Khi mà sự xấu hổ của Mahiru biến mất, bốn người họ bắt đầu chơi cùng nhau. Điều tốt khi bốn người họ ở cùng nhau là sẽ có ít cơ hội cho mấy tên con trai khác cố gắng ve vãn họ hơn.
Với việc bốn người ở cạnh nhau, không ai trong số họ sẽ bị bỏ lại một mình, và Amane đảm bảo rằng chuyện đó sẽ không xảy ra.
Hơn thế nữa, Itsuki là một anh chàng khá điển trai với bầu không khí thân thiện, một chàng trai lý tưởng với tính cách ấm áp. Bọn con trai cố gắng ve vãn mấy cô gái sẽ phải nghĩ lại về việc này.
Tuy nhiên, Mahiru và Chitose vẫn quá nổi bật về ngoại hình, và có một vài cái nhìn hướng về phía họ.
“Mahirun Mahirun, nhận lấy này.”
“Kyaa…trời ạ, Chitose.”
Mahiru âm thầm dẫn dắt họ đến cái hồ bơi nông, nên họ chơi ở đó luôn. Amane ngồi trên cạnh hồ bơi, quan sát Mahiru và Chitose vui vẻ tạt nước nhau.
Cậu cảm thấy nhẹ nhỏm khi thấy hai người họ thân thiết với nhau và vui vẻ thế.
Họ là những cô nàng cực kì xinh đẹp, theo nhiều kiểu, và rất dịu nhẹ cho đôi mắt.
“Ah, thân mật giữa các cô gái thật tuyệt.”
Itsuki cười khi cậu ngồi cạnh Amane, quan sát hai cô gái.
“Cậu nói cứ như một ông già vậy.”
“Thô lỗ thế. Cậu cũng đang nhìn họ bằng ánh mắt dâm đãng, đúng không?”
“Phóng đại quá rồi đấy.”
“Nhưng cậu nhẹ nhỏm khi quan sát họ, đúng không, đồ biến thái ngầm?”
“Trả nguyên câu văn lại cho cậu đấy.”
“Tôi không nhận nó đâu.”
Không trốn được đâu, Amane vặn lại, và ngây người nhìn Mahiru, người đang mỉm cười hạnh phúc sau khi Chitose tạt nước lên người cô.
“Thế, sao trông bơ phờ vậy?”
Itsuki ngưng cười và hỏi Amane, nghiêng người tới một chút khi cậu nhìn sang khuôn mặt người được hỏi.
“À, chà, tôi nghĩ Mahiru còn dễ thương hơn trước nữa.”
“Cậu bắt đầu yêu đắm đuối rồi đấy.”
“Không phải vậy, tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy dường như đã cười nhiều hơn. Hồi trước, cô ấy chẳng mấy khi cười.”
“Bọn tôi chưa bao giờ thấy thế, nhưng hồi đó cô ấy xa cách như vậy à?”
“Ừ, kiêu căng và khó chịu, không tin tưởng vào người khác…thật tuyệt khi giờ cô ấy mỉm cười được như thế.”
Nụ cười của Mahiru vào lúc họ lần đầu gặp nhau nghiêm túc hơn nhiều.
Giờ cô đang nở một nụ cười chân thành, vô tư, và từ nụ cười đó không thể tưởng tượng nổi con người kiêu ngạo cũ của cô với cách nói hơi độc địa.
Amane tự hào cho rằng thay đổi đó của Mahiru là vì cô nàng ở cạnh cậu, nhưng cũng một phần là do Chitose. Có những thứ mà chỉ những con gái với nhau mới có thể thảo luận và thấu hiểu.
Cậu cũng thấy vui khi thấy cô nàng vui vẻ thế.
“Tôi cũng có cảm giác tương tự về sự thay đổi của Shiina-san. Lúc trước cô ấy cứ như một idol, không thể tiếp cận được. Còn bây giờ, cô ấy chỉ đang say mê cậu thôi, Amane, và điều đó thật sự đáng yêu đấy.”
“Say mê…nói gì đấy.”
“Không, chà, tình cảm của cô ấy rất nghiêm túc và dễ dàng hiểu được. Rõ ràng rằng cô ấy đối xử với cậu rất khác biệt.”
“…Hỏi thử thôi, cậu có nghĩ rằng Mahiru đã thích tôi từ lâu rồi không, Itsuki…”
“Cô ấy thích cậu đến nỗi mà tôi không biết tại sao cậu lại do dự đấy.”
“Nghiêm túc à?”
Amane có cảm giác mơ hồ rằng Mahiru thích cậu từ trước khi họ hẹn hò cơ, nhưng có vẻ cô ấy đã thích cậu từ lâu hơn cậu tưởng. Rõ ràng nó thật sự là vậy.
“Tôi nghĩ cô ấy đã bắt đầu thay đổi từng chút khi cô ấy tin tưởng và để ý cậu.”
“…Thật ư?”
“Và tôi đoán là do có Chii ở cạnh nữa. Dù tốt hay xấu, cô ấy luôn dễ phấn khích và tiếp cận, lại lôi kéo Shiina-san theo cùng.”
“Thế thì làm ơn kiểm soát cô ấy lại đi, bạn trai-san ạ.”
“Không không không, Chii sẽ không xen vào những việc cô ấy không nên động tới đâu. Và nhìn xem, Shiina-san trông rất hạnh phúc kìa.”
Amane nhìn sang nơi Itsuki chỉ một lần nữa, và thấy Mahiru đang trông hơi xấu hổ khi Chitose bám dính vào cô một cách hạnh phúc, nhưng vẫn chấp nhận.
Có thể thấy rằng Mahiru tin tưởng Chitose nhiều thế nào, và khuôn mặt cô thật sự dễ chịu. Thật tuyệt khi cô đã có thêm người mình có thể tin tưởng.
Đương nhiên, Amane vẫn hy vọng rằng mình mới là người cô ấy tin tưởng nhất.
“Đừng lo.” Itsuki vỗ vào lưng Amane. Amane chỉ có thể cười gượng gạo, và “Này, mấy chàng trai trẻ ở đằng kia, lại đây chơi nào~” Chitose, người vẫn đang bám víu vào Mahiru, vẫy vẫy tay.
Mahiru cũng vẫy tay, dường như hi vọng Amane đến đó.
“Vì các cô nàng dễ thương đang gọi, chúng ta phải ra đó thôi.”
Itsuki lội xuống hồ bơi, nước dâng đến thắt lưng cậu. Amane thấy cậu ta cười toe toét khi tiến lại chỗ hai người kia, và cũng mỉm cười khi tiến lại chỗ Mahiru.