không đâu. Nó rất hợp đến nỗi mình nghĩ sẽ thật tuyệt nếu chỉ có hai chúng ta.”
“C-cảm ơn.”
Một người phụ nữ diện đồ thì cần phải được khen, không quan tâm đó có phải là đồ bơi mà người bạn gái đáng yêu đã chọn cho cậu hay không. Cậu sẽ không đáng mặt đàn ông nếu không khen như vậy. Khi mà cậu thể hiện ra suy nghĩ của mình, cô thở phào nhẹ nhỏm.
Tuy nhiên, Mahiru có vẻ đang hơi xấu hổ về việc chưa từng khoe ra nhiều như này, và có thể dễ dàng thấy cô nàng đang nóng dần lên từ bên trong.
Cậu thấy nếu cô nàng xấu hổ, cô có thể mặc thứ gì đó nhiều vải hơn. Tuy nhiên có vẻ như là do sự nịnh nọt của Chitose, nên Mahiru có lẽ đã bất lực mà làm theo.
Nhưng nói về điều này.
Amane nhìn quanh, và thấy rất nhiều ánh nhìn hướng tới Mahiru trong bộ đồ bơi.
Thậm chí, những người đưa bạn gái đi cùng, cũng đang thất thần nhìn Mahiru. Vài người bọn họ đã bị tát bởi bạn gái.
Những người này có thể làm chứng cho việc đã chứng kiến một Thiên sứ bên hồ nước, nhưng Amane hơi phật ý, vì bạn gái cậu trong bộ đồ bơi đang bị nhòm ngó.
“Mình nói rằng nó thật sự hợp với cậu, nhưng.”
“Nhưng?”
“…Nó không ổn.”
Amane cởi áo chống nắng của mình ra, và đặt nó lên vai Mahiru.
Mahiru khá nhỏ nhắn, và chiếc áo phủ đến tận đùi cô. Nó khá hiệu quả trong việc bảo vệ khỏi những cái nhìn.
Đương nhiên, vẻ đẹp của đội chân vẫn sẽ thu hút sự chú ý, nhưng chịu thôi vì chiếc áo không thể che hết được.
“Mặc lên đi.”
“Nhưng…Amane, cậu…”
“…Nếu mình nói rằng mình không muốn mấy tên con trai khác nhìn cậu thì sao?”
Amane thật sự thấy thế.
Cậu biết rằng vì Mahiru có một cơ thể lý tưởng với đường cong hoàn hảo, cô sẽ thu hút nhiều sự chú ý, nhưng cậu chỉ là ghét điều đó. Nếu có thể, cậu muốn cô nàng là của riêng mình.
Khi cậu lẩm bẩm thế, “…ư-ừ…” cô trả lời, và mặt cô chuyển đỏ, không chỉ đơn thuần bởi cái nắng mùa hè.
Sau khi cô nàng nhanh chóng kéo khóa kéo lên, mấy người nhìn cô hiện lên vẻ nuối tiếc. Amane nhẹ nhỏm khi cậu đã ngăn chặn bọn đàn ông khác nhìn bạn gái cậu một cách xảo quyệt, cầm lấy bàn tay ló ra khỏi cánh tay áo rộng.
“Được rồi, đi thôi.”
“Ừ.”
Mahiru nhẹ nhàng gật đầu, cầm tay Amane, và cậu chầm chậm đi bên cạnh cô nàng.
Vì họ đang ở bên bờ hồ, Amane chỉ định cầm tay cô nàng và đi bộ, để khỏi khiến cô bị ngã. Tuy nhiên lần này, nó là để xua đuổi người khác đi.
Cậu mạnh dạn đi cạnh cô nàng đến chỗ nông của hồ bơi. Bên cạnh cậu, “…Amane.” Mahiru lẩm bẩm khi cô nhìn cậu.
“Hửm?”
“…Nếu mà chỉ có hai chúng ta, cậu sẽ nhìn mình, trong bộ đồ bơi?”
“Nếu mà thế, mình sẽ dán mắt vào cậu. Thậm chí có lẽ sẽ chạm cậu.”
Sẽ nguy hiểm nếu Amane thật sự nhìn chằm chằm cô nàng hay là chạm cô, vì thế cậu sẽ kiềm chế bản thân một chút. Tuy nhiên, cậu đùa hơi quá, và Mahiru trông như thể cô nàng đang dự tính điều gì đó.
Sau khoảng mười giây hoặc hơn, cô kéo gần khoảng cách giữa hai người họ, trong khi vẫn đang nắm tay cậu.
Hay đúng hơn, cô tựa người vào tay cậu.
Amane cảm nhận một cảm giác mềm mại xuyên qua chiếc áo. Lần này, cậu là người đỏ mặt.
“Mahiru, chúng đang chạm kìa.”
“…Đây có phải là lúc mình nên nói rằng nó là cố ý hay không nhỉ?”
“Thiên sứ bên trong cậu mất rồi kìa.”
“Con gái có thể trở thành thiên sứ hay tiểu quỷ khi đứng trước người họ thích đấy.”
Dường như Mahiru đang trở thành tiểu quỷ.
Mặc dù vậy, cô nàng đang khá xấu hổ, rùng mình, và đỏ mặt. Dù thế cô vẫn không định từ bỏ, và cố tình chạm ngực mình vào tay Amane.
Amane không thể dễ dàng cử động tay phải, vì cô nàng đang chạm cùi chỏ cậu. Nếu cậu gập nó lại, cùi chỏ cậu có lẽ sẽ kết thúc bằng việc lọt vào khe ngực của cô nàng.
“…Mình không phiền khi cậu bám vào mình, nhưng mình thật sự đang thưởng thức đấy.”
“N-nó khá xấu hổ khi nghe cậu nói thế…nhưng ổn thôi.”
“…Ôi trời đồ ngốc này.”
Amane chưa bao giờ ngờ rằng cô lại đồng ý, và lẩm bẩm thế. Dù miệng thì nói vậy, cậu tuyệt vọng đọc thuộc lòng lại các chữ số của số Pi để giữ tâm trí mình khỏi cảm giác mềm mại trên khuỷu tay.
3,14159 26535 89793 23846 26433 83279 50288 41971 69399 37510 58209 74944 59230 78164 06286 20899 86280 34825 34211 70679… =)))